Edit: Như Nguyện
Mặc Thiên Trần thật không biết anh là có ý gì, cô và anh khoảng cách rất gần, thấy anh nói đến con gái mà trên mặt có ôn nhu cùng tươi cười, cô nghĩ, anh nhất định rất yêu con gái, mới có thể không tự chủ toát ra nụ cười.
Trong khoảnh khắc, cô ngây ngốc nhìn anh, đột nhiên cảm giác được anh là người hạnh phúc nhất trên thế giới, anh có con trai và con gái, đây chính là tài sản quý báu nhất của anh, nếu như cô cũng có con gái ở bên người, cô cũng sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Cúc Như Khanh lái xe, tay của cô nắm cánh tay phải của anh, đầu của cô cũng tựa vào trên cánh tay phải của anh, vừa lúc phía trước có một ngã rẽ, xe của anh vốn cũng không chậm, khi quẹo cua anh cũng không chậm lại, tay lái hướng bên phải chuyển một cái, Mặc Thiên Trần trong nháy mắt mất đi trọng tâm, không hề dự liệu nhào vào trong ngực của anh.
“Ưm. . . . . .” Lỗ mũi Mặc Thiên Trần đụng phải lồng ng.ực của anh, cô vuốt vuốt, sau đó vội vàng ngẩng đầu lên, sau khi phát hiện mình ở trong lòng anh, lập tức ngồi dậy. Từ lúc nào cô lại cùng anh thân mật như vậy?
cô mím môi, không nói thêm gì nữa, vô cùng thục nữ ngồi ngay ngắn tại chỗ. Cúc Như Khanh cũng chỉ hơi ngoắc ngoắc khóe môi, hướng phố thức ăn nướng vội vã đi.
Con đường này, Mặc Thiên Trần đã qua rất nhiều lần, cô tự nhiên sẽ không xa lạ, sau khi xuống xe, cùng Cúc Như Khanh đi đến quán đồ nướng. Mặc dù Mặc Thiên Trần nấu cơm, làm thức ăn chỉ tạm được, nhưng nướng thức ăn đối với cô mà nói, cũng là quen việc dễ làm, vô cùng lành nghề, cô nhiệt tình vì Cúc Như Khanh nướng cánh gà, hai người cùng nhau hưởng thụ thức ăn ngon.
Quán đồ nướng buôn bán rất tốt, tới nơi này ăn đại đa số là tình nhân, còn có các cô gái trẻ tuổi đến kết bạn, sau khi đã tận hứng thì Mặc Thiên Trần nói vào trọng tâm, nhưng mà lại không được gãy gọn khúc chiết: “Cúc tiên sinh, tài nấu nướng của tôi như thế nào?”
“Tạm được!” Nam nhân ưu nhã cười.
“Vậy tôi có thể thỏa mãn con gái anh không?” Mặc Thiên Trần ngồi ở bên cạnh anh.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô: “Đợi sau khi con bé thi xong, trở về nước thì em sẽ bận rộn đó.”
“cô bé ở nước ngoài à?” Mắt hạnh của Mặc Thiên Trần chớp chớp.
Cúc Như Khanh gật đầu một cái, có Dương Mi đang chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, anh rất yên tâm.
Mặc Thiên Trần chu môi một cái: “Nhưng còn hai tháng nữa mới nghỉ đông!”
“Vậy mà cũng không thể chờ đợi?” Cúc Như Khanh đưa ngón tay, nhẹ nhàng chà xát bờ môi hồng hồng của cô.
Động tác này hiển thị rõ nhu tình, khiến Mặc Thiên Trần hơi đỏ mặt một chút, cũng may, lửa than trong lò nướng cũng nung mặt người đỏ hồng, nên anh không nhìn ra cô đỏ mặt.
Hai người cũng không nói chuyện, một lát sau, Mặc Thiên Trần hỏi Cúc Như Khanh: “đã no chưa? Có cần ăn nữa không?”
Cúc Như Khanh nhìn cô cười mà không nói, Mặc Thiên Trần nhíu nhíu mày, người đàn ông này tâm cơ thâm trầm, nhưng lại cực kỳ liều mạng.
“Từ buổi tối hôm qua anh vẫn đói bụng, em nói xem anh có muốn ăn không?” anh nhỏ giọng nói ở bên tai cô.
Mặc Thiên Trần trừng mắt hạnh: “Em sẽ nướng tiếp. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, cô mới hiểu được ý tứ của anh, người đàn ông này, tại sao có thể nghĩ đến chuyện đó vào lúc này?
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng ngày càng hồng, Cúc Như Khanh khẽ cười một tiếng, lập tức rước lấy quả đấm nhỏ của Mặc Thiên Trần thẳng hướng trên người anh mà đánh tới, mặc dù vẫn đánh anh, nhưng đều không dùng lực, cũng chỉ là co nắm tay múa may mấy cái mà thôi.
Cúc Như Khanh đưa tay, thuận thế kéo cô vào trong ngực, cả thân thể nho nhỏ của cô cũng không kìm hãm được ngã vào, bị mùi vị nam nhân nồng nặc bao vây.
Lúc hai người đang ở trong không khí càng ngày càng tốt đẹp thì một chiếc xe thể thao mui trần dừng ở cửa quán đồ nướng , Chu Tiểu Kiều từ trên xe bước xuống.
Mặc Thiên Trần vừa thấy cô, lập tức muốn từ trong ngực Cúc Như Khanh giùng giằng thoát ra, nhưng cánh tay đàn ông lại đem cô ôm càng chặt. cô kinh hoảng nhìn anh nói: “Tôi không biết cô ta sẽ đến!” hiện tại hơi giống bóng ma với Tiểu Kiều lần trước rồi, cho nên cô tỏ rõ thái độ trước.
Cúc Như Khanh thở dài, xem ra lần trước ở trong khách sạn cô thật sự rất sợ anh, bất quá như vậy cũng tốt, cô biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Chu Tiểu Kiều vừa xuống xe, nhìn thấy Cúc Như Khanh cùng cô gái trong ngực anh, cô nhớ từ trước đến nay anh không chịu cùng mình tới quán đồ nướng ăn gì đó, nhưng bây giờ ôm cô nàng kia ăn vui vẻ như thế, anh. . . . . . thật yêu cô nàng kia sao? Anh có yêu sao?
Nhưng mà, bất kể như thế nào, cha bị cách chức thẩm tra, cô cũng sẽ bị dính líu, mà thế lực của Cúc Như Khanh hôm nay không phải chuyện đùa, xưa đâu bằng nay, cô làm sao có thể bỏ qua cho cái cơ hội thật tốt này?
“Khanh, Thiên Trần, các người cũng ở đây à?” Chu Tiểu Kiều đi tới, nhiệt tình chào hỏi với bọn họ.
Mặc Thiên Trần cũng không quên lần trước ở trong khách sạn, Chu Tiểu Kiều một mực ở trước mặt mình nói chuyện tình cũ của cô cùng Cúc Như Khanh , cô trầm mặc không nói gì, cô cũng biết lần trước bị Chu Tiểu Kiều tính toán để cô bị Cúc Như Khanh hieru lầm là cô phản bội .
Cúc Như Khanh tự nhiên cũng hiểu tâm tư của Chu Tiểu Kiều, anh nhàn nhạt gật đầu một cái.
“Tiệm này buôn bán rất tốt, cũng không có chỗ ngồi, không ngại em cũng ngồi ở đây cùng ăn chứ!” Chu Tiểu Kiều vừa nói vừa ngồi xuống.
“Chúng tôi ăn no rồi, nhường chỗ cho cô!” Cúc Như Khanh đứng lên, ôm hông của Mặc Thiên Trần, đi ra bên ngoài.
“Khanh. . . . . .” Chu Tiểu Kiều chạy tới trước mặt bọn anh, “Anh thật sự bất kể cha em sao? Nhưng khi anh còn nhỏ cha em đối đãi với anh không tệ!”
Sắc mặt Cúc Như Khanh ngưng tụ: “Chờ Sở liêm chính đưa ra kết quả rồi hãy nói!”
“Anh. . . . . .” Nước mắt Chu Tiểu Kiều cuồn cuộn, “Anh thật tuyệt tình như thế!”
“Người nào có ân với tôi, người nào thật lòng đợi tôi, trong lòng tôi tự nhiên sẽ biết.” Cúc Như Khanh nói xong, ôm lấy Mặc Thiên Trần rời đi.
Mặc Thiên Trần thấy anh lên xe, sau khi khởi động xe, lái đi thật xa cũng không nói, cô biết cha anh qua đời sớm, anh muốn đảm đương Cúc thị vô cùng không dễ dàng, thiếu niên mười lăm tuổi, phần lớn vẫn đang ra sức học hành, hoặc căn bản không có lý tưởng, thế nhưng anh lại gánh vác trách nhiệm nặng như Thái Sơn.
Anh không nói lời nào, cô cũng không dám nói gì, vì vậy hai người từ vui vẻ thành trầm mặc mà đi về.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, sự kiện Chu Truyền Tốt rửa tiền vẫn còn đang điều tra, Chu Tiểu Kiều thỉnh thoảng cũng thỉnh cầu Cúc Như Khanh giúp một tay khơi thông quan hệ, mặc cho Thần Phong chơi Pi¬ano, hay là chôn mình trong phòng vẽ không ngừng vẽ tranh, Cúc Như Khanh trước sau như một, chú ý sự phát triển của chuyện Chu Truyền Tốt, tiếp tục cuộc sống không tốt cũng không xấu cùng Mặc Thiên Trần.
Giới nhà giàu thật phức tạp. Phức tạp. cô vẫn thủy chung không chịu lên giường của anh, ngoại trừ khi anh mạnh mẽ ra lệnh cho cô, nhưng thế thì có vui thú gì? Cúc Như Khanh không biết cô kiên trì cái gì, anh không so đo những chuyện trước kia của cô, đã cho thấy muốn cùng cô bắt đầu lại lần nữa, cô vẫn ngu ngốc không biết, vẫn giả bộ không biết tâm tư của anh, căn bản không chịu cùng anh tiến thêm một bước.
Mấy ngày nay, mỗi ngày anh ở một mình, không có cô sáng ngời ở trước mặt anh, anh thật cảm thấy không quen, đợi cô đi công tác từ Anh quốc trở về, anh nhất định phải đem cô. . . . .