Edit: Ishtar
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần vừa nhìn thấy người đàn ông đó, liền tức giận, cô từ trong ngực Cúc Như Khanh chạy đến, giơ quả đấm kia đánh vào người đàn ông, đôi nam nữ đang ôm hôn, bị tập kích bất thình lình sợ hết hồn, lập tức tách ra, mặt cô gái trẻ tuổi thanh lệ vô cùng tức giận, cô gái nhảy cẩng lên, “Sao cô đánh bạn trai tôi?”
Người đàn ông vốn định đánh trả, nhưng Cúc Như Khanh cứ đứng sau Mặc Thiên Trần, khí thế bức người như tiếng sấm vang dội, anh chỉ đành kéo tay cô gái, căm hận không dám nói lời nào.
Mặc Thiên Trần lạnh lùng nói: “Tại sao tôi đánh à? cô tự ra bãi cát nhìn người phụ nữ còn đang được cấp cứu kia đi, người phụ nữ kia chính là bị người đàn ông này đẩy xuống biển.”
“cô ta nhảy thật à?” Người đàn ông trợn to mắt.
“cô ta chết rồi sao?” cô gái tiếp lời.
Người đàn ông lôi kéo tay cô gái tới chiếc xe đỗ bên cạnh, “đi mau!”
“Muốn chết thì phải chết xa một chút chứ, xúi quẩy quá!” cô gái phách lối lên tiếng.
“Các người không phải con người à?” Mặc Thiên Trần thấy bọn họ không những không thèm quan tâm tới người phụ nữ kia, mà còn quay đầu bỏ đi, không nhịn được mắng to.
“Trần, anh đếm, chúng ta cùng đến!” Cúc Như Khanh thấy cô giận đến toàn thân run rẩy, vỗ vỗ bả vai cô, tay nắm thành quyền.
“Được!” Mặc Thiên Trần ngầm hiểu ý.
Hai người tiến lên phía trước, ngăn cản đôi nam nữ, bọn họ còn chưa kịp khôi phục tinh thần, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đồng thời tấn công, một trái một phải đánh vào cằm đôi nam nữ.
“Á!” Tiếng người đàn ông và kẻ thứ ba kia vang lên như tiếng heo bị giết.
“đi!” Cúc Như Khanh kéo tay Mặc Thiên Trần nghênh ngang bỏ đi.
Mặc Thiên Trần vừa đi vừa quay đầu lại nhìn đôi nam nữ kê.u rên, vui vẻ nhảy nhót cùng về nhà với Cúc Như Khanh.
Sau khi về đến nhà, cô vội vàng đẩy Cúc Như Khanh vào phòng tắm xả nước nóng, cô nghĩ đến người phụ nữ nhảy xuống biển kia, mặc dù đã đánh được người đàn ông bạc tình và kẻ thứ ba không biết xấu hổ kia, nhưng trong lúc đó cả cơ thể và tinh thần đều không cách nào vui được, sau khi im lặng chốc lát, cô cũng rơi vào trầm tư.
Cúc Như Khanh từ trong phòng tắm đi ra liền thấy cô đang chống cằm mất hồn, “Trần, đi tắm đi, em cũng ướt kìa.”
Mặc Thiên Trần đứng lên, có chút thất hồn lạc phách, bước vào phòng tắm, sau khi tắm xong, vẫn còn mông lung suy nghĩ.
“Trần, nghĩ gì thế? Cúc Như Khanh nhìn cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Nếu một ngày nào đó anh thích người khác, anh phải nói cho em biết, em sẽ không giống người phụ nữ kia dùng cách nhảy xuống biển tự tử để ép anh đâu.”
“đang nghĩ chuyện đó à?” Cúc Như Khanh nhíu lông mày.
“Ừ.” cô thận trọng gật đầu.
“Em sẽ làm gì, nếu anh có người phụ nữ khác?”
“Em sẽ bình tĩnh ra đi, sẽ chúc phúc anh và người đó sống hạnh phúc.” Mặc Thiên Trần hít một hơi thật sâu.
Anh ngưng mắt nhìn cô một cách sâu sắc, “Em bỏ được sao?”
“không bỏ được.” cô lắc đầu, hốc mắt rưng rưng, “Nhưng chỉ cần anh thích, em sẽ không uy hiếp anh, nhìn người mình yêu có được hạnh phúc, đó cũng là một hạnh phúc…”
“Vật nhỏ, nghĩ đi đâu thế?” Cúc Như Khanh cắt đứt lời cô, “Trong cái đầu nhỏ của em, toàn chứa những suy nghĩ lung tung! Anh thích ai, không phải em biết rồi à?”
Mặc Thiên Trần nín khóc, cười, “Em biết.”
“Anh thích ai?” Anh ngưng mắt nhìn cô.
“Đương nhiên là ──” cô cố ý làm ra vẻ suy tư, sau đó chậm rãi đáp: “yêu thích em!”
Nếu anh không thích cô, làm sao anh lại không nỡ cho cô đi? Nếu anh không thích cô, làm sao lại tự đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm chỉ để bảo vệ an nguy cho cô? Nếu anh không thích cô, làm sao phải tìm con gái mà còn tranh quyền nuôi dưỡng cho cô?
Còn rất nhiều cái ‘nếu như’, cô cũng không đếm hết, mặc dù nói tình yêu là không cần lý do, nhưng cô vẫn phát hiện ra rất nhiều đạo lý của nó.
“Tiểu nịnh nọt!” Anh cảm thán.
“Vì anh mà.” cô cười kéo anh đi ngủ.
“Trần, chỉ có trong từ điển của em mới có những từ như ‘nếu như’, trong từ điển của anh tuyệt đối không có.” Cúc Như Khanh nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc nói.
Mặc Thiên Trần le lưỡi, “Chúng ta đều là người Hoa, không phải đều dùng từ điển Trung Hoa sao?”
Hai người gắn bó kề cận, Cúc Như Khanh đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Trần, đừng uống thuốc nữa.”
“không đâu, Như Khanh, tin em một lần đi.” Mặc Thiên Trần vội vàng mở to mắt.
Anh gật đầu, “Có điều, cũng phải khen Trần, ít ra vẫn là cô gái thành thực ngoan ngoãn.”
Thế là thế nào? Mặc Thiên Trần ngượng ngùng, “Trước kia chuyện gì em cũng không nói cho anh biết, kết quả làm chuyện sai lầm cũng không biết, sau này em mới phát hiện, hai người phải thấu hiểu lẫn nhau, mới có thể chung sống lâu dài. không cần biết là làm ra chuyện đúng hay sai, đều phải dũng cảm gánh vác.”
“Vậy phải ngoan, về sau chuyện gì cũng không được giấu trong lòng, phải nói cho anh biết.” Anh khẽ mỉm cười.
“Em biết rồi.” Mặc Thiên Trần cười, sau đó suy nghĩ một chút, lại nói: “Anh cũng thế, không thể giấu giếm em. Ví dụ như nếu có người phụ nữ khác…” cô vẫn chưa nói hết, người nào đó đã trừng mắt rồi, cô vội vàng sửa lời, “Em nói sai rồi, phạt em hôn anh một cái.”
cô đến gần bờ môi mềm mại, đính vào phiến môi mỏng của anh, đôi tay cũng quàng lên cổ anh, một đêm hạnh phúc ngọt ngào lại bắt đầu.
Công ty Cúc thị.
Khang Hạo cầm văn kiện bước vào, “Tiên sinh, công ty Phí thị đã đoạt được miếng đất cạnh tranh lần trước.”
“Đây mới chỉ là bước đầu, mảnh đất Thành Tây kia mặc dù hơi xa trung tâm thành phố, nhưng đã có tin nội bộ cho biết, thị ủy đang tập trung thiết kế lại khu dân cư ở Thành Tây, đồng thời trong vòng ba năm sẽ thông đường tàu hỏa đến đó, Phí Cường Liệt có thể đã nhận được tin này, hắn chắc chắn mua để bán lại hoặc cho thuê cao ốc, trước khi tuyến đường sắt xây dựng xong.” Cúc Như Khanh từ tốn nói.
Khang Hạo không hiểu, “Cơ hội tốt như vậy, tại sao chúng ta lại nhường cho hắn?”
Cúc Như Khanh híp mắt, “Cậu nghĩ rằng Khương Thái Công câu cá, lại tiếc một con cá nhỏ để rồi không bắt được sói sao, tôi làm sao lại tự dưng dâng cho hắn cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là muốn chờ thời cơ rút củi dưới đáy nồi.”
*Khương Thái Công: còn gọi là Khương Tử Nha, khai quốc công thần nhà Chu TK12 trước CN. cố tích Khương Tử Nha câu cá có nhắc tới trong phim ‘Đát Kỷ Trụ Vương’.
*Rút củi dưới đáy nồi: kế thứ 19 trong 36 kế.
Trần Ích cũng gõ cửa bước vào, “Chủ tịch, hạng mục đấu thầu vừa bị Phí thị giành được, đại lão gia và tam lão gia vô cùng hưng phấn nên hành động thái quá, đang ăn mừng ở sòng bạc!”
Khang Hạo hừ một tiếng, “Ngay từ hơn mười năm trước bọn họ đã cấu kết với nhau rồi, bây giờ lại càng lúc càng trắng trợn không kiêng nể gì.”
Cúc Như Khanh khóe môi nhếch lên, “Bọn họ không chỉ có vậy, ông nội vừa gọi điện, bảo tôi và Trần cùng về Cúc gia ăn tối, bữa Hồng Môn Yến này cũng có chút ý đồ đây!”
Trần Ích và Khang Hạo nhìn nhau, mọi chuyện đều là phản ứng dây chuyền, lần trước mình chèn ép bọn họ không mở sòng bạc được, Cúc lão gia phải ra mặt, lần này là vì gì đây?