Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Nghiêm Tiểu Huệ ngồi xuống, bình tĩnh nghe Cúc Như Khanh giao phó công việc, lần đầu tiên được ngồi gần người đàn ông này như vậy, có thể ngắm nhìn anh, đối với Nghiêm Tiểu Huệ, đây chính là niềm vui lớn bằng trời, kể từ năm cô 9 tuổi gặp được anh, thì đã khắc sâu anh trong lòng mình. Mười lăm năm sau, ai cũng trưởng thành, anh đã là một nhân vật lớn, cô chỉ mong muốn được là một trong những trợ thủ đắc lực bên cạnh anh.
Cúc Như Khanh nhìn cô, “Công ty Phí thị hợp tác với Cúc thị để khai thác hạng mục đồ chơi mới, tôi vốn muốn phái chú Nghiêm đi, nhưng xưởng sản xuất lại không thể thiếu chú Nghiêm được, bây giờ tôi chính thức bổ nhiệm cô làm người đại diện cho Cúc thị, hợp tác với Phí thị, cô trực tiếp nghe lệnh của tôi, đồng thời báo cáo công việc trực tiếp với tôi, không phải tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến phương án hợp tác cho bất kỳ ai.”
“Vâng! Tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ lập tức đồng ý.
“Ở phòng làm việc của tôi có tài liệu liên quan đến việc hợp tác với Phí thị, thứ hai sau khi Khang Hạo về sẽ đưa cho cô. Hôm nay thứ bảy cô có thể tan việc sớm!” Cúc Như Khanh lời ít ý nhiều.
Nghiêm Tiểu Huệ đứng lên, “Vâng! Tổng tài.”
Sau khi Nghiêm Tiểu Huệ ra ngoài, Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc, đối với Phí thị bước đầu anh đã thành công, vì vậy không cần Nghiêm Tu đi tham dự, Nghiêm Tu mà nhìn thấy Chu Tiểu Kiều nhất định sẽ xung đột, còn Nghiêm Tiểu Huệ lại bốc đồng, cô còn trẻ, chính là kiểu người ‘nghé3acon không sợ cọp’, để cô đi đối phó với Chu Tiểu Kiều, là lựa chọn thích hợp nhất.
Làm xong công việc, Cúc Như Khanh lái xe trở lại nhà, phố phường đã lên đèn.
“Cúc tiên sinh, chuẩn bị dùng cơm tối!” Quản gia Đào Trung Ngọc nhận lấy áo khoác trên tay anh.
Cúc Như Khanh ra ngoài rửa tay, Mặc Thiên Trần và Cúc Cầm Du đã xuống lầu, kể từ vụ gây gổ mấy ngày trước, đây là lần đầu tiên gặp lại.
Anh gương mặt lạnh lùng không nói gì, Mặc Thiên Trần chỉ mong hắn một cái, sau đó cũng mở ra tầm mắt.
“Ba, ba về rồi!” Cúc Cầm Du đi tới, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Hôm nay tham gia hoạt động ở trường thế nào?” Cúc Như Khanh đối đãi3acon trai không cưng chiều như với3acon gái, anh đối với3acon trai luôn luôn nghiêm nghị.
Cúc Cầm Du đi theo anh ngồi vào bàn ăn, Cúc Cầm Du ngồi ở giữa Mặc Thiên Trần và Cúc Như KhanH, “Hôm nay lên trường gặp phải một bà ba hoa, bà…”
Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời nói, “cô ấy tâm tình không tốt nói lung tung mấy câu, Cầm Du và bọn nhỏ chơi rất vui vẻ, cô giáo biểu dương thành tích của Cầm Du, hy vọng Cầm Du tiếp tục phát huy.”
Cúc Như Khanh tầm mắt lạnh lùng bắn về phía Mặc Thiên Trần, “Anh đã từng nói, khi anh đang dạy dỗ Cầm Du , em đừng nhúng tay vào.”
“Em… thật xin lỗi!” Mặc Thiên Trần cụp mắt, nhỏ giọng nói.
Cúc Như Khanh thu hồi tầm mắt, nhìn về3acon trai, “nói tiếp!”
Cúc Cầm Du nói tiếp: “Bà ba hoa kia là mẹ của Đồng Tâm Nguyện, bà ta đầu tiên là đẩy mẹ, rồi xúi giục3acon, nói xấu mẹ, còn đánh3acon nữa, mẹ dùng thân che chắn mấy quả đấm của bà ta cho3acon, bà đó còn nói chuyện lừa gạt người chung quanh.”
Cúc Như Khanh nghe xong tay nắm chiếc đũa căng thẳng, hôm nay Nhâm Thần Vũ cũng tham gia hoạt động ở trường, Mặc Thiên Trần nhất định là vì muốn xin lỗi Thần Phong, nên Nhâm Thần Vũ có đánh chửi tuyệt đối sẽ không đánh trả, cô ngăn cản Cúc Cầm Du nói ra chân tướng, chẳng qua là không muốn anh làm lớn chuyện, chỉ tiếc cô lùi một bước cũng không ngăn được người khác biết hết trời cao biển rộng.
“Như khanh, em không sao…” Mặc Thiên Trần vội vàng giải thích, cô lo Cúc Như Khanh biết chuyện sẽ trả thù Nhâm gia và Đồng gia, cô đã làm mọi chuyện không thể cứu vãn được rồi.
Cúc Như Khanh lãnh khốc nói: “Anh hỏi em rồi sao?”
Mặc Thiên Trần nhìn anh, trong nháy mắt nước mắt trào ra, anh không quan tâm cô? không để ý cô? Hơn nữa còn ở trước mặt trẻ3acon, hóa ra cô nhượng bộ, lại lấy được kết quả là gương mặt lãnh khốc của anh.
cô vốn không muốn khóc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô liền không nhịn được, không biết tại sao, tim cô rất đau biết rõ là không thể rời bỏ nhưng cũng không đành lòng bỏ.
“không cho phép khóc, ăn cơm!” Cúc Như Khanh cũng không an ủi cô, chỉ ra lệnh.
Mặc Thiên Trần không dám không nghe theo, cô cúi đầu bắt đầu lùa cơm vào miệng, nhưng một chút khẩu vị cũng không có, nước mắt lẫn vào cơm tẻ từng hạt từng hạt tiến vào trong miệng của cô.
trên bàn ăn không khí cực độ căng thẳng, Cúc Cầm Du thấy tâm trạng ba mẹ như vậy, cũng không dám mở miệng, chỉ ngoan ngoãn ăn cơm. Cúc Như Khanh ăn vào miệng cũng chỉ thấy khô khốc, khó nuốt.
Rất nhanh, Mặc Thiên Trần không gặp miếng thức ăn nào, ăn xong chén cơm, rời khỏi bàn, lên lầu khóc.
Sau khi cô đi, Cúc Như Khanh cũng bỏ đũa, xoay người đi.
một lát sau, thím Lục đi ra, đến bên người Cúc Cầm Du, “Thiếu gia, cháu ăn thêm một chút đi! Sau đó chúng ta về phòng làm bài tập.”
“Thím Lục,3acon ăn no rồi.” Cúc Cầm Du đặt đũa xuống.
Thím Lục bất đắc dĩ, nhìn cậu bé chỉ ăn nửa chén cơm, bà đành dẫn Cúc Cầm Du về phòng, gia đinh bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, hầu như thức ăn trên bàn vẫn nguyên xi.
Mặc Thiên Trần tự nhốt mình trong phòng ngủ, hôm nay bị Nhâm Thần Vũ đánh, thật ra là rất đau, Cúc Cầm Du là3acon nít không hiểu được là bình thường, nhưng Cúc Như Khanh không thèm an ủi cô thì chớ, còn lạnh nhạt châm chọc cô!
Anh cũng không thèm xem xét là ai gây họa, chỉ biết sử dụng phương pháp tàn nhẫn để dạy3acon, cứ nghĩ Nhâm Thần Phong không tốt, chỉ biết đến mình mình, tôn nghiêm người khác thì giẫm đạp dưới chân, chỉ biết nghĩ đến việc của mình hoàn thành ra sao thôi.
Mặc Thiên Trần càng nghĩ thì càng tức, ôm gối lên tiếng khóc rống, nhưng bây giờ cô không đi được, không cần anh giam giữ, cô cũng không tìm thấy lối ra của nhà tù vô hình anh đã xây dựng, anh chỉ cần một câu nói, là có thể khống chế cô dễ dàng, anh xây dựng nhà tù vô cùng kiên cố, mãi mãi không cho cô cơ hội trốn thoát.
Cúc Như Khanh lái xe rời khỏi Aegean Sea, chỗ Cúc Hoài Cẩn , Dương Mi vừa thấy anh, “Tiên sinh, ăn xong cơm tối rồi sao?”
Cúc Như Khanh gật đầu, liền thấy Cúc Hoài Cẩn như một chú chim nhỏ vui vẻ bay ra, “Ba, ba tới rồi…”
Cúc Như Khanh khom lưng ôm tiểu công chúa vào lòng, tiểu công chúa vui vẻ lây cả không khí vào anh, làm anh tự dưng cũng vui vẻ ấm áp.
Cúc Hoài Cẩn vui sướng ôm lấy cổ của anh, “3acon rất nhớ ba a, năm ngày rồi ba không đến thăm3acon, nhất định là ba tăng ca khuya lắm phải không?”
“Bị tiểu công chúa đoán trúng rồi, ba còn biết nói gì đây?” Cúc Như Khanh vui vẻ cười.
Cúc Hoài Cẩn cười khanh khách, “Ba ăn cơm với3acon nha?”
“Sao trễ vậy còn chưa ăn cơm?” Cúc Như Khanh nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ.
Dương Mi sửng sốt: “Đại tiểu thư cứ lẩm bẩm tiên sinh sẽ đến, đại tiểu thư muốn ăn cơm với tiên sinh.”
“Được, lập tức ăn cơm.” Cúc Như Khanh ở Aegean Sea không ăn được gì, bây giờ vừa hay ăn cơm với3acon gái.
Cúc Hoài Cẩn ngồi vào bàn, Dương Mi lập tức bảo người của phòng bếp bưng thức ăn tới, hai cha3acon vui vẻ ăn cơm tối, Cúc Hoài Cẩn mặc dù sống ở Anh quốc, nhưng quen ăn đồ ăn Trung Quốc, cô dùng đũa rất khá, nhiệt tình gắp thức ăn cho Cúc Như Khanh.
Ăn cơm xong, hai cha3acon ngồi trên sofa, Dương Mi rót một ly trà cho Cúc Như Khanh rồi lui xuống.
“Ba, ngày mai3acon muốn gặp mẹ.” Cúc Hoài Cẩn chui vào trong ngực anh.
Cúc Như Khanh hơi ngẩn ra, nhưng không lên tiếng, đây cũng chính là nguyên nhân Mặc Thiên Trần ở lại bên cạnh anh!
Cúc Hoài Cẩn đầu tựa vào lồng ng.ực anh, “Ba, sao ba và mẹ không ở chung?”
“Đây là một vấn đề lớn.” Cúc Như Khanh trả lời, “Thế giới của người lớn có lợi ích, có phân tranh, có yêu ghét,3acon còn nhỏ, chưa hiểu được. Nhưng cho dù ba mẹ có ở chung hay không, ba mẹ đều sẽ yêu thương tiểu công chúa của chúng ta.”
“không cần biết ba mẹ có sống chung không,3acon cũng mãi mãi yêu ba yêu mẹ.” Cúc Hoài Cẩn không hiểu được quy luật cuộc sống, nhưng cô hiểu được đạo lý này.
Cúc Như Khanh vuốt đầu cô, rồi ôm cô lên lầu, “Hơn mười giờ rồi, tiểu công chúa buồn ngủ rồi.”
“Ba ngủ với3acon được không?” Cúc Hoài Cẩn ôm thật chặt cổ anh.
“Được!” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.
Phòng của tiểu công chúa rất xa hoa, y như một thế giới khác, Cúc Như Khanh ngủ với cô trên giường nhỏ, trên người3acon gái có mùi thơm nhàn nhạt, tiểu công chúa rúc vào trong ngực anh.
“Ba, tối nay ba đừng về bên mẹ mới được không?” Cúc Hoài Cẩn phô bày sự ích kỷ.
Cúc Như Khanh thấy buồn cười, tiểu công chúa giữ anh lại, vì không muốn mẹ mới chia sẻ tình thương của anh, nhưng nó lại ủng hộ anh yêu mẹ ruột của nó, “Hoài Cẩn chưa gặp mẹ mới, đã không thích rồi sao?”
“không phải3acon không thích hay không, nếu ba thích cô ấy,3acon cũng sẽ chấp nhận cô ấy.” Cúc Hoài Cẩn mở đôi mắt to.
Chấp nhận chỉ là hành động kiểu lý trí, còn thích hay không là cảm giác xuất phát từ đáy lòng, Cúc Như Khanh sao lại không hiểu ý định của3acon gái mình, anh hít thở thật sâu một hơi, “Hoài Cẩn muốn ba mẹ tương thân tương ái, sống cùng nhau, phải không?”
“Vâng.” cô mong đợi gật đầu.
“Hoài Cẩn phải giữ bí mật với ba, chúng ta vì mục tiêu chung phấn đấu, được không?” Cúc Như Khanh bày kế cho3acon gái.
“Móc tay móc tay, không cho phép thay đổi a!” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ vươn ngón tay út.
Cúc Như Khanh móc ngón tay út với cô, “Bây giờ có thể ngủ chưa?”
“Ba ngủ ngon!” Cúc Hoài Cẩn hôn hít gương mặt anh, sau đó dựa vào trong ngực anh, rất nhanh liền ngủ say.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn nụ cười của3acon gái, nghĩ đến người phụ nữ ở nhà nhất định vẫn đang khóc thút thít, anh đứng dậy đắp kín mền cho3acon gái, đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi anh phân phó Dương Mi, “Sáng sớm ngày mai Trần Ích đưa hai người đi gặp mẹ Hoài Cẩn.”
“Dạ! Tiên sinh.” Dương Mi lấy áo khoác cho Cúc Như Khanh mặc vào, rồi tiễn anh ra cửa.
Quay về Aegean Sea đã là mười hai giờ, Cúc Như Khanh đẩy cửa phòng ngủ, trong phòng không bật đèn, anh đứng trong bóng tối, loáng thoáng vẫn nghe thấy tiếng phụ nữ đè nén tiếng khóc.