Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:yunafr
Cúc Như Khanh không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, anh phát hiện, Mặc Thiên Trần cùng anh căn bản không phải có chung một suy nghĩ, anh nếu muốn trừng phạt chuyện Cúc Cầm Du ngày hôm qua đi khu vui chơi, ngày hôm qua liền lấy roi quất nó, còn chờ tới hôm nay buổi sáng cô tỉnh lại mới làm sao. Anh rõ ràng là đang dạy con luyện công, cô lại cho là anh ở trừng phạt con chuyện đi chơi .
Cúc Cầm Du ở sau lưng Mặc Thiên Trần , nó nghĩ muốn chạy đến, lại bị cô thật chặt bảo vệ, không cho nó di chuyển chút nào, mà Mặc Thiên Trần càng không cho phép Cúc Như Khanh làm tổn thương nó.
Cúc Như Khanh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đến giờ phải đi làm rồi, anh giơ roi trúc trong tay lên, híp mắt nhìn Mặc Thiên Trần, bỗng nhiên nói: “Nếu là nghĩ gánh chịu trách nhiệm, vậy thì vươn tay ra!”
Mặc Thiên Trần thấy anh không hề nữa đối với Cúc Cầm Du xuống tay, cô cũng liền ngoan ngoãn đưa tay ra, còn không có đợi cô phản ứng kịp, trên tay người đàn ông trúc roi đã rơi vào trong lòng bàn tay cô.
“Nó về sau muốn đi chơi ở đâu cũng phải được sự đồng ý của tôi.” Cúc Như Khanh mặt lãnh khốc nói xong, bỏ lại trúc roi xoay người rời đi.
Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt nhìn bóng lưng của anh, anh không so đo rồi sao? Chuyện này đến đây chấm dứt rồi sao? cô nhìn lòng bàn tay của mình, không có một chút xíu đau đớn dấu vết, anh căn bản cũng không có dùng sức đánh cô.
“Cầm du, con làm sao vậy?” Mặc Thiên Trần cũng không rảnh quan tâm tại sao Cúc Như Khanh lại bỏ qua ình, chỉ là xoay người, cúi thấp người thể nhẹ nhàng vuốt cánh tay nhỏ của Cúc Cầm Du
“Rất đau phải hay không? Mẹ dẫn con đi thoa thuốc, có được hay không? Đều tại mẹ ngày hôm qua đề nghị đi chơi, mới hại con bị cha đánh bị thương, thật xin lỗi, Cầm Du. . . . . . “
Cúc Cầm Du”Hì hì” một tiếng bật cười: “Mẹ nha!”
“Làm sao rồi?” Mặc Thiên Trần thấy con không có vết thương nào, lại thấy anh vẻ mặt quái dị, nghĩ thầm có phải hay không là Cúc Như Khanh đem con ra đánh? Vậy phải làm sao bây giờ mới phải à?
“Mẹ, cha đang dạy con luyện công. Mẹ vẫn không rõ tính cha, cha thường nói lúc ở nhà luyện công, bị cha đánh ngã, cha sẽ khống chế lực, nhưng là cùng người khác đánh nhau, sẽ không ai khống chế lực khi đánh con.” Cúc Cầm Du giải thích cho cô nghe.
Mặc Thiên Trần đưa tay che khuôn mặt nhỏ nanh: “thật không phải cha đang trị tội ngày hôm qua con ham chơi hả ?”
“Dĩ nhiên.” Ánh mắt của Cúc Cầm Du lấp lánh, giống như kim cương bình thường sáng lấp lánh.
“Ách. . . . . .” Mặc Thiên Trần đầu đầy vạch đen, này Cúc Như Khanh dạy đứa bé luyện công cũng quá hung ác đi! Coi như anh khống chế sức lực, nhưng đánh xuống cư nhiên cũng là đánh thật, nhưng là đối với phương thức giáo dục của anh , cô vẫn không ủng hộ, nhưng cũng không còn cách nào phản đối anh.
cô quay đầu, nhìn bóng lưng anh dần dần biến mất, chợt hiểu được, nếu anh không phải trừng phạt Cúc Cầm Du ngày hôm qua ham chơi, anh tại sao lại muốn trừng phạt cô? Còn cầm roi đánh vào lòng bàn tay, cô từ nhỏ đến lớn cũng không có bị giáo viên dùng cách xử phạt về thể xác! Này lần đầu tiên chịu phạt, lại là bị người đàn ông này lừa gạt nha!
Anh căn bản là đang khi dễ cô! cô mặc dù bị đánh rất nhẹ, cơ hồ anh không dùng lực, tuy nhiên anh dám đem cô làm như đứa bé mà giáo dục! Cúc Như Khanh, anh còn không thể như vậy?Anh còn có thể phải bá đạo một chút sao?
Mặc Thiên Trần ở nguyên một chỗ tức giận dậm chân, trơ mắt nhìn anh biến mất trong tầm mắt, mà bên cạnh cô Cúc Cầm Du, nện bước vui sướng bước hướng gian phòng đi tới, cậu muốn giội nước át rồi đi học.
cô không biết, sau khi rời đi Cúc Như Khanh lái xe hướng công ty đi thì nhớ tới cô thấy chết không sờn hiên ngang lẫm liệt tiếp kia trừng phạt thì khóe môi không tự chủ khẽ giơ lên , anh vô ý trừng phạt cô, cũng liền trêu chọc cô thôi.
Mặc Thiên Trần rất nhanh cũng lái xe đến công ty, cô một ngày chưa tới công ty đi làm, Triển Thanh Thanh cầm một đống lớn văn kiện cho cô phê duyệt, vẫn bận đến ba giờ chiều, cô gọi Triển Thanh Thanh cầm văn kiện đi làm việc. Triển Thanh Thanh cho cô một ly nước chanh…, Mặc Thiên Trần uống sau, phát giác mùi vị rất tốt.
“Thanh Thanh, lúc này cũng chạy theo mode rồi hả ? Nước chanh mặc dù uống tốt…, nhưng chỉ có cà phê mới có thể khiến tinh thần hưng phấn.” Mặc Thiên Trần cười nói.
Triển Thanh Thanh tựa đầu tiến tới trước mặt của cô: “Tôi nhận được mệnh lệnh, có người nghĩ sớm một chút ôm cháu ngoại, cho nên cà phê từ đó không cho phép uống, vì vậy tôi liền đi làm nước chanh.”
“cô còn hỏi? Có muốn hay không nhàm chán như vậy?” Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, cô mới không cần cùng anh sanh con ! Mười đủ mười lại khó khăn chung đụng lại lãnh khốc bá đạo Tiểu Nhân Nhân.
Triển Thanh Thanh cười trộm: “Đương nhiên là Đổng sự Trưởng phu nhân ra lệnh. Đúng rồi, đại tiểu thư, ngày hôm qua đi chơi vui không? cô còn trẻ đã làm mẹ kế, có gặp khó khăn gì không?”
Mặc Thiên Trần than thở một tiếng: “Tôi là thích đứa nhỏ, cô không biết tiểu thiếu gia này đem tôi chơi đùa đứng cũng đứng không vững rồi, cô biết tôi sợ độ cao, nhưng tôi lại cùng nó ngồi xe cáp treo. . . . . .”
“cô liền bị ngất đi, sau đó Cúc tiên sinh ôm cô trở về nhà. Sau đó buổi tối chờ cô có thể ….đúng thời điểm, lần nữa được yêu thương yêu đến đứng không lên rồi. Ừ, nhất định là như vậy rồi.” Triển Thanh Thanh vừa nói vừa lóe ra nụ cười như mộng ảo .
Mặc Thiên Trần một cái tát vỗ vào trên đầu cô: “đi làm việc! Chỉ biết nói nhảm!”
Triển Thanh Thanh cầm một chồng lớn văn kiện đi ra ngoài, sau đó đi tới cửa lại quay đầu lại cười. Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, cô nhìn chằm chằm Triển Thanh Thanh: “Còn dám nói, tôi trừ tiền thưởng.”
Đây chính là chuyện lớn, Triển Thanh Thanh biết đùa cũng nên có chừng có mực, ôm văn kiện như một làn gió chay thật nhanh.
Mặc Thiên Trần uống nước chanh, anh tối hôm qua không có khi dễ cô, cô cảm thấy thật không ngờ, mà mình sáng sớm hôm nay ở đây cùng cha con bọn họ náo chuyện. cô nghĩ, người người đàn ông kia nhất định ở sau lưng cười cô. Đều do anh, tâm tư thâm trầm đến không thể hiểu được, cô làm sao biết anh đang nghĩ cái gì.
Mặc dù cô không hiểu được tâm tư của anh, nhưng cô là đau lòng cái kia dạng giáo dục đứa bé, Mặc Thiên Trần buông chén nước trong tay xuống, sau đó trở về phòng làm việc của cha cô, cô gõ cửa đi vào sau.”Cha, có thời gian hay không, con muốn hỏi cha một chút chuyện?”
“Thiên Thiên, ngày hôm qua như thế nào? Cùng đứa bé chung đụng có tốt không?” Mặc Chấn Đông đối với chuyện Cúc Như Khanh có con cũng không có cái gì ý kiến, chỉ là lo lắng cho con gái ở Cúc gia bị đối xử không tốt thôi.
Mặc Thiên Trần cười một tiếng, ở bên cạnh cha ngồi xuống: “Con cùng đứa bé chung sống rất tốt. Cha không cần lo lắng. Con chỉ là muốn hỏi cha, có phải hay không người cha khi giáo dục con trai thì đều là rất nghiêm khắc, nghiêm khắc đến bất cận nhân tình?”
cô ở cạnh cha mẹ lớn lên, đều là hòn ngọc quý trên tay, cha cũng không đánh chửi cô, mẹ lại càng cưng chiều cô. Cho nên, cô rất khó có thể hiểu phương thức giáo dục của Cúc Như Khanh .
Mặc Chấn Đông than một tiếng: ” Cha của Như Khanh quá đời khi nó mười lăm tuổi , nó một vai gánh hai trọng trách, vừa làm Cúc thị Chưởng Môn Nhân, còn phải xử lý Cúc thị công ty, Cúc thị công ty cùng Công ty Mặc thị cơ hồ là cùng lúc gây dựng sự nghiệp, cho nên ta với Thiên Kỳ cũng xem như bạn tốt. Như Khanh là một người có ý thức trách nhiệm tốt, phương thức làm việc của nó người thường không thể lý giải.”