Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: Ruacon95
Trong khi Mặc Thiên Trần hoảng sợ không chịu nổi một ngày Cúc Như Khanh sẽ ngây ngốc bị Nhâm Thần Phong đánh bị thương thì rốt cuộc nhận được một tin tức tốt. Đó chính là mẹ đã chữa lành bệnh, sẽ mau chóng về nước.
"Như Khanh, cha mẹ sắp trở về rồi !" Mặc Thiên Trần vui vẻ không thôi, đã thật lâu cô không gặp cha mẹ, hơn nữa lần này mẹ đi ra nước ngoài chữa bệnh, sau khi trở lại thân thể có tiến triển lớn, đây là chuyện vô cùng tốt.
Cúc Như Khanh nhìn cô: "Đã xác định thời gian cụ thể chưa?"
"Chưa, bây giờ đang ở bệnh viện làm những công đoạn cuối cùng." Mặc Thiên Trần cười nói, "Nhưng mà em tin tưởng sẽ rất nhanh."
"Khi nào xác định rõ thời gian, nhớ nói cho anh biết, chúng ta cùng ra sân bay đón cha mẹ." Cúc Như Khanh nói.
"Được." Mặc Thiên Trần cười nói.
Cơ Dương.
Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh đến sân bay đón người, từ xa thấy được cha mẹ từ lối ra, Mặc Thiên Trần chạy lên ôm lấy Lý Tình Y.
"Mẹ, cha, con rất nhớ cha mẹ. . . . . ." Mặc Thiên Trần làm nũng.
Cúc Như Khanh nhìn bộ dạng Mặc Thiên Trần như vậy, chợt nhớ tới Cúc Hoài Cẩn cũng thích như vậy, thấy vậy đúng là gien di truyền, thật sự chính là một chuyện vô cùng kỳ diệu.
"Cha, mẹ, trở lại!" hắn chào hỏi.
Lý Tình Y nhìn Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh đi cùng nhau, "Như Khanh, Thiên Thiên có nghe lời không?"
"Mẹ, con cũng không phải là đứa bé, sao vừa trở về mẹ lại hỏi như vậy?" Mặc Thiên Trần ôm cổ của bà nhất quyết không tha.
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười: "Trần rất nghe lời."
"Con dĩ nhiên rất ngoan, kinh doanh công ty rất tốt, cùng Như Khanh cũng ân ân ái ái ." Mặc Thiên Trần vui vẻ cười nói.
Bốn người cùng ra khỏi sân bay, đi tới bãi đậu xe.
Mạc Chấn Đông nhìn Cúc Như Khanh: "Như Khanh, Thiên Thiên tuổi còn rất trẻ, chuyện của công ty Mặc thị, con nhớ giúp đỡ Thiên Thiên."
"Cha, con biết rồi. Hơn nữa cha cũng nên tin tưởng, Trần làm rất tốt." Cúc Như Khanh nghiêm túc nói.
Mặc Thiên Trần từ trong lồng ngực Lý Tình Y ngoi đầu ra: "Cha nha, cha yên tâm đi, cha không biết chứ, những cổ đông kia rất nghe lời Như Khanh !"
"Đây chính là con phải học tập Như Khanh." Mạc Chấn Đông nói.
"Dạ! Cha, con nhất định học tập Như Khanh thật tốt." Mặc Thiên Trần bảo đảm.
Lý Tình Y đưa tay chọc chọc đầu của cô: "Đừng chỉ nói miệng, con phải toàn tâm toàn ý đối với Như Khanh thật tốt, học tập Như Khanh thật tốt để chúng ta không cần phải lo lắng!"
"Mẹ, con biết rồi." Mặc Thiên Trần le lưỡi một cái, hướng Cúc Như Khanh cầu cứu, này cha mẹ trở lại liền dạy dỗ cô không dứt.
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, sau đó nói: "Chúng ta lên xe trước, về nhà tán gẫu tiếp!"
"Đúng đúng đúng! Cha mẹ, cha mẹ ở trên máy bay mấy tiếng liền cũng mệt mỏi, về nhà tắm rửa trước, con sẽ tự tay xuống bếp nấu ăn, có được không?" Mặc Thiên Trần vội vàng mở cửa xe ra, để Lý Tình Y lên xe trước."Mẹ, con nói ẹ biết nha, con theo mẹ chồng đã học được một số món ăn mới, bảo đảm cha mẹ sẽ rất ưa thích."
Lý Tình Y cười chuẩn bị lên xe, "Đây chính là điều mẹ muốn nghe nhất!" Dù sao con gái cùng mẹ chồng quan hệ tốt, bà làm mẹ cũng yên tâm.
"Mẹ, mẹ đang cầm cái gì vậy?" Cúc Như Khanh đặt hành lý vaod cốp xe, nhìn thấy Lý Tình Y còn ôm một cái hộp.
Lý Tình Y chỉ chỉ hộp quà rất đẹp trên tay: "Mẹ cũng không biết là cái gì, lúc chúng tôi ra khỏi máy bay, nhân viên làm việc đưa cho, có thể là lễ phẩm !"
Mặc Thiên Trần đưa tay muốn lấy cái hộp kia bỏ vào cốp xe thì Cúc Như Khanh kéo cô ra: "Để anh!"
Nhưng, ngay lúc Cúc Như Khanh vẫn chưa đi tới lấy, thì chỉ nghe "Phanh" một tiếng vang thật lớn, cái hộp trong tay Lý Tình Y nổ tung. . . . . .
"Mẹ. . . . . ." Mặc Thiên Trần bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, cô chỉ cảm thấy một hồi ùng ùng nổ, sau đó là trống rỗng, tất cả mọi thứ cũng biến thành hình ảnh không tiếng động, từng chuỗi ánh lửa bay lên, xe hơi bùng cháy thành nhiều mảnh không hoàn chỉnh. . . . . .
cô ngất đi, chỉ cảm thấy trên người bị người khác nặng nề đè lên. . . . . .
Cúc Như Khanh trước đè Mặc Thiên Trần dưới thân, hắn tuyệt vọng đưa tay ra, cũng bắt không được bóng dáng của Lý Tình Y cùng Mạc Chấn Đông, chỉ có ánh lửa không ngừng thiêu đốt. . . . .
hắn nghĩ cứu người, nhưng đã không kịp. . . . . .
"Trần. . . . . ." Cúc Như Khanh ôm lấy Mạc Thiên Trần đã hôn mê, trên trán cô đụng phải sàn nhà, đang chảy máu không ngừng, "Trần. . . . . ."
Trong bệnh viện.
Mặc Thiên Trần rơi vào hôn mê, Cúc Như Khanh chờ ở một bên, đợi cô tỉnh lại.
Trần Ích lập tức dẫn người điều tra chuyện đã xảy ra, sau đó trở về bệnh viện: "Chưởng Môn Nhân!"
Cúc Như Khanh ánh mắt vẫn còn ở trên người của Mặc Thiên Trần, nhưng hắn vẫn tỉnh táo nói: "nói!"
hắn đã ngờ tới sân bay có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không có ngờ tới nguy hiểm xảy ra như vậy. Đối phương đã bày ra kế hoạch trước hắn một bước, để bom ở sân bay, vợ chồng Mạc Chấn Đông bị bom nổ chết tại chỗ, Mặc Thiên Trần nhìn thên thể bọn họ bị vùi lấp trong ánh lửa. . . . . .
Trần Ích lập tức nói: "Tôi điều tra ở sân bay, xác nhận chuyện là do Phí Cường Liệt lập bẫy, để nhân viên đưa quà tặng cho vợ chồng Mặc thị mang ra ngoài. Nếu như không phải là vợ chồng Mặc thị cùng thiếu phu nhân hàn huyên thật lâu, nếu như không phải là lúc ấy Chưởng Môn Nhân ngài không phát giác, bom sẽ đặt ở trên xe, Phí Cường Liệt bố trí là bom hẹn giờ, mục đích không chỉ có vợ chồng Mặc thị, còn có ngài cùng thiếu phu nhân. . . . . ."
Với trí tuệ của Phí Cường Liệt một chiêu này là muốn diệt trừ cùng lúc bốn người bọn họ, nhưng kết quả cuối cùng là hai vợ chồng Mặc thị chết.
Tay Cúc Như Khanh tạo thành quả đấm, hắn lạnh lùng nói: "Lập tức đuổi theo Phí Cường Liệt cho tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, lập tức phong tỏa người nhà của hắn, một con ruồi cũng không cho phép bỏ qua!"
"Dạ! Chưởng Môn Nhân." Trần Ích lập tức đi hành động.
Trần Ích đẩy cửa đi ra, Cúc Như Khanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Trần: "thật xin lỗi, Trần, thật xin lỗi. . . . . ."
Lúc này, trên mặt Mặc Thiên Trần chảy xuống hai hàng nước mắt, cô vãn không tỉnh lại, nhưng hình như trong tiềm thức cô nghe được cuộc trò chuyện của Trần Ích cùng Cúc Như Khanh.
"Trần. . . . . ." Cúc Như Khanh run rẩy đưa tay ra, ở lau đi nước mắt trên mặt cô thì tay của hắn không cầm được vẫn run rẩy, "Trần, tỉnh lại, tỉnh lại, được không?"
Nhưng, Mặc Thiên Trần vẫn nhắm mắt như cũ, sắc mặt tái nhợt nằm ở nơi đó, giống như cô muốn vĩnh viễn ngủ như vậy, không bao giờ tỉnh lại nữa! Rốt cuộc không cần đối mặt với sự thật đau lòng này.