Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh ngẩn ra, trên mặt anh đang dính bọt, nên Mặc Thiên Trần không nhận ra anh đã đổi sắc, anh chuẩn bị cạo râu, nhưng tay lại nhẹ nhàng run lên.
Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?
Cúc Như Khanh từ từ nhìn về cô, anh đang nghĩ có nên nói cho cô biết không, chân tướng sự thật, mặc dù anh đã xác định, cô thương anh, nhưng nếu sự thật phơi bày, cô không chấp nhận đêm hôm đó là anh làm, anh phải làm sao?
Hơn nữa, bây giờ anh đang dồn toàn tâm đối phó với Phí thị, nếu cô biết chuyện mà không tha thứ cho anh, lại để những kẻ khác lợi dụng được cô, anh lại càng khó khăn hơn nhiều.
không phải anh không muốn nói cho cô biết, chỉ là bây giờ không phải lúc thích hợp, anh muốn nắm cục diện trong tay, anh không thể để xảy ra sơ suất, ván cờ đã bố trí xong, chỉ cần một con cờ bị thay đổi, tất cả sẽ dao động.
Dù sao, bây giờ cô cũng ở bên cạnh Cúc Hoài Cẩn, lại có thể ngày ngày gặp Cúc Cầm Du, sự thật này nói ra chậm một chút cũng không sao, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.
“Trần, sao đột nhiên hỏi chuyện này?” Anh quyết định hỏi ngược lại cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Xin lỗi, lễ mừng năm mới vẫn ở cùng với Hoài Cẩn, nên quên không hỏi anh chuyện này, anh không trách em chứ?”
“Anh hiểu!” Cúc Như Khanh trấn tĩnh lại, tiếp tục cạo râu.
“Nhưng em vẫn thấy rất áy náy!” Mặc Thiên Trần cau mũi xin lỗi.
“Được mà, anh không trách em đâu.” Anh hào phóng cười.
Mặc Thiên Trần chờ anh cạo râu xong, dí mũi mình thân mật cọ vào cằm anh, “Ông xã, anh còn chưa trả lời em, con gái anh sống rất tốt đúng không?”
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, “Nó sống rất tốt, đừng lo.”
“Vậy thì tốt.” Mặc Thiên Trần lại nói tiếp, “Nó cũng học ở nước ngoài à? Nó sinh trước hay Cầm Du sinh trước? Ngày mồng một tháng năm là sinh nhật anh, Cầm Du và Hoài Cẩn, chúng ta đi Anh quốc được không? Sẵn tiện gặp con gái anh luôn?”
Cúc Như Khanh thấy cô mặt mày hớn hở đắm chìm trong sự sắp xếp ngày nghỉ, không nói gì.
“Như Khanh, sao anh không nói gì?” Mặc Thiên Trần nháy mắt.
“Em hỏi nhiều như vậy, anh nên trả lời câu nào trước thì tốt nhỉ?” Cúc Như Khanh đáp một câu.
Mặc Thiên Trần cười ha ha, ôm hông anh, Cúc Như Khanh nói trọng điểm, “Em cứ sắp xếp ngày mồng một tháng năm nghỉ phép, nếu thuận tiện, chúng ta cùng đi, được không?”
“Được!” Mặc Thiên Trần đắm chìm trong sự vui sướng khi nghĩ đến con gái, hoàn toàn không để ý rằng Cúc Như Khanh không trả lời hết câu hỏi của cô, liền đi vào đánh răng rửa mặt.
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần bây giờ gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, an phận yêu người đàn ông của mình, vẫn còn có thể hiếu thuận với cha mẹ, có con gái bên cạnh mặc dù nó đang ở bờ bên kia đại dương, nhưng vẫn ở trong cuộc sống của cô, cô cảm thấy cuộc sống này không còn gì tốt đẹp hơn nữa.
“Ha ha ha, vừa nhìn là biết tối qua được Cúc tiên sinh hung hăng yêu rồi!” Triển Thanh Thanh hai tay chống nạnh, cười như tú bà.
“Em ghen sao!” Mặc Thiên Trần hừ một tiếng, “Mau bưng một ly nước ngọt vào đây đi!”
Dĩ nhiên, cô và Cúc Như Khanh mới có chung một đứa con, có thêm một đứa nữa thì càng hoàn mỹ, nhưng tốt nhất nên là con gái, nếu là con trai, về sau lại giống anh em Cúc gia tranh chức chủ tịch, thì thảm rồi.
“Dạ! Cúc phu nhân.” Triển Thanh Thanh mang ly nước đặt lên bàn cô.
“Gọi nữa, chị thích nghe.” Mặc Thiên Trần liếc xéo cô một cái, vẻ mặt vô cùng khiêu khích.
Triển Thanh Thanh hừ một tiếng, vậy thì cô không gọi nữa!
“Gần đây có tin gì hay không?” Mặc Thiên Trần muốn nói đến chuyện giữa Phí Cường Liệt, Chu Tiểu Kiều và Cúc Thiên Lâm, chuyện này dù sao cũng có liên quan đến Cúc Như Khanh.
Triển Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, muốn nói nhưng lại thôi, nhún vai, “không có!”
“Có gì nói thẳng ra!” Mặc Thiên Trần vẫn chưa rõ.
“thật ra cũng là tin giải trí, em nghĩ chị không quan tâm đâu, nhưng dù sao cũng có liên quan đến Cúc tiên sinh, em sẽ nói cho chị biết.” Triển Thanh Thanh nói, “trên internet có người nói, Thiên Mộ Đình là do Cúc tiên sinh âm thầm ra tay hại…”
“không thể nào!” Triển Thanh Thanh vẫn chưa nói xong, Mặc Thiên Trần đã bác bỏ, tối qua chính miệng Cúc Như Khanh nói cho cô biết, chuyện đó không phải anh làm, việc anh không làm tuyệt đối không thừa nhận, anh đã không làm chuyện đó thì cũng không thể gài tang vật gì để hãm hại hắn. “Đó là Chu Tiểu Kiều thổi lửa trước quạt gió, muốn hại Như Khanh.”
“Em đã sớm đoán được, người phụ nữ đó vẫn còn mơ ước Cúc tiên sinh, bây giờ tin rồi chứ! Triển Thanh Thanh trợn to hai mắt, sau đó đưa tay ra, “Tiền cược của chúng ta! Chị đưa nhanh đi!”
“Được rồi, được rồi, đoán hay đấy. Tự ình là thầy bói luôn rồi! Mặc Thiên Trần vươn tay đánh vào đầu ngón tay của cô, “Yên tâm, sẽ không thiếu em dù chỉ một đồng, nói tiếp xem còn có tin gì nữa.”
“Tin không liên quan đến Cúc tiên sinh chắc chị không muốn nghe đúng không?” Triển Thanh Thanh thử thăm dò.
“Dĩ nhiên!” Mặc Thiên Trần gật đầu, “đi ra ngoài làm việc!”
Triển Thanh Thanh nhún nhún vai lập tức đi ra ngoài làm việc.
Buổi chiều tan việc, lúc này là giờ cao điểm do ai nấy đều tan sở, Mặc Thiên Trần bước ra từ thang máy, vòng qua đám người, thấy có quyển tạp chí trên bìa viết: “Vương tử u buồn đính hôn với thiên kim nhà họ Đồng”.
Ảnh của vương tử u buồn kia đập vào mặt, Mặc Thiên Trần cả kinh, vương tử u buồn kia không phải ai khác, chính là Nhâm Thần Phong, từ sau lần gặp trong sòng bạc, cô vẫn chưa gặp lại hắn, chỉ nghe Nhâm Thần Vũ nói, hắn bị Bộ tư pháp khởi tố, bị Đồng Thọ Tề mắng xối xả, đều là do cô mà ra.
“Triển Thanh Thanh!” Mặc Thiên Trần nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ đang muốn chạy trốn!
Triển Thanh Thanh quay đầu lại, đến bên cạnh cô, “Em đã hỏi chị, chị nói chỉ cần không liên quan đến Cúc tiên sinh gì gì đó thôi mà, Nhâm tiên sinh bây giờ có quan hệ bình thường với cô, không biết thì thôi đi.”
Mặc Thiên Trần khổ sở than một tiếng, “Thanh Thanh, em đi đi! Chị không sao.”
“Đại tiểu thư, chị không nên muốn có quá nhiều thứ, Nhâm tiên sinh ở bên cạnh Đồng Tâm Ấn, mọi chuyện đều tốt mà, ai cũng được vui vẻ!” Triển Thanh Thanh an ủi cô.
“Em nghĩ chị không hy vọng sao?” Mặc Thiên Trần ngưng mắt, “Chị cũng hy vọng anh ấy có thể sớm bình phục, hy vọng anh ấy có thể sống vui vẻ bên người anh ấy yêu.”
Triển Thanh Thanh lôi kéo tay của cô, “đi thôi, tối nay vương tử u buồn có biểu diễn piano ở một trường, cánh phóng viên chắc chắn sẽ hỏi hắn chuyện này, chúng ta nghe trộm là sẽ biết.”
Buổi biểu diễn piano cực kỳ thành công, Mặc Thiên Trần thấy trên sân khấu hắn nhập tâm biểu diễn, trong lòng hắn vui vẻ, cô cũng hy vọng hắn có âm nhạc thì sẽ thăng hoa, hy vọng tất cả đều tốt đẹp. Nhưng chẳng hiểu tại sao, thanh âm đàn của hắn luôn có chút u buồn, loại u buồn này như níu chặt lòng Mặc Thiên Trần, trong khi tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh rầm rộ như nước thủy triều.
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, có ký giả hỏi hắn, gương mặt hắn tuấn tú lạnh lùng, đáp: “Tôi sẽ không đính hôn với bất kì ai!”