Kim Cương Khế Ước

Chương 252: Ngược Yêu: Em Chỉ Muốn Anh (1)





Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần rúc vào bên cạnh Lý Tình Y xem TV, Lý Tình Y trong lòng có chuyện nên không còn tâm trạng xem TV, chỉ có Mặc Thiên Trần là chuyên tâm xem.
“Thiên Thiên…”
Lý Tình Y gọi cô một tiếng, Mặc Thiên Trần nhìn sang, “Mẹ, đây không phải chương trình mẹ thích xem nhất ạ?”
“Vào phòng, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Lý Tình Y thấy Mặc Chấn Đông cũng không tiện mở miệng hỏi Cúc Như Khanh, vì thế bà đành kéo Mặc Thiên Trần vào phòng ngủ.
Mặc Thiên Trần trong lòng tự hiểu là chuyện gì, quan trọng là bây giờ cô không biết phải nói thế nào.
“nói ẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hai mẹ con ngồi lên sofa.
“Mẹ, con xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nắm lấy tay bà.

“Vậy chuyện đó là thật?” Lý Tình Y sắc mặt chuyển thành tái nhợt.
Mặc Thiên Trần nặng nề gật đầu, “Mẹ à, con đã giải quyết rồi, bây giờ không sao nữa, mẹ đừng lo.”
Lý Tình Y tay chợt lạnh, bà run rẩy nhìn Mặc Thiên Trần, “nói đi, có phải chuyện xảy ra lúc cha con vào tù, mẹ ngã bệnh không?”
“Mẹ…” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, mắt nhất thời đỏ lên, chuyện này được nhắc tới lần nữa thì cô biết, bị tổn thương không chỉ có cô, mà còn có cả cha mẹ mình.
“Được rồi, được rồi, là cha mẹ không chăm sóc tốt cho con, mới khiến con phải làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy…” Lý Tình Y bật khóc.
“Mẹ, mẹ, chuyện qua rồi, bây giờ chúng ta không phải rất tốt sao? Mẹ, mẹ đừng khóc, được không? Chăm sóc gia đình này vốn dĩ là trách nhiệm của con mà.” Mặc Thiên Trần lập tức luống cuống tay chân, “Mẹ, mẹ đừng kích động mà, được không?”
Lý Tình Y che mặt, “Mẹ đã sớm đoán được vì sao con biến mất tận một năm, dùng cách gì mà kiếm được tới triệu tiền viện phí, là mẹ hại con, Thiên Thiên, là mẹ đã hại con…”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy…” Mặc Thiên Trần ôm bà, “Người đàn ông đó đối xử với con rất tốt, hắn ta cũng giao quyền nuôi dưỡng con gái cho con, là thật đó, mẹ à, cháu ngoại của mẹ đang học ở London! Nó có rất nhiều tài, khả năng hội họa cũng rất tốt…”
“thật à?” Nhắc tới cháu ngoại, Lý Tình Y rốt cuộc cũng giảm được chút đau thương.
“Đương nhiên là thật!” Mặc Thiên Trần lấy di động ra, mở tấm hình cô chụp với Cúc Hoài Cẩn, “Mẹ xem này, Bảo Bảo có giống con không?”
“Giống… Giống, giống con lúc còn bé như đúc…” Lý Tình Y thấy chuyện đã được giải quyết, cũng bình tĩnh lại.
Lý Tình Y lau nước mắt, nhìn ảnh hai mẹ con Mặc Thiên Trần, sau đó, bà ngẩng đầu, “Xin lỗi, Thiên Thiên, thật khổ cho con quá…”
“Mẹ, đừng nói mấy lời đó nữa, được không? Chúng ta là người một nhà mà, phải tương thân tương ái chứ.” Mặc Thiên Trần nhìn mẹ mình, “Bây giờ hắn đã giao Bảo Bảo cho con, Như Khanh cũng đối xử với nó như con ruột, chúng con vẫn là một nhà vui vẻ.”
“Sao lại… Bảo Bảo không phải là của Như Khanh sao?” Lý Tình Y sửng sốt một hồi, mới hỏi.
Mặc Thiên Trần vừa nói tới đây, nhẹ nhàng đáp, “Mẹ, đó là Như Khanh vì muốn giúp con, nên cố tình nói như vậy, trong chuyện này, người duy nhất con muốn xin lỗi, chính là anh ấy…”
“Cái gì?” Lý Tình Y kinh ngạc, “Như Khanh là người đàn ông tốt vậy sao?”
“Đúng ạ!” Mặc Thiên Trần rúc vào ngực Lý Tình Y, “Như Khanh thật sự rất tốt với con…”
“Con bé này…” Lý Tình Y than một tiếng, “Về sau phải đối xử tốt với Như Khanh một chút…”

“Con biết rồi.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mẹ, mẹ cũng phải hứa với con, ngàn vạn lần đừng đau buồn vì chuyện này, đừng tự làm khổ bản thân. Được không?”
“Mạng của mẹ là do con gái mẹ mang về, sao mẹ có thể không quý trọng chứ?” Lý Tình Y vuốt mặt cô.
“Chu gia và Cúc gia có thù oán, có thể mẹ cũng nghe rồi! Bây giờ Chu Tiểu Kiều và Phí Cường Liệt đối đầu với Như Khanh, cô ta rất hận con nên luôn mang sức khỏe của mẹ ra để uy hiếp con, mẹ là người thông minh, đừng bao giờ mắc mưu cô ta đó. Được không?” Mặc Thiên Trần cố nghĩ cách, giúp mẹ mình tỉnh táo lại.
Lý Tình Y gật đầu, “Quan hệ rắc rối vậy sao, mẹ vẫn tự phân tích được. Chỉ cần Như Khanh đối xử tốt với con, là mẹ yên lòng rồi.”
“Vậy mẹ thấy Như Khanh đối với con thế nào?” Mặc Thiên Trần không nhịn được cười.
Lý Tình Y cũng cười.
Mặc Chấn Đông thấy hai mẹ con vào phòng đã lâu mà chưa ra, vội vàng gõ cửa đi vào, Cúc Như Khanh cũng đứng ở cửa.
Mặc Thiên Trần và Lý Tình Y vừa nhìn thấy hai người họ, vốn đang cười đến rơi nước mắt, vội vàng lau nước mắt đi.
“Thiên Thiên, muộn rồi, con và Như Khanh về nhà nghỉ ngơi đi!” Lý Tình Y nói.
Mặc Thiên Trần đứng lên, “Cha, mẹ, chúng con về đây, cha mẹ nhớ bảo trọng.”
“Được…” Lý Tình Y tiễn hai người ra ngoài, “Như Khanh, cảm ơn con đối xử với Thiên Thiên tốt như vậy…”
“Mẹ, Thiên Thiên là vợ con, con không đối xử tốt với cô ấy, thì phải đối xử tốt với ai đây?” Cúc Như Khanh an ủi bà.

Hai người từ biệt cha mẹ, về Aegean Sea, sắp đến nhà thì Mặc Thiên Trần đề nghị, “Như Khanh, chúng ta ra bờ cát một chút đi, được không?”
“Được.” Cúc Như Khanh dừng xe, sau đó mở cửa xe.
Mặc Thiên Trần xuống xe, cảm giác có chút lạnh lẽo, cô khẽ run run, Cúc Như Khanh cởi tây trang trên người, khoác lên người cô.
Đầu mùa hè gió biển thổi rất mạnh, trên người Cúc Như Khanh chỉ có một lớp áo, Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Anh có lạnh không?”
“Trần không lạnh, thì anh không lạnh.” Cúc Như Khanh lại kéo tây trang trên người cô chặt lại.
Mặc Thiên Trần vươn tay ôm lấy hông anh, “Như Khanh, chỉ cần có anh, thì em không lạnh nữa… Cám ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả…”
“Trần…” Cúc Như Khanh không khỏi ngẩn ra, “Sao lại nói lời khách khí vậy?”
“không phải em khách khí, em là thật lòng cảm ơn anh. Nếu không có anh, em không biết phải trải qua những ngày đó như thế nào, từ lúc có anh, em mới tìm thấy được phương hướng của cuộc sống, anh luôn cho em rất nhiều rất nhiều…” Mặc Thiên Trần tựa đầu vào lồng ng.ực anh, “Kiếp này có anh, em không còn mong gì hơn.”
Cúc Như Khanh nghe được, nỏng nảy nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên, “Trần, em vẫn còn đau lòng sao? Em đang trách anh đúng không? Em vẫn không tha thứ cho anh sao? Có phải em muốn rời xa anh không?”
Mặc Thiên Trần thấy anh dáng vẻ gấp gáp hốt hoảng, một người đàn ông luôn bình tĩnh xử lý mọi việc, bây giờ lại sợ hãi như vậy, cô lập tức lắc đầu, “Em không đau lòng, cũng không trách anh, không chỉ tha thứ, cũng đừng nói đến ra đi, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh, cùng anh sống chung một nhà, cùng tản bộ trên bừ cát, ngắm thủy triều lên xuống, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, ngắm sự thể xoay vần, nhìn biển khô đá cạn, ngắm chim sải cánh bay, nhìn con của chúng ta lớn lên, cháu của chúng ta trưởng thành, cùng nhìn lại lúc chúng ta đã già…”