Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: Umi
Mặc Thiên Trần lại bị anh trêu cợt ! Buổi sáng trước khi cô ra khỏi cửa được anh dùng roi trúc dịu dàng mà “Trừng phạt” .Tối hôm qua khi anh trở lại, bộ dáng như thế, khiến cô lầm tưởng anh bị thương cần có người khẩn cấp cấp cứu , hại cô gấp gáp đến mức nhiệt tình chủ động cởi nút áo sơ mi của anh ra . cô liều mạng , kiểm tra thương tích trên thân thể của anh tìm, chính là đôi mắt to căng tròn nghiên cứu một hồi , giống như mưa to gió lớn , gà quăng chó chạy vậy mà vẫn không tìm được dù là một vết xước .
Cơ thể của anh phải nói là hoàn mỹ đến mức cô cũng phải ghen tị đi, nhưng thời điểm để thưởng thức hẳn là không đúng . Anh căn bản là không có tim không có phổi nha, đem lấy lòng tốt của cô thành một trò cười. Tại sao anh có thể hư hỏng như vậy , từ đầu đến cuối hóa ra là cô tự biên tự diễn một mình ??? không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn là cố ra sức mà trút giận .
Cúc Như Khanh thấy cô tức giận đến mức uất ức sắp không kìm nén được, anh không để tâm , chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Đánh anh đau!”
“Đáng đời!” Mặc Thiên Trần mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên tay cũng không có thật sự dùng sức đánh.
Cúc Như Khanh nắm một đôi tay nhỏ bé của cô, ngắm nhìn khuôn mặt kia vì tức giận mà khẽ biến hồng, nước mắt trong hốc mắt chực trào ra ngoài, lông mi thật dài cũng dính vào, một mảng ướt đẫm, cả thân thể nho nhỏ vẫn còn không thể khống chế run rẩy.
cô đang lo lắng cho anh , coi như cô không muốn thừa nhận, anh cũng có thể nhìn ra được là cô rất quân tâm anh, nghĩ đến đây là có thể cảm thấy được một hồi ấm áp. Cúc Như Khanh dùng sức ôm cô vào trong lòng, nhuyễn ngọc ôn hương an vị nằm trong ng.ực của anh, nước mắt của cô được cơ hội giải thoát.
Mặc Thiên Trần cảm giác bản thân thật không có tiền đồ, bị anh trêu cợt còn khóc thút thít, cô cũng không biết vì sao a, khống chế không được nước mắt của mình, một giọt lại một giọt rơi xuống khuôn ngực trầ.n trụi của anh.
Hai người ai cũng không nói gì, anh lẳng lặng cảm thụ , cô khóc lúc run rẩy, cô cũng mặc cho nước mắt của mình giống như dòng suối nhỏ chảy xuôi, lúc này không ai lên tiếng, tiếp tục ôm nhau gắn bó, mọi hiểu lầm như bọt biển tan biến vào hư không.
Cúc Như Khanh đưa tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn , ngưng mắt nhìn bộ mặt lê hoa đái vũ xinh đẹp, tâm tình không kìm nén, chậm rãi cúi đầu, hôn lên bờ môi hồng căng mọng, bờ môi bên trên còn mang theo vị mặn của nước mắt , anh hôn rất nhẹ rất nhẹ. . . . .
Như vậy hôn, khiến Mặc Thiên Trần cũng dần dần mê say , có thể là tại vì có nhân tố kíc.h thích , cô thế mà không chờ đợi chìm đắm, không để ý gì liền tiến tới hôn trả anh, làn môi của anh rất mềm, tuyệt không giống như người khác lãnh khốc quyết tuyệt, cô cùng anh, giống như bốn phiến cánh hoa dính vào nhau, ban đêm mùi hương nở rộ, không ngại mà nở rộ nữa. . . . . .
cô chủ động hôn trả lại, khiến khóe môi Cúc Như Khanh nụ cười từ từ triển khai, anh một tay cố định ,tay kia vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, một bộ dáng rất hưởng thụ.
Ban đêm, chỉ có lòng hai người nhảy càng ngày càng gấp rút, gương mặt của cô càng ngày càng hồng, tay nhỏ bé cũng không tự giác lau lau , sờ sờ lồng ngự.c của anh,nó bóng loáng, kiện mỹ, cho thấy người đàn ông lực lưỡng cùng kiên cường.
cô khẽ :”Ưm. . . . . .” một tiếng, Cúc Như Khanh chậm rãi buông ra , Mặc Thiên Trần hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, cô nhẹ nhàng mấp máy môi, bờ môi bên trên còn có mùi vị của anh, cô cư nhiên cùng anh. . . . .
cô không dám nói lời nào, cũng không dám có động tác, bây giờ mặc dù không khí cực tốt, nhưng là cô cùng anh không có dám tiến thêm một bước nữa, cô chỉ là hy vọng cô cùng anh bình thản như trước, anh không đang lúc tức giận khi dễ cô là tốt rồi.
“Đem ghế sa lon dọn ra đi!” Anh khàn giọng nói với cô.
“Vậy em ngủ ở đâu?” Mặc Thiên Trần cơ hồ là tính phản xạ trả lời.
Cúc Như Khanh khóe môi khẽ câu, không nói gì, lại ôm cô lên , chạy hướng giường lớn, anh đặt cô ở trên giường,anh nói như vậy mà cô vẫn không rõ, anh sẽ phải ở trên trán cô khắc chữ “Đần” .
Mặc Thiên Trần nhất thời khẩn trương lại không dám động, ngủ cùng nhau??? Anh hiện tại tâm tình tốt, ai biết ngày nào đó chọc giận anh, anh lại phách lối cuồng vọng vô cùng rống: “Tôi căn bản khinh thường đụng cô! Cút lại chỗ ghế của cô mà ngủ!”
cô cho tới bây giờ cũng chưa có hi vọng leo lên giường của anh, mà một phần”Vinh dự” cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua, cô đã cùng anh đấu qua mấy lần, ít nhiều gì cũng nắm đượcmột chút tính tình của anh, chính là anh bảo cô làm gì tốt nhất là nên nghe lời , nếu không kết cục chắc chắn sẽ rất đẹp mắt nha.
“Cúc tiên sinh. . . . .” cô nhỏ giọng kêu anh một tiếng.
“Anh trước đi tắm đã.” Cúc Như Khanh buông cô xuống, sau đó đứng thẳng người.
Mặc Thiên Trần lập tức ngồi thẳng người, lo lắng kêu lên: “Cúc tiên sinh, em có chuyện muốn nói.”
Cúc Như Khanh đôi tay ôm ngực ngưng mắt nhìn cô, yên lặng chờ cô nói tiếp. Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn lên hắn, “Cúc tiên sinh, em nếu nói gì sai , anh có thể hay không không tức giận?”
Cúc Như Khanh hai mắt hơi nhíu lại, ý bảo cô có thể nói tiếp.
Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, “Có câu nói, gần vua như gần cọp. Em hiện tại liền có loại cảm giác này. . . . . .”
cô không biết anh lúc nào thì vui vẻ, lúc nào thì không vui, cô không thích cùng anh quá thân cận, cũng không dám đến gần, chớ nói chi là cùng giường chung gối .
Cúc Như Khanh nghe cô nói vậy, khóe môi khẽ cong: “Cho nên em phải ngoan ngoãn, nếu không anh liền ăn em.”
Từ ‘’ ăn ‘’ của anh một chữ có hai nghĩa, Mặc Thiên Trần lập tức liền đỏ bừng cả mặt, Cúc Như Khanh không nói gì nữa, mà là xoay người đi tới phòng tắm.
“Cúc tiên sinh. . . . . .” Mặc Thiên Trần thấy anh đi tới cửa phòng tắm, vội vàng từ trên giường nhảy xuống chạy tới, “Em …. Em… còn có lời muốn nói. . . . . .”
“Chờ anh tắm xong,ra ngoài lại nói.” Cúc Như Khanh xoay người đi vào phòng tắm.
Mặc Thiên Trần sững sờ tại chổ , cô nghe trong phòng tắm chuyền tới tiếng nước chảy , đứng trước cửa phòng tắm một hồi mới ảo não trở lại trên ghế sa lon ngủ , cô chờ anh về là cô muốn cùng anh thương lượng ,nhưng là bây giờ người đàn ông này căn bản không muốn nghe, cô chỉ có thể chờ ngày mai.
Bởi vì đêm đã khuya, Mặc Thiên Trần cũng sớm mệt nhọc, cô vừa nằm xuống ,rất nhanh liền ngủ. Mà Cúc Như Khanh từ trong phòng tắm đi ra thì nhìn thấy cô không biết đã ngủ từ lúc nào, tựa hồ ngủ rất say .
Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần tỉnh lại, phát hiện Cúc Như Khanh đã không còn ở trong phòng, cô chạy đến bên cửa sổ vừa nhìn, bầu trời mới vừa sáng trong chốc lát, đang rơi xuống lâm râm mưa phùn.
cô lo lắng Cúc Cầm Du thân thể không chịu nổi luồng không khí lạnh của mưa thu , đều do cô tối hôm qua chưa cùng Cúc Như Khanh nói cho rõ ràng, cô cuống quít đổi y phục, hướng Rừng trúc chạy đi.
Xa xa, cô liền thấy hai cha con đều ở đây ,trong mưa phùn cùng nhau luyện công, cô biết tối hôm qua Cúc Như Khanh về muộn cùng bị thương, đều không phải là ngẩu nhiên, hôm nay nghĩ nên khuyên anh thay đổi phương thức giáo dục, mà không biết bắt đầu từ đâu. cô cũng biết, giang hồ có giang hồ quy củ, cá lớn nuốt cá bé ở nơi nào đều là không thể trái lại .Chỉ là, không có loại lựa chọn thứ hai sao?
cô không dám quấy rầy bọn họ, chỉ là đau lòng nhìn một lớn một nhỏ hai người đàn ông này, cảm thụ trên người bọn họ ,lưng đeo trách nhiệm, còn có một ít phần kiên nghị và tinh thần bất khuất .