Edit: Hoài thương huỳnh
Beta:yunafr
Mặc Thiên Trần không biết người đàn ông này còn muốn làm cái gì, cô đã vô lực đối phó với “ Hung khí” của anh cùng với “ Bạo lực” còn có “ Tức giận”, cô cũng chỉ biết trợn to đôi mắt nhìn anh, mặc cho anh tung hoành ngang dọc, mặc anh làm không biết mệt mỏi
Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm vào đôi môi bị Mặc Thiên Trần cắt nứt ra, vốn đã đỏ au như nước trong veo , lại bị cô cắn cho chồng chất vết thương, vết máu loang lổ, anh ngưng mắt nhìn cô : “ Mới vừa rồi muốn nói cái gì ?”
Nghe câu hỏi của Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần vội vàng thỉnh cầu anh : “ Tôi mệt mỏi quá, anh có thể hay không ……..”
Cúc Như Khanh con mắt lãnh khốc nhíu mắt lại, thân thể lại dị thường dũng mãnh lần nữa thành công tiến vào, khiến Mặc Thiên Trần vô lực chống đỡ khóc thút thít: “ Tôi thật sự không được……”
Anh hừ lạnh một tiếng, “ Em phản bội rất tốt, sẽ phải cố mà chịu đựng! Tôi không chấp nhận bất kỳ một sự cầu sinh nào,em cầu sinh cũng vô ích, tôi muốn em phải nhớ rõ mọi việc xảy ra vào tối nay!”
Anh vừa nhắc tới hai chữ “Phản bội”, thân hình ngày càng thêm mãnh liệt, hơn nữa tiết tấu ngày càng điên cuồng,Mặc Thiên Trần sợ đến phát khóc, “ Cúc tiên sinh, anh như vậy sẽ làm tôi chết mấy…..”
Loại cảm giác mãnh liệt bức bách người này, đẩy cô vào tình thế không thể nghịch chuyển được, cô đang suy nghĩ,anh không phải là muốn dùng phương thức này để xử cô chết không ? cô nhất định nghĩ là, cảm giác thân thể cô cũng không giống là của cô, rõ ràng là sợ anh như vậy, nhưng thân thể lại cùng anh càng dính càng chặt, không tách ra được
cô càng sợ, liền đem anh ôm càng chặt ,cằm nhỏ đặt trong cổ anh, nước mắt cũng chảy vào trong thân thể anh, anh liền cùng cô dính càng chặt.Anh giọng căm hận nói: “ Em rất sợ chết ?”
“Ừ………” cô khóc đáp lại anh, cô còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, dĩ nhiên không thể chết được
“Vật nhỏ vô dụng !” Anh mắng cô, nhưng cũng ở trong thân thể của cô phóng ra
Nhất định là anh quá lâu không có làm, hoặc là do dược liệu tác dụng , anh mới đối với thân thể của cô yêu thích không có buông tay, bằng không sao lại có thể như vậy ?
Cúc Như Khanh nhìn cô cực kỳ mệt mỏi,ngủ ở trong ngực của anh, lông mi thật dài còn đọng lại những giọng nước mắt, anh hận than lên một tiếng, sau đó kéo chăn ,đem thân thể hai người đắp lại .
Sáng ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần bị chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô vô cùng mệt mỏi mở mắt, đi tìm túi xách của cô, rời giường đi lên trên ghế salon cầm thì mới nhìn thấy dưới thân không có mảnh vải che thân, hơn nữa ngang hông giữ lại rất nhiều ấn ký, y phục của cô rơi vãi đầy đất, nhìn cảnh vật xung quanh hơn nữa cũng biết không phải đang ở nhà. cô nhất thời liền bối rối!
cô, cuối cùng cùng với anh đi đến bước này, không cần tình yêu chỉ là nam nữ hoang ái!
Nhưng là cô không muốn như vậy.Nhưng là, chuyện cũng không phải là cô có thể khống chế, đều do người đàn ông kia định đoạt thôi.
cô vừa nhắc bước, mới phát hiện hai chân đau đến như bị v.ật cứng đâm vào, cô nhắm lại nghỉ ngơi chốc lát, nếu như nói tân hôn hôm sau đối với Cúc Như Khanh mà thương cô, đã là gặp sư phụ rồi, không so sánh được
Thân thể cô đang bình ổn, sau đó hướng ghế salon đi tới, mỗi bước đi toàn thân cao thấp đều đau , cô nhớ tới cảnh tượng nóng hừng hực kia, lập tức đỏ bừng cả mặt
Cũng may, người đàn ông này đã rời đi, bằng không cô không biết làm sao phải đối mặt với anh,Mặc Thiên Trần cầm lên xách túi ,mở điện thoại ra ,nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi của Triển Thanh Thanh gọi đến
. “ Thanh Thanh, làm sao rồi?” Mặc Thiên Trần gọi lại
Mặc Thiên Trần tĩnh tâm lai, sau đó từ từ đi ra ngoài. Mặc Thiên Trần trầm mặc , vì một nhóm hàng cô bị Chu Tiểu Kiều tính toán, cô bị Cúc Như Khanh tin rằng là cô “ phản bội” anh, cô kém một chút là bị Cúc Như Khanh bóp ch.ết, cuối cùng còn phải cởi hết mặc cho anh thích làm gì thì làm, nhưng kết quả thì sao ? Kết quả chính là , hàng như cũ vẫn bị cục thuế giữ lại, Cúc Như Khanh hận cô vì tội “phản bội” anh, cô thất thân bị thương
“ Đại tiểu thư…..Đại tiểu thư , cô có nghe tôi nói không ?” Triển Thanh Thanh vẫn không có nghe được tiếng đáp lại của cô? Cái này là vì khách hàng tức giận thúc giục, điện thoại công ty bị ông ta đánh bể rồi!Mà cũng đã đến mười giờ rồi, cô còn không có về công ty làm , có phải hay không cô đang ở cục thuế đang thương lượng à ?” Giương Thanh Liêu tựa như đang muốn biết tin tức liền hỏi một đống câu
Mặc Thiên Trần trực tiếp cúp điện thoại, thời điểm cô được gả cho Cúc Như Khanh cũng chưa có trông cậy vào anh muốn anh cứu công ty Mặc Thị, từ tối hôm qua việc kia đối với cô về sau, cô sẽ không có bất cứ yêu cầu gì đối với anh, bọn họ trong mắt người ngoài có thể là vợ chồng, nhưng ở trong lòng hai người liền xa lạ cũng không bằng rồi
Hàng, không lấy ra được đảm nhiệm hay không đảm nhiệm được chức vụ cũng không đi được.Anh, hận cô vì cô phản bội anh.Thân ,mất đi liền mất đi, chỉ cần tâm vẫn còn ở lại, là tốt rồi
cô hiện tại chỉ muốn rời đi gian phòng có mùi vị của anh, cô mở cửa phòng, cầm túi hướng bên ngoài khách sạn đi ra. Lại thấy được bóng lưng của người đàn ông ấy là làm sao mà quen thuộc,làm sao mà ấm áp vậy
cô giật mình giữ nguyên tại chỗ thật lâu, có phải hay không tại thời điểm thương tâm ,sẽ nhớ tới những thứ ấm áp mà trước đây lưu lại trong lòng, cô không biết người khác có thể hay không như vậy, ít nhất cô còn có cơ hội
Bởi vì , cô cảm thấy cái bóng lưng kia, giống như cô đang lưu luyến thấy Thần Phong, mặc dù Mặc gia thời điểm suy bại, Nhậm gia không có đưa tay trợ giúp,nhưng là cô cảm thấy cái này không phải là trở ngại giữa cô cùng Thần Phong, trước kia lúc hai người yêu nhau thật là đơn thuần, cô cũng muốn biết lúc trước anh đã đi nơi nào, tại sao lại không có một chút tin tức ?
Bởi vì có yêu, cho nên mới quan tâm.cô hay nghĩ đến những ngày ở cùng với Thần Phong những năm tháng tuổi trẻ ,ấm áp nhất đơn thuần nhất của cô . Đối với tối hôm qua bị Cúc Như Khanh tàn bạo, cô loáng thoáng mong đợi có thể nhìn thấy được Thần Phong.
Mặc Thiên Trần tĩnh tâm lai, sau đó từ từ đi ra ngoài.
Thần Phong Cương đã trở về nước, anh ở nước ngoài đã học xong mỹ thuật chuyên nghiệp cùng với âm nhạc,lần này trở về việc thứ nhất của anh là tìm Mặc Thiên Trần
Anh hôm nay đến khách sạn quốc tế, bởi vì nơi này đang diễn một buổi diễn thuyết lớn, có một buổi biểu diễn về hòa tấu Piano, do một mình anh đảm nhận
Anh đang đứng tại cửa, tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của Mặc Thiên Trần, bộ dáng thanh tú của nha đầu này giống như sáu năm trước cũng không mấy thai đổi, tóc cô vẫn dài, mắt lại lớn và sáng, thời điểm anh nhìn thấy giống như viêm kim cương chiếu sáng lấp lánh
Nhưng là, thế nào chỉ trong chớp mắt, cô liền biến mất không thấy
Anh thậm chí cảm thấy sự xuất hiện của cô chỉ là một ảo giác mà thôi, coi như chỉ là một cảm giác, theo ý của anh cũng chỉ ảo giác, cũng chỉ là một hình ảnh Mỹ Lệ động lòng người thôi.
“ Mới vừa rồi có một cô gái từ xa nhìn cậu , cô ấy tóc thật dài, quần quần áo tây ka ki, mắt to,Thần Phong, cậu biết cô ta sao?” bạn thân tri kỷ của Thần Phong, Nhân Dương Phàm hỏi anh.