Edit : Diệu Hoa
Beta :yunafr
Nếu như nói lần trước ở trong quán bar, hình ảnh Chu Tiểu Kiều thân thể ngã vào trong ngực Cúc Như Khanh chỉ thấy trong những bức ảnh đã chụp trước đây, như vậy giờ phút này đây? Giờ phút này khiến cô cảm thấy chân thật biết bao, cô ta tựa vào ngực anh, cười vui như một bản tình ca nhàn nhạt giữa hai bọn họ đã từng trải qua.
Lúc này hốc mắt Mặc Thiên Trần đã tràn đầy nước mắt, cô thấy Cúc Như Khanh căn bản không có ý cự tuyệt, anh ổn tọa giống như cây tùng ngồi ở chỗ đó, ở trước mặt cô hưởng thụ sự ôm ấp yêu thương của Chu Tiểu Kiều.
Đẩy cô ta ra! Đẩy Chu Tiểu Kiều ra!
Mặc Thiên Trần ở trong lòng suy nghĩ, cô hi vọng rất nhiều vào tối nay có thể cùng Cúc Như Khanh có thể bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng đã sớm bị Chu Tiểu Kiều lập mưu tất cả, cứng rắn đem hai người vừa mới manh nha hạnh phúc liến dập tắt.
Mặc Thiên Trần lệ rơi đầy mặt nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lãnh khốc như băng nhìn cô, anh đối với việc cô khóc thút thít cũng không có mềm lòng cũng không có đau lòng, có chỉ là đối với nữ nhân dùng thủ đoạn mưu kế chơi anh.
Mặc Thiên Trần từ trong ánh mắt của anh cũng không cảm nhận được một chút lãng mạn ấm áp nào, trong đó chỉ có vô tận những nỗi thống hận, cô suy nghĩ đến lời nói của anh, cô cũng không biết mọi chuyện sẽ thành ra dạng này, cô suy nghĩ nhiều cho anh, cô thật ra không thích nữ nhân khác tựa vào lồng ng.ực của anh , cô suy nghĩ nhiều lời nói cho anh, cô không thích nữ nhân khác dùng chung bát đĩa và ly rượu với anh …..
Nhưng là, tất cả mọi lời nói, đều cùng nước mắt của cô nuốt vào trong bụng, cô cảm thấy anh không có đẩy Chu Tiểu Kiều , như vậy anh đối với Chu Tiểu Kiều , có thể là tình cũ khó quên đi! Bằng không làm sao lại mang cô tới căn phòng mà họ trước đây từng ở!
Ba người ba thế giới, luôn có một người muốn rời khỏi đi,trên bàn ăn cùng nhau ăn cơm cũng không buông tha cho ba người, cô đi
Lúc Mặc Thiên Trần đè nén tiếng khóc đứng lên thì cả thân hình Chu Tiểu Kiều cũng đã chui vào trong ngực Cúc Như Khanh , hơn nữa đôi tay cũng đưa lên cổ anh bờ môi cũng đã dời tới cổ anh, “ Khanh, ôm em, giống như trước đây, ôm chặt em……”
Mặc Thiên Trần cũng không nhìn nữa, cô cầm túi lên , liền hướng ra bên ngoài chay đi, vì đi quá nhanh quá cuống quit, bụng đụng phải một góc bàn, cô cũng không cảm thấy đau đớn, mà tiếp tục chạy ra ngoài
“Phanh”một tiếng, cửa bị đóng……….
Mặc Thiên Trần thương tâm cũng không phân biết rõ phương hướng đông tây nam bắc, cô không ngừng rơi nước mắt
Mà trong phòng Cúc Như Khanh cùng Chu Tiểu Kiều đều không ổn, Chu Tiểu Kiều không chỉ bị thuốc trong rượu thúc giục tình, bản thân cô cũng muốn lấy được lòng của Cúc Như Khanh, cô hôn lên hầu kết của người đàn ông này, rồi dời lên đến cằm, sau đó tay nhỏ bé cũng trượt xuống cổ áo anh, cởi khuy áo sơ mi của anh ,tay nhỏ bé trượt vào lồng ngực của anh
Cúc Như Khanh thờ ơ lạnh nhạt, anh trầm giọng nói : “ Trình diễn như thế là đủ rồi? Diễn như thế là đủ rồi mau lăn ra đi!”
“Khanh….” Chu Tiểu Kiều chưa từng gặp qua Cúc Như Khanh tức giận như thế này , chưa từng nghe qua anh nói những câu nặng lời như thế này, cô vội vã rưng rưng giải thích: “ Khanh, em không có diễn trò, em đối với anh tất cả đều là thật tâm , có thể so sánh được với Nhật Nguyệt, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi…….”
Cho anh là người mù sao ? Còn là mắt mù nữa? Cúc Như Khanh hai mắt tựa như băng bắn về phía cô, anh luôn chán ghét nữ nhân dùng thủ đoạn mà chơi anh, mà hai nữ nhân này cư nhiên lại liên thủ ở trước anh mà giở trò ?
“ Khanh, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, em chỉ muốn được gặp anh ……” Chu Tiểu Kiều từ lần trước trong quán bar gặp anh ,sau đó thì không gặp lại , cô lúc này thâm tình ngắm nhìn anh, “ Em hiểu rõ anh cưới cô ta là bởi vì yêu cầu của gia gia, nhưng em sẽ chờ anh, anh biết không? Trong tưởng tượng của em cô ta không phải là người tốt, cô ta bởi vì hàng hóa xuất nhập khẩu bị cơ quan thuế áp đặt, biết nhàem có quyền thế lớn, chủ động đến tìm em, lấy anh làm điều kiện để đạt mục đích trao đổi hàng hóa xuất nhập khẩu, em biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng chỉ có thể làm như vậy, em mới có thể nhìn thấy anh…..thật xin lỗi , Khanh…….”
“ Anh đừng có tức giận được hay không? Em về sau không dám nữa đâu!” Chu Tiểu Kiều vừa thâm tình vừa sám hối, vừa dùng nước mắt cảm hóa Cúc Như Khanh, “ Khanh, em mỗi ngày đều hồi tưởng chúng ta trước kia thường đi chung với nhau, ngày ấy sao mà vui vẻ thế, sao mà hạnh phúc thế, em thật là muốn trở lại quá khứ đó, thật là nhớ những ngày hai chúng ta dắt tay nhau đi ngắm trăng….”
Năm tháng tuổi trẻ, gọi là ngu ngốc, năm tháng tuổi trẻ,gọi là vô tình
Cúc Như Khanh cũng không phải là không có hoài cảm với cô người đã từng làm bạn thời niên thiếu với anh, nhưng nghĩ tới lúc cô tuyệt tình rời bỏ anh, còn có Chu gia là kẻ thù của Cúc gia, anh liền thay đổi phải tàn khốc vô tình
Anh tự vung tay lên, đem cô ném sang một bên, sau đó cất bước đi ra ngoài, nhưng mỗi bước đi nơi bụng truyền tới lửa nóng, liều kêu ồn ào càng phải ồn ào, không cần phải nói tối nay rượu đỏ quả là có vấn đề
“Khanh….”Chu Tiểu Kiều bởi vì uống tương đối nhiều, càng phát tác càng lợi hại, cô lập tức đứng lên đánh về phía sau anh, từ phía sau lưng anh nắm chặt hông anh: “ Khanh, không cần đi…………” Hôm nay là ngày kỉ niệm lần đầu tiên của chúng ta…….”
“Trong rượu có thuốc k.ích thích?” Cúc Như Khanh cười lạnh một tiếng, “ Chính cô hãy đi tìm Ngưu Lang mà giải quyết đi! Nếu như cô đi bệnh viện, thì danh tiếng thiên kim tiểu thư của cô sẽ bị phá hư
“ không…………không phải là em, ở dưới…..”. Chu Tiểu Kiều ôm thật chặt hông anh, “ Là Thiên Trần ……..cô ta bỏ thuốc hai chúng ta, cô ta muốn thành toàn cho hai chúng ta………..”
Cúc Như Khanh khẽ nghiêng đầu, nhìn cô bị thuốc đang hành hạ khuôn mặt hồng thấu nhưng vẫn có nét gì đó xảo quyệt, anh tàn khốc nói: “ Vậy thì tốt, cô ấy còn ở đây, tôi liền tìm cô ấy giải quyết , cũng coi như là vì sai lầm của cô hôm nay mà thành toàn cho cô ta”
Chu Tiểu Kiều không nghĩ tới mọi thiết kế của cô tại đây, cuối cùng vẫn đem Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần hai người đẩy tới cùng với nhau, cô không phục quát: “ Nữ nhân xấu xí kia, vì cái gì mà anh phải che chở cho cô ta”
“ Về sau cô tự nhiên sẽ hiểu”. Cúc Như Khanh tàn nhẫn nắm tay cô,ép cô buông tay ra
Cúc Như Khanh chịu đựng khí nóng trong bụng ngày càng tăng , vẫn chưa ra khỏi cửa đã bị Chu Tiểu Kiều đứng chắn ở phía trước cửa “ Khanh, em không chịu được……..Anh không phải đi …. Cho em lần này được không ?” cô cơ hồ dùng giọng van xin đối với người đàn ông này
“ Chu Tiểu Kiều, cô sai rồi! Tôi không phải là ngưu lang của cô!” Cúc Như Khanh lạnh lung nói
“không! Anh là thiên thần của em, Khanh là thiên thần của em……….” Chu Tiểu Kiều không chịu được liền cởi ý phục của mình xuống, đứng ở trước mặt của Cúc Như Khanh
Cúc Như Khanh quan sát nét mặt của cô: “ Coi như cô có quỳ xuống chân tôi, cầu xin tôi, tôi cũng không cần cô!”
nói xong anh mở cửa liền đi ra ngoài, Chu Tiểu Kiều muốn chạy đi ra ngoài để đuổi theo , lại phát hiện trên người mình một vật cũng không có,mà lúc này dược liệu lại phát tác càng thêm lợi hại, cô bất đắc dĩ đành gọi điện thoại ột người đàn ông
Chưa kịp chạy ra khỏi khách sạn quốc tế, Mặc Thiên Trần liền bị Khang Hạo cản lại, cô được Khang Hạo an bài tại một phòng, cô ngồi trên ghế salon lẳng lặng rơi lệ, cô không biết giờ phút này Cúc Như Khanh cùng với Chu Tiểu Kiều có phải hay không ở trong gian phòng kia, có phải hay không đã lửa tình châm lên rồi?
Chợt lúc này , cánh cửa được mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đã mang theo nét căm giận ngút trời đứng trước mặt cô