Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:yunafr
Cúc Như Khanh biết cô đẩy cửa đi vào, cũng biết cô bị mùi thuốc lá làm sặc,mặc dù anh không có ngẩng đầu nhìn, nhưng cũng thấy được bóng lưng của cô đang quật cường mà đứng đó, anh không có nói chuyện với cô, anh cảm thấy rất tức giận.
Mặc Thiên Trần cảm thấy trong nhà mùi thuốc lá rất nồng, còn có nơi kia không khí có vẽ không ổn, cô biết anh đang tức giận, thậm chí là căn cứ vào dáng vẻ có thể thấy anh đang tức giận ngập trời, cô không biết anh tại sao lại như vậy?
Nhưng là, cô nhớ một điều, cô không có chọc anh, cô thật không có chọc anh, cô cũng không dám chọc anh, cô chỉ nghĩ an phận bảo vệ cuộc sống của mình, như vậy đủ rồi.
Hai người cứ như vậy giằng co, cũng không có ai nói với ai, Mặc Thiên Trần hướng tủ quần áo đi tới, cầm áo ngủ đi tắm, anh muốn hút thuốc thì hút đi! cô cũng từng mua thuốc cai thuốc anh , cô khẳng định anh đã không dùng, lãng phí cô một mảnh tâm ý.
Người đàn ông này, cho tới bây giờ chính là tự cho là đúng, tự cao tự đại,luôn lấy mình làm trung tâm, cô lười phải nói chuyện với anh, cũng lười cùng anh cãi vả, lười phải cùng anh trao đổi.
Mặc Thiên Trần rất nhanh tắm rửa xong, làm khô tóc, sau đó cô đi tới bên sofa, Cúc Như Khanh còn ngồi ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích. cô bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Cúc tiên sinh, mời nhường một chút, tôi muốn đi ngủ rồi.”
Cúc Như Khanh thấy cô mặc dù sợ, nhưng vẫn bình thản như không có gì xảy ra, cô cả đêm không về, trở lại một lời giải thích cũng không có, cô làm như thế cứ như anh là người sai vậy? Sao anh lại quan tâm cô đêm qua có phải ở trong lòng của tình nhân cũ như thế?
Mặc Thiên Trần vừa tiếp xúc với ánh mắt của anh, cả người đều lạnh đến phát run, cô tựa như con sóc ở Bắc Cực, đối mặt bốn phía đều là sông băng cùng tuyết đọng, sắp đem cô đông cứng. Sóc con chỉ cần một quả thông, cô lại không biết ở trước mặt Cúc Như Khanh nên làm cái gì? Mới không chọc cho anh giận.
Người đàn ông này không nói lời nào, cô căn bản không biết anh nghĩ cái gì, cô cũng không dám nói gì, chỉ là đi về phía tủ quần áo cầm một bộ chăn gối sạch sẻ sau đó trải xuống đất nằm xuống, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Anh nếu thích độc chiếm ghế sô fa của cô, thì cho anh làm, dù sao cô cũng không hề trông cậy vào cùng anh có liên quan gì.
Cúc Như Khanh thấy cô giọng nói bình tĩnh, không có một chút gì là chột dạ hay sợ hải, thì ra là anh cũng nhìn lầm cô, lăng nhăng cùng người đàn ông khác ở ngoài, còn có thể trấn tĩnh như vậy về nhà. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, thăm thẳm trong mắt đều là tia lạnh như băng.
Anh đứng lên, mấy bước đi tới chổ Mặc Thiên Trần đang ngủ trên sàn nhà, sau đó thân thể cao lớn đè lên, hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá, cô sợ anh như vậy.
“Cúc tiên sinh, cúc tiên sinh, buông tôi ra. . . . . .”Hôm trước cả đêm cưỡ.ng bức cô ,cơn ác mộng còn đó, cô vươn tay đẩy thân hình cao lớn của anh, thân thể nho nhỏ kịch liệt giùng giằng, cô không nên cùng anh không thích mà vui mừng. . . . . .
Cúc Như Khanh thấy cô như thế bài xích mình, anh chủ động đến gần, đã là ở hướng cô lấy lòng, cô lại giống như đuổi con ruồi một dạng chán ghét mình. Chỉ tiếc, cô tới cửa ngã vào lòng tình nhân, người ta cũng không nguyện ý chào đón cô!
“Tôi không có. . . . . .” Mặc Thiên Trần vội vàng giải thích, cô nho nhỏ thân thể cũng bị anh áp chế, cô căn bản không thể giãy giụa.
“Em là vợ của tôi, trên người lại có mùi của đàn ông khác!” Anh ngưng mắt nhìn cô trừng trừng hai mắt, không lưu tình chút nào châm chọc cô.
Cúc Như Khanh lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi là không phải đem người đàn ông đó ra, đem hắn phanh thây, đem hắn chặt làm trăm mảnh !”
“Tôi không có người đàn ông khác! Tôi thật sự không có!” Mặc Thiên Trần biết thân phận của Nhâm Thần Phong sớm muộn sẽ bị Cúc Như Khanh biết, với bản tính của Cúc Như Khanh thì chuyện gì cũng làm ra được , nhưng là cô cùng Nhâm Thần Phong Nhất là trong sạch!!
Cúc Như Khanh không nhìn nước mắt của cô, giọng nói lạnh như băng: “Tối hôm qua đi nơi nào? Cùng người người đàn ông nào ở chung một chỗ? hắn quả là lợi hại có thể làm cho em chao đảo? hắn có thể cùng em dục tiên dục tử sao? hắn có thấy dấu vết trên người em không?”
“không. . . . . .” Mặc Thiên Trần mãnh liệt lắc đầu, anh tại sao có thể như vậy sỉ nhục nhân cách của cô, cô là một nử nhân tùy tiện sao? cô trừ một đêm kia cùng người đàn ông thần bí kia , căn bản cũng không có người đàn ông khác,anh tại sao có thể nói lời khó nghe như vậy?
“không cho phép khóc!” Cúc Như Khanh hét to.
cô cũng không muốn khóc, cô căn bản không nghĩ tại trước mặt của hắn yếu thế, nhưng cô khống chế không được nước mắt của mình, cô cũng muốn làm một người phụ nữ kiên cường, không sợ uy quyền của Cúc Như Khanh . Nhưng là, cô cuối cùng là không làm được!
“Về sau không cho phép em ngủ lại bên ngoài, nếu tôi phát hiện ra một lần nữa tôi sẻ chặt đứt chân của em!” Cúc Như Khanh hung ác nói, “Tôi hi vọng em ngoan ngoản làm Cúc phu nhân, nếu không tôi ngay cả ngươi tình nhân cũ cùng nhau chặt đứt chân!”
Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, cô ở bên ngoài biệt thự Thần Phong thấy xe, vậy đó đúng là xe của Cúc Như Khanh, anh ta thì ra là theo dõi cô, cô không có bị hoa mắt, người đàn ông này biết được tất cả, lại càng muốn gây khó dể và tới sỉ nhục cô!
“Dạ! Cúc tiên sinh.” cô nghẹn ngào đáp. cô cùng Nhâm Thần Phong vốn cũng không có cái gì, cô làm sao có thể khiến Nhâm Thần Phong phải chịu dính líu!
Uất ức của cô, không để cho Cúc Như Khanh cao hứng trở lại, ngược lại là để cho anh giận càng thêm giận, cô vô tình không chỉ thừa nhận muốn gặp người yêu cũ, vẫn còn che chở an toàn cho tình nhân cũ . Anh tại trên người cô dời đi, cũng đứng lên.
Mặc Thiên Trần hơi thở phào nhẹ nhõm, anh ta phát điên xong rồi cuối cùng là buông ra cô đi! Nhưng là, cô còn chưa kiệo vui mừng thì người đàn ông lại lãnh khốc hạ lệnh: “Cởi y phục ra, nằm trên giường đi.”
cô đột nhiên lần nữa trợn to hai mắt, kể từ lần trước bọn họ cãi nhau sau, cô cùng anh phương thức giải quyết, tựa hồ cũng không thể rời bỏ giường. cô dĩ nhiên hiểu ý tứ của anh, anh lại muốn dùng phương pháp kia tới hành hạ cô sao?
“Cúc tiên sinh, bỏ qua cho tôi, có được hay không?” cô mềm nhũn xin lỗi, cô không muốn mỗi lần đều bị hắn cưỡn.g bức.
Cúc Như Khanh hai mắt như băng quét qua thân thể của cô: “Em là vợ của tôi, lấy lòng tôi là nghĩa vụ của em.”
“Đúng tôi là vợ anh, anh không cảm thấy đây là bạo lực gia đình sao!” Mặc Thiên Trần thấy anh nói quyền lợi cùng nghĩa vụ, cô cũng không phải là người kém hiểu biết, cô cũng hiểu được luật hôn nhân.
Cúc Như Khanh hai mắt nhíu lại: “Cái gì là bạo lực gia đình?”
“Được thôi. . . . . .” Mặc Thiên Trần cắn môi, đỏ hai con mắt nhìn anh, cô làm sao nói ra được! nói anh làm đau cô!
“Để cho em nằm ở dưới người của tôi vui vẻ giống như heo nhỏ một dạng rầm rì, cũng coi là bạo lực gia đình sao?” Cúc Như Khanh khóe môi nhếch lên nói câu châm chọc cô.
Mặc Thiên Trần hận tại sao mình sẽ chìm đắm trong thân thể của anh, rồi lại tìm không ra ngôn ngữ để phản đánh trả lại hắn, chỉ đành phải nước mắt ròng ròng đỏ mặt nhìn anh chằm chằm.
Anh cũng không gấp, liền đôi tay ôm ngực ngắm nhìn cô, hai con mắt khẽ nheo lại, khóe môi cũng là.
Mặc Thiên Trần biết tối nay vô luận như thế nào cũng chạy không khỏi hành hạ của anh, thì ra là tất cả cam kết cũng chỉ là một truyện cười, cô lại còn tin anh không đụng tới cô, hiện tại cô là vợ của anh, anh đương nhiên là muốn động vào vật sở hữu của mình rồi.