Kim Cương Khế Ước

Chương 300: Ngược Yêu: Tôi Kêu Cô Cút Đi





Beta: N.P
Mặc Thiên Trần nhất thời ngẩn ngơ, hai mắt chứa đầy hơi nước nhìn người đàn ông hàng đêm cô mong nhớ, ngày nào cô cũng trông ngóng muốn thấy anh trở về, nhưng giờ phút này được nhìn thấy anh một cách chân thật, thì thái độ của anh lại rất lạnh lùng, lòng cô đau như dao cắt.
“Như Khanh, thật xin lỗi...”
Cho dù cô có ngàn vạn lời cũng không thể cứu vãn được sai lầm, hiện tại cô muốn nói với anh không phải là lời xin lỗi, cô muốn nói cô muốn ở bên cạnh anh, muốn cùng anh gánh chịu mọi khổ đau…
Thái độ Cúc Như Khanh vẫn lạnh lùng, “Tôi đã thả cô đi, sau này đừng tới đây tìm tôi nữa!”
“không!” Mặc Thiên Trần chạy tới trước mặt anh, “Em không đi! Như Khanh, em không đi! Lúc Thần Phong bị thương, em không biết chuyện của Như Phong, xin lỗi, em không ngờ có chuyện đó, cho em ở lại bên cạnh anh được không?”

Cúc Như Khanh nhìn cô, nhất thời nổi giận quát: “Mặc Thiên Trần, từ lúc nào cô đã nghe không hiểu lời tôi nói hả? Tôi để cô đi đấy! Đấy là khách khí rồi, chẳng lẽ phải để tôi kêu cô cút đi sao? không phải cô rất muốn trở lại với Nhâm Thần Phong sao? Bây giờ tôi thỏa nguyện cho cô, hắn ta bị thương vì cô, khiến cô có cảm giác tội lỗi phải không, rốt cuộc cô cũng có thể trở về bên cạnh hắn rồi, vậy còn không hài lòng sao?”
Hai mắt Mặc Thiên Trần trợn to, cô cắn chặt môi, nước mắt không kiềm chế được, cô lắc đầu, khóc đến mức không thở nổi, “Em đã từng nghĩ đến chuyện ra đi, không phải vì Thần Phong, lúc em có ý nghĩ đó, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ trở về với Thần Phong như anh nghĩ, Thần Phong đỡ đạn thay em, em thật có cảm giác tội lỗi với anh ấy… Nhưng mà, Như Khanh, em không muốn rời khỏi anh…”
Cúc Như Khanh cười lạnh, “không muốn rời khỏi tôi, cô cứ hai chân đạp hai thuyền như vậy, Nhâm Thần Phong chấp nhận, không có nghĩa là tôi cũng chấp nhận. Tôi lặp lại lần nữa: Cút! Tôi không lạ gì cô nữa!”
Mặc Thiên Trần có chút tức giận, thân thể lung lay, nhìn người đàn ông tuyệt tình trước mặt, hiện giờ anh đã cho cô là loại phụ nữ thủy tính dương hoa, cô còn thể nói gì nữa, cái nhận được chỉ là sự vũ nhục của anh. Mặt cô tái nhợt, buồn bã xoay người, chạy ra ngoài…
Vốn dĩ cô không nên tìm anh. cô mang sự quan tâm đến thăm, kết quả là anh không ngừng vũ nhục, Mặc Thiên Trần càng khóc càng thấy đau lòng.
Trần Ích thấy Mặc Thiên Trần chạy đi liền nói: “Chủ tịch, thiếu phu nhân, cô ấy…”
“không nói gì nữa.” Cúc Như Khanh cắt đứt lời hắn, “Gọi Trần Tiêu âm thầm bảo vệ cô ấy hai tư giờ, nếu lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, nói Trần Tiêu đừng đến gặp tôi nữa.”
“Vâng, chủ tịch!” Trần Ích lập tức ra ngoài.
Cúc Như Khanh vuốt trán, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh cô khóc, hình ảnh cô nói với anh cô không muốn đi…
Mặc Thiên Trần chạy ra khỏi Ám Dạ, vừa khóc vừa trở lại công ty dọa Triển Thanh Thanh sợ hãi.
“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Sao đau lòng như vậy?” Triển Thanh Thanh vội vàng buông hết công việc, tới phòng làm việc của cô.
Mặc Thiên Trần không nói gì, chỉ nằm trên bàn làm việc khóc lớn, Triển Thanh Thanh càng thêm luống cuống tay chân, đuổi hết mấy nhân viên muốn xem náo nhiệt, còn mình ở trong phòng chăm sóc Mặc Thiên Trần.
Tối tan việc, cảm xúc của Mặc Thiên Trần vẫn như vậy, khóc đến cùng cực, Triển Thanh Thanh nhìn đến đống khăn giấy lau nước mắt cũng khóc, “Đại tiểu thư, cô đừng như vậy mà chết cha, em khổ lắm…”

Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên nhìn cô, “Thanh Thanh, anh ấy không quan tâm chị nữa, anh ấy bảo chị cút…”
“Cúc tiên sinh sao có thể nói vậy? Chị và Nhâm tiên sinh vẫn luôn trong sạch mà, lúc đó tâm tình không tốt nên mới ph.át tiết lên người chị thôi! Ngài ấy sao có thể ỷ mình là chủ tịch thì đối xử với người ta như vậy được, nói muốn là muốn, không muốn nữa liền đuổi chị.” Triển Thanh Thanh sụt sịt mũi, nổi giận mắng, “Tại sao đàn ông đều như vậy? Người ta không nhớ chị, chị cũng đừng cần! Đại tiểu thư, dù thế nào chị cũng là thiên kim Mặc Thị, hiện giờ còn là người điều hành Mặc Thị, không phải đám oanh yến ngoài kia, chúng ta càng không cần người ta!”
Mặc Thiên Trần thấy Triển Thanh Thanh đầy căm phẫn, từ từ ngừng khóc, “Đúng! Chị nhất định phải sống tốt hơn người ta, để người ta biết chị không cần người ta quan tâm, chị vẫn có thể sống tốt, sống một cuộc sống tươi đẹp…”
“Đúng! Chính là như vậy!” Triển Thanh Thanh thấy cô rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, còn ngừng khóc, cũng liền nín khóc, cười, “Đương nhiên rồi! Đàn ông coi thường nhất là phụ nữ suốt ngày quấn lấy chân họ, tốt nhất là hãy sống thật sung sướng cho đám đàn ông rửa mắt nhìn, đừng như Chu Tiểu Kiều kia, quay đầu lại liền bị phỉ nhổ…”
Triển Thanh Thành nói tới đó, lập tức tự tát mình, “Là em nói sai, tự dưng lại nhắc đến người phụ nữ đó làm gì không biết…”
Mặc Thiên Trần yên tĩnh suy nghĩ, “Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, đều vì mấy trò quỷ của Chu Tiểu Kiều mà ra, nếu không phải cô ta quấn quít Như Khanh, Thần Phong sẽ không bị thương, Cúc Như Phong cũng không vì bảo vệ cô ta mà chết, càng sẽ không xảy ra nội chiến gia tộc Cúc Thị, giờ cô ta lại trốn tránh không chịu xuất hiện, muốn khơi dậy cuộc chiến Cúc gia đây, khiến Như Khanh phải đấu trong đấu ngoài, hiện giờ Như Khanh nên làm gì?”
Triển Thanh Thanh đưa tay chỉ cô, “Ngài ấy đối đãi với chị như vậy, chị vẫn suy nghĩ mọi chuyện giùm? Vậy không phải tự chuốc lấy phiền phức sao?”
Mặc Thiên Trần cười buồn, “Cứ cho là anh ấy mắng chị, hung dữ với chị, chị cũng không thể hận anh ấy, không nhịn được lo lắng cho tình cảnh của anh ấy, Thanh Thanh, chị làm sao vậy? Em nói xem chị phải làm thế nào đây?”

Triển Thanh Thanh thật sự rất giận, dậm chân giận giữ, “Chị biết là chị bị gì rồi sao? Em cho chị biết! Chị khóc mãi, trong lòng chỉ nghĩ đến anh ta, chỉ chú ý đến anh ta, vậy thì chỉ có một nguyên nhân thôi!”
“Bởi vì chị yêu anh ấy!” Mặc Thiên Trần cười.
Triển Thanh Thanh gõ bàn, tức giận đáp: “Dạ! Chị yêu anh ta! Nhưng người ta không yêu chị, chị định làm gì nữa?”
“Vậy cũng không sao, tới bây giờ chị cũng không muốn nhận hồi đáp, nếu để ý quá nhiều đến việc nhận lại, thì thành ra quá so đo. yêu là một việc tự nhiên, tình cảm xuất phát từ nội tâm, bây giờ chị mới có thứ tình cảm, chỉ có điều là nó đến không đúng lúc.” Mặc Thiên Trần tựa mình vào ghế da.
Có phải tình cảm phải đợi mất đi mới biết quý trọng?
Có phải khi đau đến tận tâm can, người ta mới hiểu được cái gì gọi là yêu?
Có phải phải trải qua lễ rửa tội ở địa ngục, mới có thể triệt để tỉnh ngộ để biết cuộc đời mình cần cái gì?