Beta: N.P
Đổng Nật mỉm cười trong điện thoại, “không sao đâu, lần sau nói cậu ấy cùng đi uống café là được rồi!”
Mặc Thiên Trần cười khổ, nhìn bên ngoài, ai ai cũng đang đi về nhà, cô cũng vậy, cũng hy vọng có nhiều thời gian chăm sóc hai đứa bé, quan trọng nhất là hôm nay Cúc Như Khanh ở nhà.
Mặc Thiên Trần về nhà, vào phòng ăn, đã ngửi thấy mùi thơm, “Thơm quá, Đào quản gia làm món gì cũng ngon…”
Lời cô còn chưa nói hết, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du đã kêu lên, “Mẹ về rồi!”
Mặc Thiên Trần nhìn hai đứa, cười, “Xin lỗi, hôm nay mẹ ở lại với bạn một chút nên về trễ…” Sau đó cô nhìn sang Cúc Như Khanh, nhưng anh không thèm nhìn cô.
Quả nhiên, sau khi tỉnh dậy, tất cả nhu tình đều biến mất. Mặc Thiên Trần còn nhớ rõ cảm giác sáng nay khi rúc vào ngực anh, cô cắn cắn môi, nói: “Em rửa tay xong liền vào bàn.”
Chờ Mặc Thiên Trần rửa tay xong ra ăn, Cúc Hoài Cẩn đã để dành một vị trí đặc biệt cho Mặc Thiên Trần, dĩ nhiên, vị trí đó ở bên trái Cúc Như Khanh.
“Mẹ, mau ngồi xuống ăn cơm.” Cúc Hoài Cẩn kéo cô vào chỗ.
“Được, cùng ăn thôi.” Mặc Thiên Trần ngồi vào, nhìn thấy đồ ăn phong phú, còn có khuôn mặt tươi cười ngây thơ của hai đứa trẻ, cô lên tiếng trước, “Như Khanh, hôm nay nghỉ ngơi đã khỏe chưa?”
Cúc Như Khanh gật đầu, tỏ vẻ rất tốt. Anh không biết tại sao cô lại về nhà, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là bảy giờ, nhạc hội vừa mở màn, không phải cô nên ở chỗ Nhâm Thần Phong?
Mặc Thiên Trần thấy anh nhìn đồng hồ, cũng đoán được suy nghĩ của anh, nhẹ giọng nói, “Thanh Thanh thay em đi với chị Đổng rồi, hôm nay anh ở nhà, em muốn về sớm…”
“Ăn cơm!” Cúc Như Khanh trầm giọng.
“Được!” Mặc Thiên Trần hơi thở phào nhẹ nhõm, đây là câu duy nhất anh nói với cô, cũng chỉ có hai chữ.
Lâu rồi cả nhà không cùng ăn cơm, hai đứa trẻ rất phấn khởi, Mặc Thiên Trần thấy bọn trẻ vui vẻ như vậy, liền hiểu được tầm quan trọng của gia đình đối với trẻ con, lúc trước có phải cô quá tùy hứng rồi không, không hề bận tâm gì đến việc chăm lo một gia đình hoàn chỉnh của hai đứa trẻ, ngược lại còn muốn gia đình tan vỡ, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Gia đình tan vỡ, tội nhất vẫn là những đứa trẻ, một gia đình hoàn chỉnh là hết sức quan trọng đối với sự phát triển khỏe mạnh của chúng.
Mặc Thiên Trần quyết định, tạm thời quên hết mọi chuyện trước kia đi, ít nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mong đợi đầy thơ ngây của bọn trẻ, cô có thể quên đi mọi khổ sở chung xót trong lòng.
Vì Mặc Thiên Trần về nhà, bữa cơm gia đình xem như xong. Thông thường, giờ này là Mặc Thiên Trần giúp bọn trẻ đọc sách, nhưng tối nay, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du đều nói, “Mẹ, bọn con tự ôn tập được, mẹ và ba đừng lo.”
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Được, chúng ta lên lầu đã.”
Cúc Hoài Cẩn cầm tay Cúc Như Khanh, “Ba, chúng ta đi!”
Hai đứa bé lên lầu ba, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần về phòng ngủ, Cúc Như Khanh ngồi trên sofa, không nói gì; Mặc Thiên Trần cũng không biết nên nói gì.
Vì thế, trầm mặc vẫn hoàn trầm mặc.
Tình cảm hai người không chỉ thụt lùi bình thường, mà ngay cả chức năng ngôn ngữ cũng thụt lùi đến không biết nói gì.
Mặc Thiên Trần lấy tập thơ Mộ Dung ra, đọc một lúc, nhưng lại không đọc được trong đó viết gì. Chỉ là công không dám mở lời.
Cúc Như Khanh mặc dù trong lòng bực bội, nhưng giọng nói khá bình tĩnh, “Trần…”
“Ừ…” cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt nhàn nhạt hơi nước.
“Có phải đã quen việc anh không về nhà?” Anh nhìn cô chằm chằm.
“A…” Mặc Thiên Trần tất nhiên không nghĩ đến câu hỏi này của anh, “Sao lại hỏi vậy?”
“Anh không có nhà, em sẽ tự do hơn, cũng không cần ngó trước nhìn sau, không phải sao?” Lời nói của Cúc Như Khanh đầy ẩn ý.
Ánh mắt Mặc Thiên Trần khẽ nhìn xuống, “Dù anh không có nhà, em hiểu, anh là người của sự nghiệp, rất xin lỗi, em không giúp anh được gì, em nghĩ là nếu mình yên tĩnh một chút, để yên cho anh tăng ca, vậy là được rồi. Còn về tự do như anh nói, ý anh là buổi biểu diễn của Thần Phong, thì lý do hôm nay em không đi, là vì anh ở nhà…”
“không phải vì anh sẽ phá tan buổi biểu diễn của hắn?” Cúc Như Khanh lạnh lùng hỏi.
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, “Em không nghĩ vậy, em muốn về nhà ăn tối với anh và con thôi, em cảm thấy chuyện này quan trọng hơn tất cả những chuyện khác.
“thật là em nghĩ vậy?” Anh nhìn cô chằm chằm.
“Vâng!” cô chân thành đáp.
Cúc Như Khanh chẳng biết tại sao, nghe cô nói vậy rồi nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, anh hừ một tiếng, rồi nghiêng đầu.
“Sao vậy? không thoải mái chỗ nào?” đã có đề tài để nói, Mặc Thiên Trần liền hỏi nhiều hơn.
“Anh ở bên ngoài mấy ngày, em cũng không hỏi đến anh.” Anh khó chịu.
Mặc Thiên Trần nhẹ giọng nói: “Em biết mấy ngày đó anh ở công ty đều rất vất vả.”
“Bốn ngày liền anh không về nhà, em không cho là anh sẽ không về luôn, hoặc là anh đi tìm người phụ nữ khác sao?” Cúc Như Khanh không khỏi cau mày.
Mặc Thiên Trần than một tiếng, “Em thật không nghĩ vậy, em biết anh sẽ trở về, hơn nữa xét theo tính cách của anh, chắc sẽ không bỏ bê công việc mà lêu lổng đâu.”
“Xem ra em còn rất tỉnh táo.” Chân mày Cúc Như Khanh mặc dù giãn ra, nhưng trong lòng vẫn có chút chưa thoải mái.
“Đây là em rất tin tưởng anh.” Mặc Thiên Trần khép sách lại, chứ cho là anh nghĩ cô với Nhâm Thần Phong có gì đó, nhưng cô vẫn tin anh, sẽ không vì tình cảm phiền muộn hay công việc mệt mỏi mà lêu lổng với người khác.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Mặc Thiên Trần vốn dĩ ngồi cách anh rất xa, cái vỗ này của anh, cô hiểu là anh muốn cô sang ngồi cùng, cô có chút chần chừ, nghe anh châm chọc, “Nếu em cứ khăng khăng tin tưởng anh thì sao không dám lại đây ngồi?”
Mặc Thiên Trần thấy tâm tình anh tối nay cực kì khó chịu, vì buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong? cô ôm một cuốn sách, nâng bước đi đến, còn chưa kịp ngồi xuống đã rơi vào ngực anh, cả người không tự chủ được run lên, cũng cảm thấy sự bá đạo của anh vây quanh khiến cô không thở nổi.
Mặc dù lúc sáng, cô đã gần gũi anh như vậy, nhưng lúc đó anh đang ngủ, còn lúc này anh đang tỉnh, hơn nữa còn ẩn ẩn tức giận, Mặc Thiên Trần dù có hơi sợ, nhưng vẫn tựa vào ngực anh.