Kim Cương Khế Ước

Chương 85: Đem Yêu: Ở Trong Ngực Của Người Nào





Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta :yunafr
Tại sân bay.
Cúc Như Khanh vừa mới ra tới cửa, liền nhận được tin nhắn của quản gia Đào Trung Ngọc rằng Khang Hạo sẽ lái xe tới đón hắn.
hắn và Mặc Thiên Trần cũng đã xa nhau mười ngày, trong mười ngày này, hắn đi sớm về muộn, cô cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, sau khi đi làm về liền về nhà, ăn cơm, đọc sách rồi đi ngủ. Theo lý thuyết, cô nghe lời hắn như vậy sẽ làm hắn thoải mái, nhưng sau giây phút thoải mái ngắn ngủi, hắn còn cảm thấy có chút mất mát.
Hôm nay, hắn đi công tác về, biết được Mặc Thiên Trần đi đến công viên giải trí, hắn gọi Khang Hạo : “Hỏi tài xế, bọn họ đang ở đâu?”
Khang Hạo lập tức gọi điện thoại cho tài xế nhà họ Cúc, “Tiên sinh, Thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia ở trong công viên trò chơi ! Chúng tôi đang theo dõi ở cửa ra vào!”
Cúc Như Khanh không nói gì, nhưng Khang Hạo biết hắn đã ngầm cho phép. Vì vậy, hắn lái xe đi tới khu vui chơi, tài xế nhà họ Cúc ra nghênh đón bọn họ: “Cúc tiên sinh đã trở lại! Thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia đang ngồi đu quay !”

cô nhát như cáy mà còn dám ngồi đu quay? Cúc Như Khanh đi xuống xe, nhìn mọi người đang ngồi trên đu quay mà như vui lây, hắn thấy Cúc Cầm Du vui vẻ reo hò, đưa tay ôm bầu trời, mà Mặc Thiên Trần sợ tới mức sắc mặt tái nhợt cắn chặt môi.
Khi Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du từ đu quay cao đi xuống, chân của cô xụi xuống đi cũng đi không được, Cúc Cầm Du kéo tay của cô: “Mẹ, mẹ, mẹ sao rồi?”
“Cầm du, đầu của mẹ thật choáng váng, mẹ nhìn không thấy đường phía trước, chúng ta ngồi chơi thêm một lát nữa nhé, có được hay không?” Mặc Thiên Trần thầm mắng mình vô dụng, lần đầu tiên đưa đứa bé đi chơi mà mất mặt như vậy, xem ra là xong rồi.
Cúc Cầm Du đỡ cô qua một bên, trên ghế dài ngồi xuống, cậu thừa dịp Mặc Thiên Trần nhắm mắt lại thời điểm quan sát cô, cậu hiện tại không có mẹ, không có nghĩa là cậu không nhớ mẹ, hơn nữa ở trong trường học, đứa bé khác đều được mẹ tới đón. Kể từ khi Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh kết hôn, cậu đã có mẹ, cậu rất mong chờ, càng ngày Mặc Thiên Trần càng đối tối với cậu.
Lúc này, Mặc Thiên Trần mặc dù chóng mặt, nhưng vẫn là ôm thật chặt cậu, cô đang khôi phục hơi sức đồng thời còn hỏi cậu: “Cầm du, con có cảm thấy mệt không? Có thấy chơi trò này khó chịu không?”
“Mẹ, thì ra là mẹ không thể chơi mấy trò cảm giác mạnh!” Cúc Cầm Du ở trong lòng cô nhỏ giọng cười.
“Ách. . . . . .” Mặc Thiên Trần phát hiện Cúc Cầm Du mặc dù cũng giống như Cúc Như Khanh sẽ không dễ hòa đồng, vui vẻ khi tiếp xúc, dù sao cũng là một đứa trẻ, cô thương yêu bé, hẳn nó sẽ hiểu thôi. cô vui vẻ xoa đầu nó: “Đây là lần đầu tiên mẹ ngồi đấy, mẹ ngồi thêm lần nữa sẽ ổn thôi!”
“Vậy mẹ còn dám chơi tiếp hay không?” Cúc Cầm Du nhao nhao muốn thử, còn muốn đi chơi, dù sao nó cũng đang ỷ có mẹ, Mặc Thiên Trần trước mặt có thể thoải mái một chút, đổi lại trước mặt là Cúc Như Khanh cậu không dám nói bất kỳ yêu cầu gì, không dám làm nũng.
Mặc Thiên Trần dĩ nhiên biết con muốn làm gì, dù sao khi Cúc Như Khanh không ở bên cạnh, cô đã thực sự rất sợ, nhưng lại nghĩ được đi chơi cùng đứa bé, cô phấn chấn, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu lấy thêm dưỡng khí, sau đó vẫn ngang bướng nói: “Mẹ muốn học tập Cầm Du, Cầm Du dũng cảm như thế, mẹ muốn chơi tiếp với con. »
“Được ah!” Cúc Cầm Du hoan hô, sau đó kéo tay Mặc Thiên Trần chạy thẳng hướng xích đu cáp treo đang chạy.
Mặc Thiên Trần vừa đứng lên , lập tức choáng váng đầu óc, không thể giữ vững thăng bằng, cô ngồi thụp xuống: “Cầm Du. . . . . .”
Lúc này, Cúc Như Khanh cùng Khang Hạo đi tới, hắn đã không chịu được nữ nhân này nữa rồi, thật là không làm cho người khác yên tâm!
“Cha!” Cúc Cầm Du vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh, lập tức cái gì cũng không dám chơi nữa.
Mặc Thiên Trần cảm thấy đầu choán váng, lỗ tai cứ « ong ong », mắt như nhìn thấy một bầu trời đầy sao, không xác định được ai đang đi tới, cũng không nghe được thanh âm nói chuyện, cô chống tay cố gắng đứng dậy, cố kéo Cúc Cầm Du phải chơi tiếp mới vui.
“Cầm Du, chúng ta đi!” cô thẳng hướng xe đi qua.

Cúc Cầm Du giữ cô lại: nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Cúc Như Khanh không nói một lời, cậu lại không dám chơi, chỉ đành phải nhỏ giọng nói: “Mẹ, cha trở lại!”
Mặc Thiên Trần nghe thấy rõ, cô nhớ là cô nhìn rõ hắn, đang ở trong lòng hắn, làm thế nào bây giờ lại cảm thấy vẫn đang ở vòng quay, cô nhẹ nhàng kéo tay Cúc Cầm Du: “Chúng ta mau về thôi!”
“Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi!” Khang Hạo tiến đến, dắt tay Cúc Cầm Du.
“Được!” Mặc Thiên Trần mặc dù không nghe thấy tiếng của Cúc Như Khanh nhưng cũng đã cảm thấy sự hiện diện của anh ở bên cạnh.
Cúc Như Khanh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, còn phải cố gắng không ngã, hắn đang đợi cô đi vào xe, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy cô dời bước.
Mặc Thiên Trần cũng nghĩ là nên lên xe, nhưng là bước chân cô run rẩy, đứng không vững, trời sinh cô không thích hợp với trò chơi mạo hiểm, chơi đu quay, bây giờ hậu quả còn chưa qua, cô không thể nhúc nhích.
Cúc Như Khanh nhìn theo vòng quay của cái đu quay, hắn nghe trong đám người có người thét chói tai, nhìn những vòng quay nhanh chóng mặt lại là điểm kíc.h thích của trò chơi, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần lại bịt kín lỗ tai, đứng ở trên đất.
thật không biết nghe lời! hắn than một tiếng, cúi thấp người, sau đó đem nhấc cô khỏi mặt đất , ôm vào trong ngực.
Mặc Thiên Trần đang cố gắng gồng mình thì bất chợt cảm giác bên cạnh có một vòng tay ấm áp đang ôm mình, người cô thả lỏng, vòng ôm ấm áp này làm cô cảm thấy bớt mệt mỏi, cô không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn dựa vào, cảm thấy bây giờ thật tốt, từ từ khỏe lại.
Cúc Như Khanh ôm cô lên xe , vốn định buông cô ra, để cho cô tự ngồi cho thoải mải rộng rãi, nhưng mà cô vô cùng khéo léo nằm ở trong ngực của hắn không chịu đi, đầu cứ dụi vào ngực hắn, tựa hồ đang tìm chỗ thoải mái nhất nghỉ ngơi.

Dựa vào? hắn vì mình tìm cái từ này mà cảm thấy kinh ngạc, mấy ngày nay côvẫn giống như một con nhím, cô sẽ muốn dựa vào hắn sao? Còn nữa, hắn nghĩ cô đang xem mình là một người khác cho nên cô mới rúc vào trong ngực mình.
Cúc Như Khanh nghĩ đến đây, hắn cảm thấy hơi tức giận ,hắn nắm lấy cằm của cô, lãnh khốc hỏi: “Tôi là ai?”
Mặc Thiên Trần chỉ là bị mệt, cô đâu có bị mất trí nhớ, cô dĩ nhiên biết hắn là ai! Người đàn ông này chả nhẽ không thể làm người tốt được một lần, hắn ôm lấy cô từ khu vui chơi mang lên xe, tại sao lại bóp cô đau như vậy?
cô lúc này không muốn cùng hắn « quyết liệt », một là đang ở trước mặt trẻ con, hai là thật sự bây giờ cô rất mệt, không còn sức nữa rồi.
“Tôi hỏi em? Tôi là ai?” Cúc Như Khanh thấy cô không nói lời nào, giọng nói lại lạnh lùng vài phần.
Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ trừng lớn hai mắt, cô ngẩn đầu nhìn hắn: “Anh không biết anh là ai? Cúc tiên sinh, anh ra nước ngoài công tác mất trí nhớ rồi sao?”
Cúc Như Khanh thấy cô mờ mịt lại không có vẻ mặt thiện chí ,có tức giận cũng phải kìm nén lại, cô còn biết là ở trong ngực ai thì tốt rồi, nếu không hắn thật muốn đem cô ném ra khỏi xe cho rồi!
hắn hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm nhìn về phía trước không để ý tới cô, nhưng tay lại ôm lấy cô, cho cô một tư thế thoải mái nhất.