Kim Cương Khế Ước

Chương 322: Yêu: Thân Tâm Say Mê





Edit: Pink Kiêu Sa
Beta: N.P
“Này, anh đừng tức giận nữa, được không?” cô nháy mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động cầu hòa, dù Nhâm Thần Phong là mất kiềm chế, nhưng cô cũng mắc tội đần độn u mê không kịp cự tuyệt, khiến Cúc Như Khanh tức giận.
Cúc Như Khanh phất phất tay, “đi tắm!”
“Được!” Mặc Thiên Trần thấy anh căn bản là không nói rõ ràng, có còn giận không, cứ lấy cô ra trút giận, cô giương mắt lén nhìn anh, phát hiện anh dường như còn có tâm sự, lông mày ngưng ngưng.
Sau khi Mặc Thiên Trần vào phòng tắm, Cúc Như Khanh nghe bên trong truyền đến tiếng nước chảy, mới gọi cho Trần Ích, “Nhâm Thần Phong đã xuất hiện, hơn nữa tay phải của hắn còn trang bị vũ khí tia laser cực mạnh, có thể sát thương người khác, hắn mất tích lâu như vậy, đột nhiên trở lại với bộ dạng này, cậu thông báo ọi người để ý đến hắn, và điều tra xem hắn và Chu Tiểu Kiều có cấu kết không.”
“Vâng, chủ tịch.” Trần Ích nhận điện, lập tức làm việc.
Anh buông điện thoại xuống, đốt một điếu thuốc, anh không nói cho Mặc Thiên Trần biết, thứ nhất, anh nói ra chưa chắc Mặc Thiên Trần đã tin, thứ hai, nếu cô tin sẽ bị rơi vào tâm trạng lo lắng cho Nhâm Thần Phong, vì vậy cân nhắc mãi, anh quyết định không nói gì.
Chỉ cần, lòng cô luôn hướng về anh, Cúc Như Khanh đã cảm thấy rất tốt rồi.
Mặc Thiên Trần tắm xong, hương sữa tắm thanh thoát lan tỏa, bước ra ngoài, cô còn chưa đi đến giường, đã bị người đàn ông kéo đến sofa.
“Sao vậy? Đừng nói là muốn làm chuyện đó trên sofa nhé?” cô mở to hai mắt.

Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, “Chuyện nào?”
“Là chuyện đó…” Mặc Thiên Trần đỏ mặt đáp, có câu đầu giường đánh cuối giường hòa, đó không phải là đạo lý vợ chồng sau khi cãi nhau sao!
Cúc Như Khanh khom môi khẽ mỉm cười, sau đó tốc làn váy ngủ của cô lên, Mặc Thiên Trần dù đã có chuẩn bị, nhưng mặt vẫn càng lúc càng đỏ.
cô nhìn vẻ mặt anh, biết anh hiểu chuyện đó là chuyện gì, có cố tình hỏi chuyện này chuyện kia, quá phúc hắc.
Nhưng kết quả, thật khiến cô mở rộng tầm mắt.
Cúc Như Khanh nhìn vào vết bầm ở bắp chân cô, sau đó đổ rượu thuốc vào tay, nâng bắp chân cô lên, khẽ xoa bóp mấy vết bầm kia.
Mặc Thiên Trần ánh mắt ướt át, anh không phải không biết cô đau, không chịu hỏi thăm lấy một tiếng, nhưng lại dùng hành động thể hiện.
“Như Khanh…” cô nhẹ nhàng oán anh.
“Ừ…” Người đàn ông đáp lại cô dù không ngẩng đầu.
Mặc Thiên Trần giương môi, “Cảm ơn anh…”
“Cảm ơn anh làm gì? Anh chỉ không muốn để người đàn ông khác sờ tới chân của em thôi!” Anh rên lên một tiếng.
Bá đạo! Cứ cho là quan tâm yêu thương cô, cũng biểu hiện khác bình thường, nhưng Mặc Thiên Trần lại thích anh dùng cách này, cô rất đáng đánh đòn, người đàn ông lại yêu cô như vậy, cô cũng mừng thầm.
Cúc Như Khanh xoa bóp xong, ngẩng đầu lên phát hiện cô đang cười đến ngọt ngào, anh trầm giọng, “Được rồi.”
“A ——” cô kéo dài vĩ âm, thấy anh xoay người đi, vội vàng kéo vạt áo anh, “Ôm em lên đi, được không?”
“Em vừa bôi thuốc nên rất hôi, ngủ trên sofa đi!” Anh không chút cử động.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Anh cũng bôi thuốc, cũng hôi vậy, còn nói em? Cái này gọi là ngưu tầm ngưu, nên phải cùng ngủ chung.”
Cúc Như Khanh đưa tay, ôm cô lên, cô trực tiếp từ tư thế anh ôm ngang biến thành hai chân quấn lên hông anh, anh thấp giọng quát một tiếng, “Được voi đòi tiên!”
Mặc Thiên Trần hai tay càng quấn lên cổ anh, sau đó ghé vào tai anh thổi hơi, “Em còn có thể được voi đòi tiên hơn nữa, anh muốn biết không?”
Cúc Như Khanh ôm cô, định ném vô xuống giường, không ngờ cô kéo anh xuống cùng, hai người cùng lăn, hai chân cô còn quấn lên người không thả, ánh mắt cô nhìn anh sáng lập lòe, “Được rồi, ngủ đi!”
Mặc Thiên Trần quấn anh không thả, “không…”

Cúc Như Khanh nhìn cô như con gấu Koala dán vào người anh, đáp: “Vậy em muốn thế nào?”
“Hôm nay là ngày mấy?” cô nhìn anh chằm chằm.
“Đối với em, chính là ngày màu đen.” Cúc Như Khanh và cô bốn mắt nhìn nhau.
Hai người biết, hôm nay chính là lần đầu tiên hai người có giao ước, ngay cả Nhâm Thần Phong cũng biết.
Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Trước kia đối với em nó là ngày màu đen, nhưng bây giờ không phải, hiện tại em muốn biến nó thành ngày màu đỏ.”
“…” Cúc Như Khanh ngẩn ra.
cô tiến tới môi anh, mùi thơm lượn lờ quanh bờ môi anh, “Chúng ta, cùng biến tất cả màu đen đó, thành màu đỏ hạnh phúc, được không?”
Cúc Như Khanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi của cô, hai mắt sáng lóng lánh, mùi thơm của cô vây quanh anh, anh lật người đè cô, giọng nói khàn khàn, “Tối nay chỉ cho nói muốn! không cho phép cầu xin tha thứ.”
Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt nhìn anh, “Anh bị thương, đừng xằng bậy!”
“không kịp rồi…” Anh trực tiếp lột áo ngủ của cô ra, ai bảo cô một mực tiêm nhiễm anh, cắp mắt anh trở nên tĩnh mịch hơn khi nhìn thấy bộ dạng không mặc gì của cô.
Mặc Thiên Trần quá quen ánh mắt kia rồi, cô ôm cổ anh không kịp đẩy ra, anh đã bắt đầu công thành lướt trì, còn nhanh hơn lần đầu tiên.
Vì cô động lòng, thân cũng động, rất nhanh liền say vào thế tiến công của anh, hơn nữa người đàn ông này không cần biết là lần đầu hay không thì cô đều sẽ ngoan ngoãn nộp khí giới đầu hàng, cô vừa động tâm thì đã cảm thấy cảm giác thân thể giao cô và anh giao dung đã rất tuyệt vời rồi.
Giống như lúc này, cô cảm thấy mọi thứ chưa bao giờ tốt đẹp như vậy, cả thân cả tâm của cô, đều hoàn toàn say mê vì anh.
“Như Khanh…”

Cúc Như Khanh lấy nụ hôn giam cầm lời nói của cô, nuốt hết mấy lời lẩm bẩm của cô vào miệng, khiến cả hai toàn tâm vùi mình vào cuộc chiến màu đỏ này.
Sáng thứ hai, khi Mặc Thiên Trần tỉnh lại, Cúc Như Khanh đã mặc xong quần áo, đang thắt cravat, cô nằm trên giường nhìn anh.
“Hôm nay xin nghỉ đi!” Anh không quay đầu, nhưng biết cô đã tỉnh.
“Tại sao?” cô ngẩn người.
Cúc Như Khanh sửa sang lại cravat, quay đầu, “Chân em không đau?”
Mặc Thiên Trần động đậy một chút, đáp: “Chân không đau, nhưng eo rất nhức…”
Cúc Như Khanh khóe môi hơi ngoắc ngoắc, không nói với cô nữa, “Anh đi làm.”
“Anh cũng bị thương, sao không nghỉ ngơi.” Mặc Thiên Trần đuổi theo anh.
Cúc Như Khanh vừa quay đầu lại, nhìn bộ dáng cô, Mặc Thiên Trần thấy ánh mắt anh có biến, mới phát hiện trên người cái gì cũng chưa mặc, nhìn thấy vết hôn nông nông sâu sâu, vội vàng tìm áo ngủ mặc vào.
“Anh sẽ nghĩ là em cái gì cũng không mặc, muốn quấn chân anh ở lại!” Anh trêu chọc.
Mặc Thiên Trần chạy tới, kéo tay anh, “Dừng đã! Vợ chồng già rồi, không hợp bộ dạng đó.”