Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 41




Lý Hưng Thành năm nay cũng đã bốn mươi ba tuổi rồi, làm nghề lái taxi này cũng đã hai mươi năm, hộ gia đình nhỏ gồm hai người già và một đứa con gái vừa đến tuổi trung học, bình thường sở thích duy nhất chính là rảnh rỗi uống hai hớp rượu, sống mọt cuộc sống bình thường ấm cúng là được. Nhưng thỉnh thoảng thường gây gổ với bạn già, thật ra cũng uống nhiều thêm chút đến không thể lái xe mà thôi.

Lý Hưng Thành lẩm bẩm thủ thỉ đi về, hôm nay cũng thật uống hơi quá chén, đi đường đã có chút mờ đảo đảo rồi, dựa vào bờ tường chậm rãi di chuyển, chợt thấy một người đang đi lại, cao cao gầy gầy phi thường thanh tú, ông vẫy ta kêu lên: “Nha đầu còn chưa có về ~ đến sớm rồi ~”

Người đến nhíu mày, vẫn là tiến tới đỡ Lý Hưng Thành đi về hướng nhà ông, không đi được vài bước thì có một chiếc xe đạp trờ lại, một thanh âm con gái thanh thoát vang lên: “Ba sao lại say nữa rồi!” Cô bé nhìn người đến áy này nói: “Mỗi lần đều làm phiền anh, thật xin lỗi.”

“ Không có gì, đúng lúc thuận đường.” Tiếng nói thanh thoát của người này, nghe vào cảm thấy rất dễ chịu, thần sắc nhàn nhạt nhìn không ra biểu tình, con ngươi đen nhánh tựa hồ có thể nhìn đến tận đáy, lại tựa hồ như cái gì cũng không nắm bắt được.

Đưa Lý Hưng Thành về nhà, tránh không được một trận lải nhải của vợ ông, Lý Lâm một bên làm bài tập, một bên nhíu mày nhìn người đang xuất thần bên cạnh cô, “Anh cười cái gì? Họ luôn gây gổ như vậy, phiền chết được.”

“ Không có đâu ~ rất ấm áp.” Người đó thanh thanh đạm đạm cười, nói: “Bài của em giải thế nào rồi?”

“ A ~” Lý Lâm quay bút, nhìn người đó cười nói: “Em có chuyện muốn nhờ vả anh.”

“ Chuyện gì?” Người đó nhìn Lý Lâm, Lý Lâm cảm thấy khẩn trương, lắp ba lắp bắp nói: “Tuần này em cũng vài bạn học hẹn cùng nhau đi xem ca nhạc, cái đó ~ anh có thể bao che giùm em không. Nhờ anh đó ~ Tô đại ca ~” Nói rồi chắp hai tay lại hướng người đó cầu mong.

“ Tháng sau em phải thi rồi, anh đã đáp ứng ba em phải giám sát em thật tốt rồi.” Người đang nhíu mày đó chính là Tô Lương mất tích đã lâu.

“ Em biết ~ em biết ~ học hành là phải biết kết hợp với nghỉ ngơi nữa đó.” Cô bé nghịch ngợm nhìn y, bộ mặt kỳ vọng nói: “Em biết, anh vì báo đáp ba em lúc đó đã giúp anh, nhưng mà anh cũng quá tốt bụng rồi nha ~ đức hạnh của ba em, đầu óc nóng lên thì làm việc tốt, một khi đỏ mắt lại đi gây chuyện, hơn nữa anh mỗi tháng đều đưa tiền cho nhà em, đã hai năm rồi, ân tình thế này cũng nên trả hết rồi. Em cầu anh đồng ý đi mà ~ cứ coi như em lấy thân phận là con gái ân nhân cầu anh đi, cho em đi chơi một lần, chỉ một lần. Trở về em lập tức làm bù hết bài tập.”

Tô Lương khó xử cười, nói: “Đó là tiền thuê phòng.”

“ Có người ở nhà không?” Tô Lương vừa nói xong thì nghe thấy một âm thanh xa lạ vang lên từ bên ngoài.

Lý Lâm nhìn Tô Lương một cái, thấy không có ai thì chắc phải tự ra rồi, hai người ở bên ngoài không biết nói cái gì, một lúc sau, người xa lạ mới đi.

Tô Lương thấy Lý Lâm cầm một phong thư vào nhà, kỳ quái hỏi: “Có chuyện gì?”

Cô bé nhếch miệng nói: “Còn có thể là cái gì, ba em lại làm người tốt rồi, chở một người không mang theo tiền, hiện tại người ta đem tiền tới, nhưng hình như là rất nhiều.”

“ Oa ~ nhiều quá ~” Cô gái hưng phấn kêu lên: “Quả nhiên trời giúp em rồi ~ em đang thiếu tiền mua vé, anh đừng nói nghe, dù sao em lấy một chút ba em cũng không thể biết.”

Lý Lâm vừa rút ra, Lý Hưng Thành đã tỉnh rượu khá nhiều, đi ra, hỏi tình huống vừa rồi, cười nói: “Thật ra người ta chở hôm nay ta có thấy qua rồi ~ hơn nữa còn là trên ti vi, hôm qua vừa chiếu đó, chủ tịch của đại khách sạn Tân Nguyệt gì đó.”

“ Ba uống rượu nhiều quá rồi, sao có thể chứ ~” Lý Lâm chen mồm vào.

Tô Lương giật mình, cây viết đang chấm bài rơi xuống bàn, sau đó lăn thẳng xuống đất, “Hơn nữa hắn đi đến bệnh viện tâm thần đó ~ nghe nói nga, vợ và mẹ của hắn hình như đều bị bệnh, nhà ai cũng có chuyện khó nói hết cả ~” Lý Hưng Thành quay đầu lại thấy sắc mặt Tô Lương tái nhợt, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Tô Lương cố gắng cười gượng nói: “Tôi có chút không khỏe, lên lầu trước.” Nói xong đi như chạy lên lầu.

“ Cậu còn chưa ăn cơm đó ~” Khi Lý Hưng Thành nói xong, đã không thấy bóng dáng của Tô Lương nữa.

Tô Lương uống ngụm nước, định thần lại, chỉ là trùng hợp, trùng hợp.

Hai năm rồi, hai năm chắc đã dung nhập vào cuộc sống bình đạm này, tại sao ta còn hoảng loạn như vậy chứ? Y theo thói quen xiết lấy ngón tay, gân tay đều tái đi, ngồi trong bóng tối, liên tục không có một chút động tĩnh, căn phòng này hai năm nay chính là không gian riêng của Tô Lương, Tô Lương hít sâu, cuối cùng bình phục lại tâm tình đang xáo trộn dữ dội. Một đêm mất ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, y nghe thấy tiếng chuông xe đạp đi học của Lý Lâm, mới tự cười giễu, có lẽ người ta sớm đã quên ngươi rồi, ngươi còn ở đây chờ đợi cái gì?”

Tô Lương cười bản thân si dại, cười bản thân ngu ngốc, trừ những thứ này ra thì cũng không thể nghĩ ra được từ nào tốt hơn để tự chế giễu mình, đúng rồi, còn có người đó lãnh khốc vô tình.

Lật người, Tô Lương lại nằm một lát, mới theo thói quen tỉnh dậy, mặc quần áo, rửa mặt, xuống lầu, đi làm.

Khi đi ra khỏi phòng Tô Lương nhìn đồng hồ, là bảy giờ ba mươi lăm phút, xem ra nếu không nhanh lên thì không thể tới kịp, Tô Lương đi nhanh một đoạn, chưa đi được mấy bước, chân đã khẩn cấp dừng lại, thấy chiếc xe đang đợi ngay trước ngõ, còn có người đó.

Khoảng cách rất xa, Tô Lương vẫn có thể như cũ phác thảo ra từng đường nét trên gương mặt hắn, không biết là bản thân có thị lực rất tốt, hay là dung mạo hình dáng của người đó đã lưu lại một ấn tích sâu đậm trong lòng, cả đời cũng không thể xóa được.

Có lẽ không phải là đến tìm ta, đường nhìn của Tô Lương mơ hồ một chút, quay người đang muốn quẹo vào một ngã rẽ khác, để tránh bản thân lại tự mình đa tình.

“ Không cần đi nữa, công việc đó tôi đã giúp cậu từ chức rồi.” Thanh âm bá đạo vang lên.

Tô Lương lại đi thêm vài bước, thanh âm đó lại nói: “Hỗn đàn, cậu bị điếc hay là bị câm hả? !”

“ Tiên sinh, anh nhận sai người rồi.” Bờ vai Tô Lương bị người chạy theo phía sau kéo lại, y cắn răng nói.

Tô Hàm cười lạnh: “Tôi nhận sai người? ! Nực cười! Cậu có cháy thành tro tôi cũng có thể nhận ra!” Một phát nâng lên cằm của Tô Lương, khiến cho hai con mắt đang trốn trốn tránh tránh đó phải nhìn vào mình: “Cậu nhìn xem tôi có nhận sai người hay không!”

Tô Lương cắn răng nói: “Tô Hàm, anh đừng quá đáng!”

Tô Hàm lạnh lùng nhìn y: “Cậu sao lại giống như phụ nữ mà lầm bầm vặn vẹo vậy.”

Nỗi tức giận của Tô Lương vì lời nói này mà xém nghẹn chết.

“ Tôi nói cho cậu hay, tôi bắt cóc cậu.” Tô Hàm gần như tha Tô Lương đi, kéo lên xe nói: “Lúc nào cậu có thể trả hết tiền chuộc cho tôi, lúc đó tôi mới thả cậu, trước lúc đó thì cậu chính là tài sản tư nhân của tôi.”

“…….”

“ Cậu không trả lời chính là đáp ứng rồi. Xem cậu gầy đi này, trước đi ăn chút gì đi, tôi một ngày không ăn gì rồi.”

“…….”

“ Này, nói chuyện đi.”

Hai mắt Tô Hàm gần như bốc lửa nắm chặt áo của bác sĩ nói: “Y rốt cuộc làm sao rồi? Sao đang tốt đẹp lại ngất xỉu? !”

“ Chỉ, chỉ là thiếu máu.” Bác sĩ ho vài cái, mới trả lời: “Lại thêm không đủ dinh dưỡng.”

“ Này ~ tôi biết cậu tỉnh rồi, hiện tại còn thêm cả tiền viện phí nữa đó.” Tô Hàm nói, dùng tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Tô Lương.

“ Tôi cảm thấy tôi đã thăng thiên rồi.” Tô Lương chậm rãi nói.

“ Chỉ là thiếu máu, cậu sẽ không vô dụng như thế chứ? Muốn chết cũng phải trả hết tiền cho tôi mới được chết.” Tô Hàm không tự giác cười nói.

“…… Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

“ Cậu không nói chuyện với tôi thì nói với ai? !” Tô Hàm nói chắc nịch.

“ Tôi không hơi sức đâu để ý tới anh.” Tô Lương yếu đuối hừ hừ.

“ Không chết được đâu.” Tay của Tô Hàm đặt trên trán Tô Lương, thuận theo lông mày vuốt đến đôi môi tái nhợt, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng.

Ánh mặt trời mùa hạ chói rọi chiếu xuống, khiến thân ảnh hai người trở nên mơ hồ, chỉ để lại hai chiếc bóng nhàn nhạt, giao hòa vào nhau.

[Hoàn]

PAGE

112