Kim Cương Khế Ước

Chương 235: Ngược Yêu: Ghen (2)





Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Heo mẹ làm sao nói tiếng người được, ví câu này với hành động nói dối của người đàn ông, vừa khá hài hước, vừa có chút bất đắc dĩ.
Cúc Như Khanh không nói gì, chỉ khởi động xe, Mặc Thiên Trần lập tức chui vào, chẳng mấy khi cô chiếm được thế thượng phong, nhất định phải đi cùng anh, không cần biết phía trước là chông gai đầy đất, hay là hoa tươi cả vườn, cô đều muốn đi cùng anh.
Rất nhanh, Cúc Như Khanh lái xe đến hội họp với Khang Hạo, Trần Ích vẫn đang cho người tìm kiếm khắp nơi, mà bóng dáng Chu Tiểu Kiều vẫn chưa thấy đâu.
“Chủ tịch, thiếu phu nhân, hai người đến rồi, vẫn chưa tìm thấy Nghiêm tiểu thư.” Khang Hạo nóng nảy.
Cúc Như Khanh nhìn quanh nhà máy Phí thị, đây là khu công nghiệp mới khai phá, còn rất nhiều chỗ kiến trúc chưa hoàn thiện, vẫn còn rất nhiều trụ lâu ngày đứng đó, vùng này đèn đường lại không tốt, rất nhiều nơi vẫn là cảnh tối lửa tắt đèn, nếu muốn tìm người, thật phải tốn nhiều sức lực rồi.
Mặc Thiên Trần cũng nhìn địa hình xung quanh, không khỏi lo lắng cho Nghiêm Tiểu Huệ, dù sao cô ấy cũng là trợ thủ đắc lực của Cúc Như Khanh, còn là bạn thanh mai trúc mã của anh.

“Như Khanh, anh đừng vội, Trần Ích đã đi tìm người, chúng ta phải tin vào năng lực của Trần Ích, anh ta nhất định sẽ tìm được Nghiêm tiểu thư.” Mặc Thiên Trần an ủi anh, “Chúng ta nên suy nghĩ xem, Như Khanh, anh hiểu rất rõ Chu Tiểu Kiều, anh nghĩ cô ta giấu Nghiêm tiểu thư ở đâu?”
Cúc Như Khanh ngưng mắt, “Chu Tiểu Kiều dã tâm lớn lại giỏi phân tích, cô ta hiểu Nghiêm Tiểu Huệ quan trọng với anh thế nào, sẽ xuống tay ở đâu…”
“Em hiểu rồi!” Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời anh.
Cúc Như Khanh và cô ngưng mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Công ty Cúc thị.”
Lúc này, Trần Ích gọi đến, “Chủ tịch, chúng tôi đã lục soát hết, vẫn không thấy tung tích Nghiêm tiểu thư.”
“Trần Ích, cậu để lại vài người lại đây, tiếp tục tìm kiếm, còn lại lập tức đến nhà máy Cúc thị, tôi và Khang Hạo cũng đến đó.” Cúc Như Khanh lập tức hạ lệnh.
Khang Hạo lái xe đến, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần lên xe, đoàn người đi về hướng nhà máy Cúc thị.
Trong một ngôi nhà cũ gần nhà máy Cúc thị, ảnh trăng chiếu vào ảm đạm, Nghiêm Tiểu Huệ bị trói trên một chiếc ghế, miệng bị nhét vải, căn phòng không một bóng người, cô tỉnh dậy, nhìn địa hình xung quanh, đây là nơi cô lớn lên, đương nhiên quen thuộc vùng này, cô phát hiện phòng này nằm trong một ngôi nhà hoang, nhện kết lưới khắp nơi, trong phòng tràn ngập mùi bụi bặm.
Nhớ lại lúc còn nhỏ, rất nhiều bạn của cô dời vào thành phố ở, nhưng cha cô chưa bao giờ chịu đi, vì nhà máy đồ chơi nơi cha cô làm là ở đây, cô cũng lớn lên từ nơi này, ngôi nhà hoang chỉ cách nhà máy mấy trăm met, nhưng vì nơi này đã từng xảy ra án mạng, nên không người nào dám mua lại để phát triển.
cô nhớ lúc đi cùng Chu Tiểu Kiều đến nhà máy Phí thị, xe đột nhiên mất khống chế, cô bị đụng đến bất tỉnh, mà cũng không thấy bóng dáng Chu Tiểu Kiều đâu, cô giật giật, lại phát hiện mình đã bị trói ở đây.
Trong một phòng khác không mở đèn, có hai người đang đứng đó.
“Tiểu Kiều, chúng ta xong chuyện rồi, đi thôi!” Người lên tiếng là Cúc Như Phong.
Chu Tiểu Kiều đứng đưa lưng về phía Cúc Như Phong, “Tôi đi trước, anh ở lại giải quyết đi.”
“Tiểu Kiều, chờ anh, mình cùng đi.” Cúc Như Phong kéo tay cô ta lại.

“Buông tay!” Chu Tiểu Kiều lạnh giọng quát lớn.
Cúc Như Phong kéo Chu Tiểu Kiều vào ngực, “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, em cũng biết, bảy năm trước em đã thừa nhận trong lòng em có anh, trong lòng anh cũng luôn có em, luôn luôn có em mà…”
Chu Tiểu Kiều đã rất lâu không được người đàn ông nào ôm vào ngực, chuyện đó đã thành thói quen.
“Bảy năm trước, lúc em còn là bạn gái của Cúc Như Khanh, em đã ở trong lòng anh rồi.” Cúc Như Phong nhỏ giọng nhai đi nhai lại, “Sau khi em đi rồi, anh đã rất nỗ lực phấn đấu, anh học tài chính, anh học võ, chỉ muốn gần em hơn một chút, anh hy vọng sau khi gặp lại em, người bên cạnh em sẽ là anh, em chỉ là của anh, em biết không?”
Chu Tiểu Kiều chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp cự tuyệt, “Tôi không thích anh! Anh nói mấy lời đó cũng vô ích.”
“Tiểu Kiều, bây giờ em không có bạn trai, tại sao không thử chấp nhận anh?” Cúc Như Khanh nâng khuôn mặt cô ta lên, “Chúng ta cứ qua lại, rồi em sẽ biết anh đối với em tốt thế nào!”
Chu Tiểu Kiều ngắm nhìn hắn, hồi lâu sau mới nói: “Tôi không tìm được bất kỳ lý do nào để chấp nhận anh.”
“Có phải em vẫn bận tâm chuyện gần đây, trong lòng em vẫn tồn tại một bóng ma, cho nên không dám tiến tiếp, không muốn chấp nhận người đàn ông khác, Tiểu Kiều, Cúc Như Khanh đối xử với em như vậy, chẳng lẽ em vẫn còn chờ mong anh ta sao?” Cúc Như Phong nói trúng tim đen cô ta.
Chu Tiểu Kiều đẩy hắn ra, “Nếu như anh ấy tìm được người tài giỏi mà có thể ức hiếp được tôi, có thể đả kích tôi, thì tôi không phải là Chu Tiểu Kiều, nếu chỉ vì chuyện này mà tôi không còn thích anh ấy nữa, thì tôi cũng không mang tên là Chu Tiểu Kiều. Tôi không cần bất kỳ ai thương hại tôi, cũng không cần bất cứ người đàn ông nào khác, thứ mà tôi muốn, anh không cho được!”
“Tiểu Kiều!” Cúc Như Phong ảo não nhìn bóng lưng Chu Tiểu Kiều.

Chu Tiểu Kiều rời đi, biến mất trong màn đêm.
Cúc Như Phong đứng đấy một hồi, rồi mới đi vào căn phòng giam Nghiêm Tiểu Huệ, dưới ánh đèn, vẫn thấy được vết thương trên môi hắn chưa khép miệng, đó là vết thương lần trước đánh nhau với Cúc Như Khanh.
Nghiêm Tiểu Huệ tự nhiên nhận ra hắn là ai, nên cũng không khó khăn gì để đoán ra hắn và Chu Tiểu Kiều cấu kết làm chuyện này, cô lâm nguy không sợ, dõi theo hắn.
Cúc Như Phong đến gần cô, cởi trói ở tay cho cô, trên tay hắn vuốt vuốt một con dao nhỏ, Nghiêm Tiểu Huệ đã từng chứng kiến Trần Ích chém tay Lý Hùng, cũng lập tức liên tưởng được Cúc Như Phong muốn làm gì, cô lập tức giùng giằng, muốn thoát khỏi dây trói trên người.
“Quả nhiên là người thông minh, khó trách Cúc Như Khanh trọng dụng như vậy!” Cúc Như Phong hừ lạnh.
Nghiêm Tiểu Huệ trong miệng bị nhét vải, không còn kịp để tháo ra, vội vàng đưa tay lần mò công tắc đèn trên tường, trong nhát mắt, gian phòng sáng trưng, nhưng do lâu năm trong tu sửa, khi bật đèn vang lên tiếng “xoẹt xoẹt” từ dây điện. cô biết đây là cơ hội cuối cùng của cô, mọi người ở lân cận sẽ thấy gian phòng này đột nhiên sáng đèn, có thể lập tức sẽ đến đây xem.
“Con nhóc chết tiệt!” Cúc Như Phong không ngờ Nghiêm Tiểu Huệ sẽ mở đèn, hắn còn tưởng cô đánh bậy đánh bạ lên tường, lập tức ném con dao trên tay đến, “xoạt” một tiếng, trong lúc đó Nghiêm Tiểu Huệ vẫn chưa kịp rút tay lại.
Nghiêm Tiểu Huệ đau đến sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt, bây giờ cô đang ở giữa ranh giới sống và chết, mà người cứu viện vẫn chẳng biết có ai nhìn thấy không? Có ai đến cứu cô không? cô nhìn về phía cửa.