Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh nghe xong, có chút rung động, nhưng vẫn đáp: “Anh ở trong lòng em, là thần thánh không thể xâm phạm, nhưng em đã từng nghĩ đến chưa, anh chính là người đàn ông đêm đó, đó là sự thật, không thể trốn tránh, khi cả hai người đó là một thì em không thể chấp nhận được, nên em mới lựa chọn ra đi, đúng không?”
“Phải…” Mặc Thiên Trần nước mắt nhạt nhòa, “Lúc đó, em quả thật nghĩ vậy, em không có cách nào chấp nhận, em kính nể anh như vậy, làm sao làm ra loại chuyện đó được…”
Cúc Như Khanh bình tĩnh đáp: “Mọi việc đều không thể chỉ nhìn bề ngoài mà xét, anh quả thật chính là người như vậy. Anh bỏ tiền ra, lấy đứa bé ra khỏi bụng em, đứa bé thuộc về anh, tiền thuộc về em, đó là giao dịch. Đối với anh mà nói, cuộc giao dịch đó và công việc làm ăn không khác nhau.”
Mặc Thiên Trần nghe anh nói xong, sắc mặt tái nhợt, cô cắn môi nhìn anh, hồi lâu mới lên tiếng, “Em biết đó chỉ là cuộc giao dịch, em nên tỉnh táo mới đúng, không nên cãi nhau với anh mới đúng, em biết em sai rồi, Như Khanh, anh đừng so đo với em, được không?”
“Được! Anh không so đo với em.” Cúc Như Khanh gật đầu.
“Cảm ơn anh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nghĩ là chuyện đã chuyển biến tốt, không ngờ ngay sau đó anh nói thêm, “Nhưng mà một cuộc giao dịch thì có cái gì để so đo?”
Mấy lời này lần nữa đánh vào vết thương của Mặc Thiên Trần, cô kinh ngạc nhìn anh, “Như Khanh, trước kia không phải anh đã nói, anh từng nói, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, cùng đón nhận lễ kỷ niệm vàng, lễ kỷ niệm kim cương, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau…”
Cúc Như Khanh mấp máy môi không nói gì, dường như cũng đang nhớ lại những lời mình tứng hứa, đột nhiên lên tiếng, “Anh cũng nhớ em nhiều lần nói muốn rời khỏi anh, hiện giờ trong đầu anh chỉ nhớ rõ mấy lời này, không nhớ mấy lời anh đã hứa.”
“Nhưng em nhớ, Như Khanh, em nhớ…” Mặc Thiên Trần đặt hai tay lên đầu gối anh, “Cho em thêm một cơ hội, chúng ta ở bên nhau, em không muốn đi nữa, em chỉ muốn ở bên anh thôi, được không?”
“Trần, em cũng nghe đến câu chuyện ngày xưa, kết quả cuối cùng là thế nào, chính là cô bé bị sói ăn thịt. Em cho rằng anh nghe mấy lời đó, mà vẫn có thể tin tưởng em sao?” Cúc Như Khanh từ từ mở rộng khóe môi châm biếm.
“Trước kia là em không tốt, em cam đoan sẽ không bỏ đi, em cũng từng rất nhiều lần muốn nói yêu anh, Như Khanh, bây giờ em nói cho anh biết, em đã sớm yêu anh, chỉ là bản thân không nhận ra, lúc biết anh khuya mà không về nhà, anh ở cùng Nghiêm Tiểu Huệ tăng ca, em mới nhận ra tình cảm cũng mình, nhưng lúc đó em vẫn không dám nói ra.” Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Như Khanh, hiện giờ em muốn nói, em yêu anh…”
Cúc Như Khanh nghe xong, “Căn cứ vào báo cáo phân tích của chuyên gia về hôn nhân, khi nam nữ chia tay, câu nói thường dùng nhất chính là ‘em yêu anh’, ba chữ cứu vãn tình thế, nếu anh là người đàn ông bình thường, có thể anh sẽ cảm động, nhưng Trần, em không phải không biết, anh lý trí hơn bất kỳ kẻ nào. Vì thế, ba chữ này của em, phản tác dụng rồi!”
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần không ngờ cô như lôi cả tim phổi ra thể hiện, anh cũng không tin, nghẹn ngào đáp, “Như Khanh, em biết em từng làm chuyện không phải, mới khiến anh có cảm giác đó, nhưng những lời đó của em, là thiên chân vạn xác, không phải vì muốn cứu vãn tình hình mới nói ra, anh sờ ngực em đi, xem em có nói dối không?”
cô nói xong lấy tay anh, đặt lên tim cô, áo cô bị mưa làm ướt, dính sát vào người cô, nhiệt độ trên tay anh xuyên qua lớp áo ướt đẫm, truyền lên người cô, khiến cô run rẩy.
“Như Khanh, là thật long, em thật lòng…” Mặc Thiên Trần nhìn anh đầy mong đợi.
không ngờ, tay của người đàn ông này vừa dừng lên chỗ tim cô thì bắt đầu đùa bỡn bộ ng.ực mề.m mại của cô, mặc dù cách lớp vải mỏng, Mặc Thiên Trần vẫn cảm thấy anh cố ý cợt nhã.
“Như Khanh, anh…”
Đối với cử động của anh, Mặc Thiên Trần mở to đôi mắt xuyên qua lớp nước nhìn anh, quần áo cô ướt nhẹp, góp phần lộ ra thân thể mềm mại, cô nằm rạp trên hai chân anh, dáng vẻ càng thêm đẹp đẽ đến động lòng người.
Cúc Như Khanh đưa gương mặt tuấn tú đến gần cô, “Anh làm sao? không phải anh đang cảm thụ em thật lòng thế nào sao?”
Lực tay anh thì lớn, nhưng giọng nói lại vô cùng êm ái, êm ái kèm theo đó là vẻ khinh thường, hai mắt tĩnh mịch, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, thần sắc đó, giống như đang thưởng thức dáng vẻ muốn giãy giụa mà không dám của cô, bộ dạng khuất phục, muốn rời đi lại không rời được đó.
“Như Khanh…”
Nước mắt cô tuôn rơi, cô thật lòng muốn ở bên cạnh cả đời, thật lòng lo lắng cho an nguy của anh, thật lòng không rời bỏ được anh.
Nhưng tại sao anh còn nhục nhã cô như vậy?
Cúc Như Khanh nhìn cô đang run rẩy, “Anh không có cảm giác là em thật lòng, ngược lại, anh cảm thấy như em đang khiêu dâm – rất lay động…”
“không…” Mặc Thiên Trần không thể chịu đựng thêm, ra khỏi người anh, lảo đảo nghiên ngả bò đến cửa xe, “Em muốn xuống xe! Em muốn xuống xe!”
Cúc Như Khanh ẩn nhẫn thống khổ trong mắt, không nhìn cô, gọi tài xế, “Dừng xe, cho cô ấy xuống!”
Tài xế lập tức dừng xe, Mặc Thiên Trần nhảy xuống, ngã nhào trong mưa…
Cúc Như Khanh nhìn qua cửa xe thấy cô khóc đến thương tâm, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, Trần Tiêu tiến lên đỡ Mặc Thiên Trần, anh bảo tài xế lái xe đi.
Mặc Thiên Trần toàn thân như bị rút hết hơi sức, cô không tin Cúc Như Khanh sẽ đối xử với cô như vậy, dù cô không muốn tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cảm thấy cơn mưa này, như những vết roi không ngừng đánh vào người cô, lời nói của Cúc Như Khanh, còn hơn những vết roi này gấp trăm nghìn lần, thậm chí vạn lần.
“Thiếu phu nhân, chúng ta về thôi! Chủ tịch đi rồi.” Trần Tiêu không đành lòng nhìn cô nằm trong mưa bị ông trời hành hạ.
“Như Khanh… Như Khanh…” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn trời, miệng không ngừng gọi tên anh, “Như Khanh…”
Trần Tiêu thấy Mặc Thiên Trần ngồi trong mưa không chịu đi, đành bấm điện thoại gọi cho Triển Thanh Thanh, “Triển Thanh tiểu thư, đại tiểu thư nhà cô đang ngồi khóc trong mưa, cô mau tới khuyên cô ấy đi!”
Triển Thanh Thanh vừa tỉnh lại đã không thấy Mặc Thiên Trần đâu, biết Mặc Thiên Trần đi tìm Cúc Như Khanh, quả nhiên đúng là vậy.
“Được, tôi lập tức tới đó, cảm ơn anh.”
Triển Thanh Thanh cúp máy, tìm đến chỗ Mặc Thiên Trần, côc che dù kéo Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, chị cần gì phải làm như vậy?”
Mặc Thiên Trần nhìn cô, tựa vào người cô tiếp tục khóc, “Thanh Thanh, Như Khanh anh ấy thật sự không còn quan tâm đến chị rồi… Anh ấy nói tình cảm của chị đều là hư tình giả ý, anh ấy nói chị không thật lòng…”
“Tối qua em nói với chị, đừng tìm đến anh ta mà, chị còn không tin em, bây giờ nhìn xem, đàn ông thường quay đầu với người phụ nữ mà mình yêu nhất, xưa nay đã vậy rồi, em là chuyện gia, chị lại không tin, bây giờ chạy đi tìm anh ta, lại phải chịu đau khổ, còn bị thương đến không đi được.” Triển Thanh Thanh luyên thuyên, đỡ Mặc Thiên Trần dậy, gọi một chiếc taxi cùng rời đi.
Mặc Thiên Trần sau khi được Triển Thanh Thanh đưa về nhà, nằm trong bồn tắm nước ấm, không nhịn được nước mắt lại tràn, vì sao cô muốn quý trọng khoảng thời gian hai người yêu nhau, anh lại muốn bỏ đi, còn phải nhục nhã cô triệt để như vậy!
Chẳng lẽ, anh thật sự ghét những người phụ nữ quay đầu quấn lấy đàn ông sao? cô đã thổ lộ tình cảm, với anh, cuối cùng chỉ nhận được sự châm biếm giễu cợt, Như Khanh, Như Khanh, em phải làm sao, anh mới chấp nhận em!
Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, vùi mình vào nước, cô khiến bản thân như có cảm giác bị bao vây, có phải tất cả mọi chuyện, bây gờ muốn cứu vãn là đã quá muộn?
“Đại tiểu thư…” Triển Thanh Thanh thấy cô vào lâu mà chưa ra ngoài, vội vàng tới gõ cửa phòng tắm.
“Chị không sao…” Mặc Thiên Trần trả lời bằng giọng mũi.
“Nếu chị không ra, em xông vào đó nha!” Triển Thanh Thanh đứng ngoài cửa kêu lên, “Để tránh trinh tiết khó giữ, chị nhanh ra ngoài đi!”
Mặc Thiên Trần không cười nổi, ra khỏi bồn tắm, lau khô người, mặc áo ngủ, đỏ mắt bước ra.
“Em nấu canh gừng rồi, để tránh bị cảm, mau uống đi.” Triển Thanh Thanh bưng tới.
Mặc Thiên Trần nhìn chén canh gừng còn đang bốc hơi, lại không muốn uống.
Triển Thanh Thanh nhìn cô, “Nếu Nhâm tiên sinh gọi nói muốn gặp chị, anh ta lại thấy chị ngã bệnh, chị nói xem anh ta có gấp không?”
“Thần Phong…” Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng gọi hai chữ.
“Đúng vậy, chị là do anh ta cứu về, nếu anh ta biết chị không biết quý trọng bản thân, vì người đàn ông khác mà như vậy, anh ta nhất định đau lòng hơn nữa đúng không?” Triển Thanh Thanh khuyên giải.
Mặc Thiên Trần nhớ lại cảnh Nhâm Thần Phong bất chấp tất cả che chở cô trong ngực, cô bưng chén canh gừng nước mắt lại rơi như mưa, Nhâm Thần Phong luôn ở bên cạnh cô, chưa bao giờ bỏ đi. cô làm sao có thể phụ thành ý của Nhâm Thần Phong! cô không thể bệnh, không thể bị lời nói của Cúc Như Khanh quật ngã!
Cho dù Cúc Như Khanh không muốn cô nữa, cô vẫn là Mặc Thiên Trần, cô đã lấy hết dũng khí nói hết cho anh biết, cô yêu anh. Thế là đủ rồi!
cô từng vì tình cảm này mà cố gắng, cũng từng vì tình cảm đó mà rất thật lòng cho đi, hơn nữa, đến bây giờ, dù vẫn chờ anh hồi tâm chuyển ý, nhưng cô chưa từng sử dụng cách anh ghét nhất để đối xử với anh.
cô thật lòng yêu anh, thương anh, nên tôn trọng anh. Tôn trọng sự lựa chọn của anh, cũng tôn trọng quyết định của anh, còn rất hy vọng anh… Hy vọng mọi việc đều tốt.
Vì sao lại quyết định như vậy, vì sao một người ngồi trong đêm, vì sao lại nhớ đến những kỷ niệm đó, cô ngồi nghe CD, tiếng hát truyền đến, lệ rơi đầy mặt…
Đặt em vào lòng bàn tay, thành khẩn thắp nén hương,
Chỉ một ngọn nến, cũng đủ thắp sáng kinh luân,
không cần da diết não lòng, chỉ mong được yêu một lần,
yêu đến phút cuối lại bị tổn thương, khóc trong tuyệt vọng,
Anh nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng em,
Chỉ cần ánh mắt lưu chuyển của em dừng lại,
Xin hãy cho anh sức mạnh vô hạn của yêu và được yêu,
Để anh dưới gốc Bồ Đề, có thể vững tâm suy nghĩ…
*Lời bài hát 爱的供养(Ai De Gong Yang – Cung Dưỡng Ái Tình – OST “Cung – Tỏa Tâm Ngọc”).
Cũng trong đêm tối, trong lòng nhớ nhung, Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc, anh xử lý hết công việc, tắt đèn, tự mình để mặc đêm đen bao phủ.
Khi anh hóa giải thành công Cúc Thiên Lâm và Phí Cường Liệt ở tang lễ, anh liền nghe cô thổ lộ, thời khắc đó, anh thật rất vui mừng, dù nội tâm anh rất mãnh liệt, nhưng anh lại không thấy vui, ngược lại còn khiến cô bị thương, nhìn cô té trong mưa, tuyệt tình bỏ đi.
Vì sự an toàn của cô, trải qua tang lễ này, anh không ngại dùng bản thân mình để bảo vệ cô, vậy về sau, ai sẽ ở bên cạnh cô?
Nếu như, lúc anh đối đầu với Chu Tiểu Kiều, anh muốn bảo vệ cô, tham muốn giữ lấy cô không mạnh như vậy, chắc là, cô sẽ không trở thành đối tượng Chu Tiểu Kiều nhắm đến.
Nếu như, anh sớm buông cô ra, cô sẽ không bị cuốn vào cuộc chiến gia tộc anh, cô sẽ không trở thành quân cờ Phí Cường Liệt muốn khống chế, cô sẽ trở thành người bình thường, sống một cuộc sống bình thường yên ổn.
Nếu như, anh không cố chấp giữ cô lại, cô sẽ không phát hiện anh và người đàn ông đêm đó là một người, cô sẽ không thương tâm tuyệt vọng, cô sẽ không phiền não như vậy.
Nếu như…
Chỉ vì đã gieo vô số “nếu như”, mà bây giờ phải đổi lấy quá nhiều nhân quả.
Còn buông tay…
Cứ buông tay như vậy sao?
Tiếng hát quen thuộc phiêu đãng vào đêm, có phải cô cũng từng nghe bài hát này không? Có phải cô cũng từng đau lòng như vậy?
Đặt em vào lòng, cùng nắm chặt tay,
Nguyện cầu trời xanh, hãy chỉ đường cho anh,
Chẳng mong thiên trường địa cửu, chỉ mong được nương nhờ,
Lúc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, khe khẽ ngâm nga,
Anh nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng em,
Người trên thế gian có quá nhiều phiền não phải quên,
Giữa bể khổ thấp thoáng bóng hình xưa của anh,
Quay đầu lại chợt thấy hồng trần vạn trượng đã qua từ lâu… ——
Mặc Thiên Trần bắt đầu đi làm trở lại, sống rất nghiêm túc, cho dù trong lòng có bao nhiêu đau đớn, nhưng tôn trọng cuộc sống cũng là một cách thể hiện tình yêu.
Cúc Như Khanh là con người của công việc, anh hy vọng cô cũng cẩn trọng với công việc ở Mặc Thị. Cho nên, cô tình nguyện bắt chước anh, giải quyết công việc một cách nhiệt tình.
cô không có lý tưởng lớn như anh, không thể trông cậy mình có thể trở thành người như thế nào để anh phải rửa mắt mà nhìn, cô chỉ hy vọng, mình có thể có được một cuộc sống bình yên, công việc bình yên, không khiến anh tức giận, không khiến anh lo lắng, vậy là đủ rồi.
hiện giờ, cô rất hiểu anh, cũng chỉ nhờ đọc vài câu trên báo, cũng qua báo chí, mà biết đến tình hình tài chính của anh, cuộc chiến gia tộc Cúc Thị, và xung đột với Phí Cường Liệt.
cô biết, anh vẫn ổn, là đủ rồi.
Buông ly nước trong tay ra, Mặc Thiên Trần nhìn lịch trình hôm nay, buổi chiều có hội nghị.
Triển Thanh Thanh thò đầu vào, “Hội nghị chiều nay, chuẩn bị xong chưa?”
“Binh đến tướng đỡ, nước đến núi cản. Có gì mà chuẩn bị!” Mặc Thiên Trần không nhịn được cười cười.
Còn về Cúc Như Khanh, công việc không có bao nhiêu, nhưng chuyện cô và anh sống riêng đã bị giới truyền thông để ý, tin tức lên tầng tầng lớp lớp, hơn nữa việc cô đến bệnh viện thăm Nhâm Thần Phong cũng thành đề tài cho báo chí.
Dĩ nhiên, gió nổi lên ở Cúc Thị, cổ đông sẽ ở cuộc họp, xem thử Mặc Thị định đi thế nào.
Phòng họp.
Mặc Thiên Trần ngồi vào vị trí tổng tài, nói trước các cổ đông, “Thanh Thanh, mang báo cáo doanh thu quý hai cho các vị cổ đông xem.”
“Vâng, đại tiểu thư, tất cả đều sẵn sàng.” Triển Thanh Thanh ngồi bên trái cô.
Các cổ đông nhìn vào số liệu quý vừa rồi, trong kinh doanh thì các con số là chứng thực nhất, Mặc Thiên Trần dĩ nhiên hiểu điều này, cô phải chặn họng bọn họ trước.
Cổ đông xem xong bản số liệu, ngước mắt lên vẫn rất lo lắng.
“Thiên Thiên, cô phải biết, cô và Cúc Như Khanh ly hôn, thì cổ phiếu Mặc Thị…”
“Đúng vậy! Thiên Thiên, công ty Mặc Thị đồ thị cổ phiếu ra sao, cô cũng thấy…”
“Huống chi, chúng tôi chỉ tính tới lợi ích công ty, mới muốn cô và Cúc tiên sinh đầu bạc răng long…”
“Chúng tôi rất hy vọng vào cuộc hôn nhân của cô, như cha mẹ cô vậy, hy vọng cô có người chồng tốt, một gia đình tốt…”
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười nhìn bọn họ, “Cảm ơn các vị đã quan tâm, tôi cũng rất hy vọng phương hướng phát triển của công ty sẽ luôn tốt đẹp, tôi và Như Khanh đã khiến mọi người phải bận tâm. Tôi sẽ giảng hòa với Như Khanh, chúng tôi đều có công ty, sự nghiệp của riêng mình, cũng không mang hôn nhân ra làm trò đùa. Trước tiên tôi nói về vấn đề cổ phiếu của công ty, Warren Buffett từng nói: chậm một bước để tiến nhanh hơn. Mặc dù ông nói cho những nhà đầu tư cổ phiếu nghe, nhưng tôi cũng có cách nghĩ của riêng mình, nếu cổ phiếu Mặc Thị vẫn tăng trưởng, thì sẽ trở thành người tiên phong khó có thể sống lâu, có câu “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi”, đó chính là đạo lý.”
*Nằm trong câu: 木秀于林风必摧之, 鸟太出头枪必打 (Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả - Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn).
cô ngừng một lát, để các cổ đông tiêu hóa xong những lời vừa rồi, mới tiếp tục nói: “Ngày nào tôi cũng theo dõi cổ phiếu Mặc Thị, luôn tin vào nó, cũng xem biểu đồ chứng khoán của thị trường, chịu ảnh hưởng của Cúc Thị, biểu đồ của các thị trường là đường cong có khuynh hướng đi xuống. Mặc Thị dĩ nhiên không thể nằm ngoài số đó, tôi cảm thấy đây là điều rất bình thường, nếu lúc này cổ phiếu Mặc Thị lại cao, tôi sẽ cảm thấy sau lưng có người muốn thâu tóm công ty chúng ta.”
cô nói xong, các cổ đông đều gật đầu đồng ý quan điểm của cô, Mặc Thiên Trần ra hiệu cho Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh nói: “Các vị cổ đông, hội nghị hôm nay đến đây thôi. Tan họp.”
Sau khi người ra khỏi phòng họp hết, chỉ còn lại Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh, Mặc Thiên Trần tựa lưng vào ghế, trầm tư không nói gì.
“Nghĩ gì thế?” Triển Thanh Thanh sửa sang lại biên bản cuộc họp.
Mặc Thiên Trần nhìn trần nhà, “Nghĩ lại xem làm sao chị lại có thể kiên cường như vậy!”
“Em khinh!” Triển Thanh Thanh kích động, “không biết là ai cứ tối đến là nhớ nhung? không biết là ai nghe không biết bao nhiêu lần bài “Cung dưỡng ái tình”?
Mặc Thiên Trần đứng lên, “Hôm nay chị muốn tan việc sớm, có gì gọi chị.”
“Chị muốn đi đâu?” Triển Thanh Thanh theo bước cô ra ngoài.
“Đương nhiên là đi thăm người dùng tính mạng cứu chị!” Mặc Thiên Trần trở về phòng làm việc, cầm túi xách lên.
Triển Thanh Thanh cười, “đi đi, đi đi, em ủng hộ chị! Nếu ngày nào không thăm Nhâm tiên sinh, giới truyền thông biết được, lại bảo chị vong ân bội nghĩa.”
“nói rõ xem?” Mặc Thiên Trần không hiểu.
Triển Thanh Thanh lấy quyển tạp chí thương nghiệp ra, “Người ta nói, Nhâm tiên sinh nhập viện, Cúc Thị nội chiến, còn tổng tài Mặc Thị thì yên ổn vững ghế, thành tích Mặc Thị lại càng lúc càng khiến người ta phải hâm mộ ganh ghét, không chỉ vậy, chị còn cố gắng đứng giữa hai người đàn ông tìm một điểm thăng bằng…”
Mặc Thiên Trần nhìn cũng không có nhìn liền đáp: “Thay vì nói nó là tạp chí thương nghiệp, không bằng nói thẳng là tạp chí chuyên đả kích đối thủ kinh doanh, không phải em thích trinh thám sao? Sao không đi thăm dò điều tra xem, nhất định là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, muốn đả kích mà viết ra như thế.”
cô nói xong đi thẳng, người ta muốn nói thế nào, cô mặc kệ, Nhâm Thần Phong là ân nhân cứu mạng của cô, Cúc Như Khanh mãi mãi là chồng cô, bọn họ đều là những người quan trọng nhất của cô.
Mặc Thiên Trần liền đi đến bệnh viện, cô mua theo trái cây, vừa đi vào bệnh viên, hộ lý chăm sóc riêng của Nhâm Thần Phong – tiểu Hạ kêu lên, “Thiên Thiên, cô đến rồi à, Nhâm tiên sinh sắp dài cổ ra rồi.”
Nhâm Thần Phong ném lại một ánh nhìn, biểu hiện của hắn lộ liễu lắm sao? Sau đó liền đưa mắt sang Mặc Thiên Trần, “Sao hôm nay đến sớm vậy?”
Mặc Thiên Trần thấy hắn nghỉ ngơi một thời gian, đã có thể xuống giường đi lại rồi, “Hôm nay em làm việc hiệu suất cao, giải quyết xong thì đến đây, đúng rồi, Thần Phong, bác sĩ nói kết quả kiểm tra lại của anh thế nào?”
“không sao, rất tốt.” Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười.
Tiểu Hạ đứng một bên gấp gáp, “Làm sao tốt được? Bác sĩ nói vết thương do đạn của Nhâm tiên sinh ảnh hưởng đến tuyến thần kinh, có thể tay phải của anh ấy sẽ tê liệt, về sau có thể không thể đánh đàn, cũng không thể vẽ được nữa…”
“Tiểu Hạ, chớ nói nhảm!” Nhâm Thần Phong không kịp ngăn tiểu Hạ lắm mồm.
Mặc Thiên Trần nhìn hắn, tròng mắt của cô liền hiện lên hơi nước.