Beta: N.P
Nhâm Thần Phong có thể trở về, hơn nữa còn ở trong cô nhi viện đánh đàn cho bọn trẻ nghe, Mặc Thiên Trần đã cảm thấy rất vui mừng rồi.
“Thần Phong, anh trở lại là tốt rồi, chị Vũ và em rất lo lắng cho anh.” cô nhìn Nhâm Thần Phong, “Bây giờ theo chúng em về đi! Em tiễn anh về chỗ chị Vũ, để anh gặp chị ấy được không?”
“Được.” Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần đi ra ngoài.
Triển Thanh Thanh vẫn đang chơi cùng bọn nhỏ, lúc thấy hai người đi ra liền trợn tròn mắt không dám tin, “Nhâm tiên sinh…”
Nhâm Thần Phong mỉm cười gật đầu cô, “Triển tiểu thư, chào cô!”
Triển Thanh Thanh sửng sốt một hồi mới khôi phục tinh thần, chạy tới bên Mặc Thiên Trần, nắm chặt cánh tay Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, đây là… Chị có đau không, nếu như đau chính là thật…”
Mặc Thiên Trần một cước dẫm lên chân Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh kêu thảm, Mặc Thiên Trần cười đáp, “Nếu em thấy đau, chính là thật đó!”
Ba người cùng lên xe, trước tiên là đưa Triển Thanh Thanh về nhà, sau đó Mặc Thiên Trần lại đưa Nhâm Thần Phong đến nhà Nhâm Thần Vũ.
“Thần Phong, chúng ta có nên gọi trước cho chị Vũ.” Mặc Thiên Trần hôm nay thật sự rất cao hứng.
Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười, “Chúng ta trực tiếp đến là được, vui mừng không phải lớn hơn sao?”
“Đúng vậy đúng vậy! Sao em không nghĩ ra nhỉ, giống như lúc nhìn thấy anh liền cảm động đến muốn khóc!” Mặc Thiên Trần cầm chặt tay lái, “Nếu chị Vũ nhìn thấy anh, nhất định là vui đến không kiềm được!”
Nhâm Thần Phong nhìn tay cô, nếu không phải là giữ chặt trên tay lại cũng là huơ tay múa chân, hắn vẫn giống bảy năm trước ôn nhu nhìn cô, vì cô ríu rít không ngừng.
Chợt, Mặc Thiên Trần nhất thời không khống chế được phương hướng, xe cũng theo đà trượt xuống, cô đang trong giai đoạn hưng phấn, còn chưa kịp khôi phục liền gặp tình huống này phát sinh đột ngột, sửng sốt một chút mới phản ứng được.
“Thần Phong, sắp đụng xe rồi…”
Nhâm Thần Phong một tay che chở cho cô, một tay nắm lấy tay lái “Thiên Thiên, đừng sợ…”
“Rầm!” một âm thanh vang lên.
Xe mất khống chế đụng vào hàng rào, Mặc Thiên Trần còn chưa kịp tỉnh táo đã ngã vào lồng ng.ực của Nhâm Thần Phong, hắn hoàn toàn bảo vệ cô, hai người lại một lần nữa cùng trải qua tình huống nguy kịch, Nhâm Thân Phong vẫn đặt cô ở vị trí thứ nhất.
“Thần Phong, anh có sao không?” Thanh âm của Mặc Thiên Trần từ trên ngực hắn phát ra.
Nhâm Thần Phong bị thương ở đầu, máu từ trán hắn chảy xuống, hắn vội vàng an ủi cô, “không sao, Thiên Thiên, anh không sao…”
Mặc Thiên Trần muốn ngẩng đầu lên, nhưng hắn lại không cho, hắn không muốn cô nhìn thấy anh đang chảy máu.
Mặc Thiên Trần ý thức được nguy hiểm nên có chút khẩn trương, hơn nữa bây giờ đang nằm trong ngực Nhâm Thần Phong, cô vội vàng nói, “Thần Phong, có phải là Chu Tiểu Kiều không, chúng ta nhanh báo cảnh sát!”
“không phải, Thiên Thiên, em đừng sợ, chỉ là xe bị bể bánh thôi, em yên tâm, có anh ở đây, cô ta không dám tổn thương em.” Nhâm Thần Phong đáp.
Mặc Thiên Trần lui ra khỏi ngực hắn, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trán hắn đang chảy máu, “Thần Phong, Thần Phong, sao không nói cho em biết?”
cô luống cuống tay chân lấy tay lau máu trên trán hắn, hốc mắt cũng đã bắt đầu ẩm ướt. “Thần Phong, Thần Phong, em nợ anh nhiều như vậy, phải làm gì mới trả hết cho anh đây?”
“Tại sao người bị thương không phải là em, mà là anh, Thần Phong…” Giọng nói của cô bắt đầu nghẹn ngào, “thật xin lỗi, Thần Phong, ở bên cạnh em, người bị thương luôn là anh…”
“Thiên Thiên, cô bé ngốc…” Nhâm Thần Phong không khỏi cười một tiếng, “Anh đều là cam tâm tình nguyện…”
“Anh mới là đại ca ngốc…” Mặc Thiên Trần nhìn anh chằm chằm.
Đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng quệt môi nhỏ khiến Nhâm Thần Phong không tự chủ được cúi đầu, hôn lên môi cô.
Mặc dù chiếc hôn chỉ như cơn gió nhẹ lướt qua, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Mặc Thiên Trần lại không phản ứng kịp, cô sửng sờ nửa ngày cũng không có phản ứng, đến khi phản ứng được, đã thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt, ngăn cách bởi tấm thủy tinh, hai mắt như muốn phóng hỏa…
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần lập tức đẩy Nhâm Thần Phong ra, cô không biết nên giải thích thế nào về mọi chuyện, anh tới đây từ lúc nào, đã nhìn thấy cái gì?
Cúc Như Khanh đi tới cửa xe bên trái, mở cửa xe sau, một tay lấy cô từ ghế tài xế kéo xuống, mặc dù không nói lời nào, nhưng là cái loại sắp tức giận muốn bộc phát đó, cô lại vô cùng quen thuộc.
“Như Khanh, em…” cô muốn giải thích, nhưng cũng không biết nói thế nào.
Nhâm Thần Phong cũng xuống xe, anh đi tới trước mặt Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, “Cúc tiên sinh, chuyện không liên quan đến Thiên Thiên, anh không được đánh cô ấy, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi!”
Cúc Như Khanh chỉ nhìn Nhâm Thần Phong nhưng không lên tiếng, hai trong mắt anh ẩn hàm ý tứ sâu thăm thẳm, Cúc Như Khanh trầm mặc. Mặc Thiên Trần rất sợ bộ dáng này của anh, cô chỉ nói, “Thần Phong, anh nhanh đến bệnh viện trị thương đi! Như Khanh sẽ không đối xử với em như vậy đâu!”
“Nhưng bộ dạng này của hắn anh tuyệt không yên tâm…” Nhâm Thần Phong than một tiếng, “Thiên Thiên…”
Tay Cúc Như Khanh nắm cổ tay Mặc Thiên Trần, anh nắm rất chặt, rất đau, nhưng Mặc Thiên Trần nhịn không lên tiếng, cô vẫn không nói gì, Cúc Như Khanh cuối cùng lại lạnh băng kết luận, “Vợ của tôi không phiền anh quan tâm.”
Anh thêm vào chữ “Vợ”, vừa nói xong liền kéo Mặc Thiên Trần rời đi, Mặc Thiên Trần vốn là khi xe đụng vào hàng rào thì chân cũng đụng phải, lúc này cô lại bị Cúc Như Khanh dùng lực kéo, nhất thời liền té trên đất.
“Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong kêu một tiếng, muốn theo giúp lại bị Trần Tiêu ngăn lại, “Nhâm tiên sinh, anh tự giải quyết cho tốt.”
Nước mắt Mặc Thiên Trần từng giọt rơi xuống, cô nhịn đau đứng dậy, đuổi theo anh, nếu không phải anh kéo tay cô đi tới xe, cô cũng không muốn ở trước mặt Nhâm Thần Phong, để Nhâm Thần Phong thấy hai người gây gổ, nên càng cố gắng nhịn đau theo sát Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh kéo cô đến bên cạnh xe, mở cửa xe sau, trực tiếp vứt cô lên ghế, nếu không phải Trần Tiêu báo với anh, tìm được Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần lại đi cùng hắn, anh sao có thể thấy được một màn kịch hay?
Khi nhận được tin điện thoại, nói xe của cô gặp chuyện không may, anh liền phi xe đến đây, sau đó thì thấy cô nằm trong ngực đàn ông, hơn nữa hắn lại còn hôn cô!
Mặc Thiên Trần sao cũng không nghĩ tới, Nhâm Thần Phong sẽ hôn cô, đúng lúc Cúc Như Khanh lại chạy tới, cô muốn giải thích.