Tô Lương cười rất bình tĩnh, y thuận tay vứt súng lên bàn, nhìn Hàn Tùng: “Tuy rằng tôi không có cách giết anh, nhưng tôi muốn đi, tôi không muốn để bản thân bị nhốt chết trong này.” Nói xong, nhìn bờ vai Hàn Tùng đã bị máu thấm đỏ, y cười tiếp: “Trong phòng chắc có hòm thuốc, nhưng tôi nghĩ chắc anh so với tôi còn rõ hơn nó ở chỗ nào.” Nói rồi không quay đầu đi khỏi.
Không khí bên ngoài cực tốt, khiến đầu óc đang mờ mờ ảo ảo của Tô Lương trong giây lát thanh tỉnh. Đúng như suy nghĩ của Tô Lương, Hàn Tùng không đuổi theo, hắn cũng không cần phải đuổi, có lẽ kết cục này mới là tốt nhất.
Hàn Tùng khổ sở cười, ngón tay thon dài vuốt lên cây súng còn mang hơi ấm bàn tay của Tô Lương, thuần thục nhấc súng lên nhắm vào bình hoa bên cạnh, giây tiếp theo bình hoa vỡ nát nằm trên bàn, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đạn hết rồi sao? Y cũng thật biết cách đánh lừa đó. Hàn Tùng nằm lên sô pha, không muốn động đậy.
Đầu kia của điện thoạt, Tô Hàm lẳng lặng đợi chờ tin tức, hai tiếng trước một trận ác chiến khiến hắn mệt mỏi cùng cực, Tô Hàm thấp giọng cười, thì ra tất cả sẽ giải quyết như vậy.
Khi nhìn thấy Tô Vĩnh Hoành hoảng sợ nhìn hắn, Tô Hàm cảm thấy áp lực rất lâu trước đây cuối cùng cũng được giải phóng, hiện tại ông chủ Tô gia không còn, Tô Vĩnh Hoành không còn, ngay cả Trí Nang Đoàn luôn gây trở cũng tiêu tan như mây khói, Tô gia, Hàn gia, Thân gia, Sở gia tất cả đều không còn, nhưng tại sao, tại sao ta vẫn không thể thở nổi? Tô Hàm trầm mặc một lát, nhìn người đối diện.
Trầm Ứng Hoàn đưa đến một ly rượu vang, cái loại cực kỳ giống máu, con ngươi bén nhọn nhìn thấu qua tròng kiếng, thản nhiên chỉa vào Tô Hàm: “Đây không phải là điều anh vẫn luôn muốn sao? Sao rồi? Không cao hứng?”
“ Cao hứng.” Tô Hàm nhíu mày, cười đáp. Đúng rồi, còn có Trầm gia tồn tại, ánh sáng trong mắt Tô Hàm lưu chuyển, trong biến cố lần này cũng chỉ có Trầm gia là không có bất cứ tổn hại nào.
Trầm Ứng Hoàn nhếch miệng cười, nhìn Tô Hàm: “Anh không yên tâm về tôi?”
“ Anh tại sao muốn giúp tôi?” Tô Hàm lắc lư dịch thể trong ly hỏi.
“ NO, NO, NO ~” Trầm Ứng Hoàn cười dịu hòa: “Tôi không phải đang giúp anh, tôi đang giúp chính mình.”
“ Nga ~” Tô Hàm nhìn hắn cười, giống như đang đợi hắn giải thích.
“ Tôi hiếu kỳ chính là, Thân Tiêu tại sao lại giúp anh? Anh với hắn vẫn luôn thủy hỏa bất dung mà.” Tia nhìn sắc bén của Trầm Ứng Hoàn đang muốn nhìn thấu suy nghĩ của Tô Hàm.
“ Hắn chỉ đang giúp chính mình.” Hàn Tùng cười tiếp tục nói: “Đặc biệt là khi biết Thân Sanh đã có đứa con của hắn. Tôi chỉ đáp ứng hắn, đợi chuyện xong rồi đưa họ đến một quốc gia xa lạ bắt đầu cuộc sống mới, sau đó đoạn tuyệt tất cả hậu họa.”
Trầm Ứng Hoàn lẩm bẩm, rồi nói: “Không ngờ hắn lại là loại si tình như thế, đáng tiếc…..” Trầm Ứng Hoàn cười đạm nhạt nói tiếp: “Đáng tiếc với cá tính của anh, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Anh…… sẽ làm gì tôi nhỉ? Tôi phi thường hiếu kỳ.”
Tô Hàm cười nhưng không đáp, Trầm Ứng Hoàn cũng chỉ cười, nhưng sâu trong mắt thì không có chút ý cười nào, thật ra tôi muốn chết trong tay anh đó ~ Tô Hàm, anh biết không?
“ Đúng rồi, tôi đã quên hỏi anh, Trịnh Tân phải xử lý thế nào?” Trầm Ứng Hoàn chớp mắt.
“ Không chịu nổi một kích.” Tô Hàm cười đáp: “Thật ra đằng sau hắn có thế lực ở nước ngoài tôi cũng sớm biết rồi, nhưng sai lầm của hắn là cho rằng những lão gia hỏa cố chấp đó sẽ chịu thay đổi, nực cười.”
“ Điểm này anh thì rất rõ ràng, đẩy hắn ra không chút dấu vết, vậy người kia thì sao?” Trầm Ứng Hoàn thâm sâu nhìn Tô Hàm.
“ Người nào?” Tô Hàm hỏi ngược lại.
“ Anh còn giả ngốc trước mặt tôi sao?” Trầm Ứng Hoàn tiếp tục nói: “Trịnh Tân không đủ để tạo thành nỗi sợ, nhưng y thì không giống vậy đi? Nếu như tôi nhớ không sai thì, hiện tại người kế vị được tuyên bố ra ngoài chung quy vẫn là y. Tôi không nghĩ các anh làm nhiều như thế, lại là đang làm áo cưới cho người khác.”
Tô Hàm uống một ngụm rượu: “Tôi đã để Hàn Tùng đi rồi. Nhưng là……” Tô Hàm nhìn điện thoại một cái, vẫn như cũ không có tin tức.
“ Có cần……” Trầm Ứng Hoàn chớp mắt.
“ Chuyện của tôi tôi sẽ xử lý tốt, còn chưa cần đến phiên anh lo lắng.” Tô Hàm sắc mặt lạnh xuống, chỉ thấy Trầm Ứng Hoàn thản nhiên cười nói: “Chỉ cần hôm nay anh để tôi lại bên anh……”
“ Anh muốn bức tôi hiện tại phải động thủ sao?” Đường nhìn băng lạnh của Tô hàm lướt qua Trầm Ứng Hoàn, hắn vẫn tiếp tục cười vô tội nói: “Tôi lại không phải đang chừa mặt mũi cho anh sao, bỏ đi, coi như tôi đê tiện được rồi. Dù sao người anh tuy ở trong này, nhưng hồn thì không còn rồi.”
Trầm Ứng Hoàn nhìn Tô Hàm không đáp lời, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy anh là cố ý, cố ý để Hàn Tùng đi, biết rõ hắn căn bản không thể xuống tay, anh a ~ mới là người nhẫn tâm nhất.”
Tô Hàm cười nói: “Tâm? Sớm đã không còn rồi.”
Trấm Ứng Hoàn thản nhiên nói: “Có lúc tôi thật ghét bản thân thế này, có thể rõ rõ ràng ràng hiểu rõ anh, có lẽ cái gì cũng không biết mới là tốt nhất.”
Tô Hàm không phủ nhận: “Tôi cũng nên đi rồi.” Nói xong muốn đứng lên rời đi.
Trầm Ứng Hoàn nhìn bóng lưng của hắn có chút mơ hồ, khi Tô Hàm vừa đi đến cửa, đột nhiên nói: “Anh biết không? Tô Ngự đã chết rồi, không chỉ trong hiện thực, mà ngay cả trong tim của anh, anh lại hà tất như vậy?”
Tô Hàm ngừng một lát, nhưng không hề quay đầu đi thẳng ra, Trầm Ứng Hoàn cười khổ, thế sự chìm nổi, lại có mấy ai có thể nhìn cho rõ.
.
Xa xa nhìn thấy một biển lửa, còn có xe chữa cháy. Khóe môi Tô Hàm cong lên, nơi đã sống bao nhiêu năm chỉ như vậy không còn nữa, cũng thật sự có chút trống trải, nhưng trong tâm trí hắn lại có thứ gì đó không rõ tên, cũng không thể diễn tả.
Hắn không biết Tô Lương cuối cùng có còn sống không, hay đã chết rồi. Hàn Tùng cũng không còn tin tức gì nữa, Tô Hàm giống như một rối gỗ quay mù mù bận rộn, xóa bỏ hết thế lực tàn dư, kiến lập một trật tự mới, không có một khắc ngừng nghỉ.
Trịnh Tân thậm chí không có chính diện xung đột với Tô Hàm đã mai danh ẩn tích, trừ thỉnh thoáng lén bắn một phát để chứng minh hắn còn sống ra, thì cũng không có bất cứ tin tức gì.
Không có một đám người già cổ hủ gây trở ngại, Tô Hàm làm việc càng ngày càng lợi thuận lợi, hắn thậm chí chuyển rất nhiều thế lực an bài trên con đường kiếm sống chân chính, đưa một số thế lực hỗn loạn khó quản ban đầu cũng chuyển hết trong phạm vi cai quản, cách làm quyết liệt đã đạt được thành công bước đầu, những tập đoàn ban đầu chỉ khi bị bức ép mới hợp tác với hắn trên hình thức nay cũng phải thật sự công nhận.
Tất cả đều thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến bản thân Tô Hàm không thể tin, nhưng đây chính là sự thật, hắn không chỉ một lần phái người đi tìm kiếm Hàn Tùng, cũng vẫn như cũ không có bất cứ tin tức nào.
Khi Tô Hàm ổn định được bước đầu, Trầm Ứng Hoàn cũng vì muốn tránh né, mà xuất ngoại nghỉ ngơi, một chuyến đi suốt hai năm nay.
Tất cả đều nên hạ màn rồi, Tô Hàm nghĩ như vậy.