Editor: Băng Nguyệt
Beta: Nghi Phương
Mặc Thiên Trần tựa vào lồng ng.ực anh, cô biết cô không cưỡng lại được người đàn ông cố chấp bá đạo này, huống chi cô hiện tại hai chân bất tiện, khẳng định anh nhất định không cho phép cô ở lại một mình, con gái của cô ở đâu? cô nên làm gì bây giờ? Nghĩ đến đây, cô không khỏi ở trong ngực anh nước mắt rơi như mưa.
cô không chịu thổ lộ tâm sự, Cúc Như Khanh cũng không hỏi nữa, cô ở trong bệnh viện một tuần lễ, Mặc Chấn Đông cùng Lý Tình Y đến xem cô thì Lý Tình Y khóc đến đến thương tâm , “Chấn Đông, về sau không cho phép anh phái Thiên Thiên đi công tác, anh xem mới vài ngày không nhìn thấy, nó liền bị thương thành như vậy, công ty nhiều người như thế, anh phái người nào đi không được a!”
Mặc Chấn Đông im lặng, Cúc Như Khanh cũng yên lặng không nói gì, anh không nói cho bọn họ biết, nếu anh không đi, hậu quả thật là không thể tưởng được!
“Làm phiền Như Khanh đi Anh quốc mang Thiên Thiên trở lại, Như Khanh, Thiên Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Chấn Đông hỏi anh.
Cúc Như Khanh đang muốn mở lời, thì Mặc Thiên Trần đoạt trước nói : “Cha mẹ, con không sao, con chỉ là lưu luyến cảnh tuyết ở Luân Đôn, ở lại thêm mấy ngày, muốn cảm thụ mà thôi, con đâu biết liền bị giá rét tổn thương, nhưng mà bây giờ đã không sao. Mẹ, mẹ đừng trách cha, đều tại con ham chơi mà thôi!”
“Con nha! Bao nhiêu tuổi còn ham chơi tuyết? Nếu không phải Như Khanh đưa con về, thì con vẫn không nói chúng ta biết phải không?” Lý Tình Y trách cứ cô, sau đó nhìn về Cúc Như Khanh: “Như Khanh, thật đúng là như vậy à?”
Cúc Như Khanh sắc mặt bình tĩnh, kể từ khi anh dẫn theo Mặc Thiên Trần trở về, cô không chịu để ý đến anh. Anh đương nhiên biết không chỉ là nhìn cảnh tuyết đơn giản như vậy, vấn đề là Mặc Thiên Trần cái gì cũng không chịu nói.
Mặc Thiên Trần lòng thót lên tới cổ họng , cô lo lắng Cúc Như Khanh đem thảm trạng của cô ở Anh quốc nói cho cha mẹ nghe, cha mẹ đã lớn tuổi, bọn họ lại chỉ có mình cô là con gái, làm sao chịu đựng được chuyện của cô. cô cũng biết, anh quan tâm cô mới mắng cô dữ như vậy, cô cũng không phải là giận anh, nếu như không phải là anh, cô thật có thể đã chết ở xứ người rồi.
“thật xin lỗi, em không nên để anh lo lắng!” cô chủ động nói xin lỗi Cúc Như Khanh , hy vọng anh trước mặt cha mẹ đừng nói ra chuyện ngày đó.
Cúc Như Khanh nhàn nhạt nói: “Cha, mẹ, có con trông nom cô ấy, hai người không cần lo lắng.”
nói gì vậy!Xem cô như phạm nhân à! Mặc Thiên Trần Chu mỏ một cái cũng không dám phản bác,người đàn ông này tất nhiên hiểu ý của cô, anh ở trước mặt cha mẹcầm quyền giám đốc rồi.
Mặc Chấn Đông cũng an ủi Lý Tình Y: “Có Như Khanh trông Thiên Thiên, em hãy yên tâm. Con trai của Thiên Kỳ, cũng là một người có trách nhiệm giống Thiên Kỳ vậy.”
Lý Tình Y gật đầu: “Như Khanh, Thiên Thiên được mẹ cưng chìu quá, có lúc sẽ tùy hứng. Nhưng mỗi lần nó phạm sai lầm con cũng không thể nuông chiều nó, nhất định phải làm nó sửa đổi, Chấn Đông tin tưởng con, mẹ cũng tin tưởng con, con nhất định phải quản giáo nó thật tốt.”
“Mẹ!” Mặc Thiên Trần cảm giác cô không có nhân quyền rồi, cô nghe cha mẹ nói, đó là nên nghe. Nhưng nếu là lời nói của Cúc Như Khanh, cô tại sao phải nghe chứ!
Cúc Như Khanh trầm giọng nói: “Con biết rồi.”
Anh đáp ứng, Mặc Thiên Trần như rơi vào đáy cốc, anh bây giờ trên tay có cha mẹ là lá bài chủ chốt, đối với ba cô càng thêm không chút kiêng kỵ, cô là người lớn, còn phải có người giám hộ à!
Lý Tình Y v.uốt ve mái tóc dài của cô: “Ngoan ngoãn nghe lời, không phép tùy hứng! Mẹ cùng cha về trước, ngày mai sẽ nấu canh cho con uống.”
“Con hiểu rõ rồi, mẹ.” Mặc Thiên Trần khéo léo đáp.
Cúc Như Khanh sau khi tiễn hai ông bà rời đi, trở lại thì Mặc Thiên Trần làm bộ ngủ không để ý tới anh, cô một là không biết nên nói gì với anh, hai là khẳng định anh cầm lông gà làm lệnh tiễn, đối với cô sẽ là mọi cách hành hạ.
Cúc Như Khanh ngồi bên cạnh cô, vung chăn của cô lên, vén lớp quần áo to lớn của bệnh nhân lên, dò xét nhìn bắp chân của cô, nhìn xong chân này lại nhìn chân kia, ngón tay mềm mại đặt ở bắp chân trắng noãn của cô vuốt, không nặng không nhẹ, không chậm không vội.
Mặc Thiên Trần chưa bao giờ bị đối đãi như vậy, cô cùng Thần Phong cũng chỉ là nắm tay, ôm một cái mà thôi, cùng Cúc Như Khanh coi như là quan hệ thân mật nhất, lúc này, anh tỉ mỉ xoa bóp, trong lòng vừa đau vừa ngọt, không biết làm sao mới phải.
Rốt cuộc, cô ở trong chăn hít thở không thông, đành phải vén chăn đang che đầu ra, sau đó nhìn thấy bắp chân của mình đang nằm trên bàn tay của nam nhân, những vết sẹo tổn thương do giá rét đã tróc ra rồi, hơn nữa còn không để lại bất kỳ dấu vết, điều này không khỏi làm trong lòng cô vẫn còn có chút cao hứng. Nữ nhân nha, ai không muốn xinh đẹp !
cô híp híp mắt, len lén nhìn anh, anh vẫn lãnh khốc, gương mặt tuấn tú không nói lời nào, cô cũng không biết phải nói gì, rốt cuộc, cô nói: “Cúc tiên sinh, cám ơn anh đã cứu em!”
Cúc Như Khanh không phản ứng, chỉ duỗi thân tay niết bóp đôi bắp chân, lực đạo của anh hơi mạnh, Mặc Thiên Trần vội vàng kêu lên: “Đau a đau… Anh làm đau em.”
“Còn biết đau ?” Anh lạnh lùng nói.
Anh cũng không muốn dữ dội với cô như vậy, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, anh liền nổi giận, dùng lời nói lúc này với anh, thì nói sao anh cũng không lọt tai .
.”Đau chính là đau ! Em đã nói xin lỗi, cũng đa tạ anh, anh còn muốn thế nào?” Mặc Thiên Trần vãn hồi một cái mạng, Nhưng cũng không ưa anh cao cao tại thượng như vậy.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng: “Còn biết để ý tới mình sao? Em căn bản là không hối cải! Em tự xem lại bản thân đi!”
“Em.. . . . .” Mặc Thiên Trần thấy anh tức giận đến xoay người đi ra ngoài, cô ảo não ôm gối, ngẩn gười.
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Công ty Cúc thị.
Cúc Như Khanh đang xử lý văn kiện trên tay, sau khi tan việc muốn đến bệnh viện đưa Mặc Thiên Trần về nhà.
Khang Hạo đi vào, “Tiên sinh, chuyện Chu Truyền Tốt đã có kết luận bước đầu rồi, liêm chánh khoa nhận định anh có tham dự rửa tiền, bây giờ đã chính thức lập án điều tra.”
“Ừ, ta hiểu rồi, bá phụ ta bên kia có động tĩnh gì không?” Cúc Như Khanh buông con chuột trên tay.
Khang Hạo nói: “Đại gia bên kia vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ngược lại Tam gia có vẻ nóng nảy bất an, Trần Ích mới khuếch trương buôn bán vô cùng chi hồng hỏa, thế đầu rất mạnh.”
“Xem ra giấu được sâu nhất chính là cái người kia! Kịch hay đã bắt đầu rồi ! Có người hoá trang lên sân khấu, có người vẽ diễn viên hí khúc hát tuồng, có người sẽ thay đổi mặt, tôi ngược lại muốn nhìn, cuối cùng còn có ai là có thể giấu được nổi!” Cúc Như Khanh hừ một tiếng.
Khang Hạo nói xong chuyện chính, lại nói: “Chu tiểu thư ở dưới lầu chờ tiên sinh.”
Cúc Như Khanh hé mắt: “Tôi nói rồi, chuyện Chu Truyền Tốt định luận xong, tôi sẽ quyết định có ra tay giúp cô ta hay không. Câu trước đi ra ngoài làm việc, trong lòng tôi biết rõ.”
“Dạ! Tiên sinh.” Khang Hạo lập tức xoay người đi ra ngoài, anh đi tới cửa thì nghe được Cúc Như Khanh nói: “Gọi thư ký pha một chén nước chanh cho tôi mang đi!”
Cúc Như Khanh đứng lên, ra khỏi cửa phòng làm việc, cầm chén nước chanh rời đi.