Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
“Thiên Mộ Dương, dừng lại đi!” Triển Thanh Thanh lập tức nhảy ra ngoài.
Mặc Thiên Trần cũng chạy ra, cô chỉ vào tiểu minh tinh, nói: “cô ấy đau đến vậy rồi, anh mau buông cô ấy ra!”
đang cao hứng, Thiên Mộ Dương không ngờ ở đâu chui ra hai người phụ nữ, mà chẳng ai xa lạ, một người là bạn gái cũ Triển Thanh Thanh, người kia là người hắn muốn đối đầu Cúc phu nhân, tâm tình của hắn đều bị hai người này phá hỏng hết rồi.
Tiểu minh tinh bây giờ càng thêm thê thảm, với bộ dạng này, sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác? Huống hồ bản thân còn là người của làng giải trí!
Thiên Mộ Dương nhanh chóng rút ra khỏi thân thể tiểu minh tinh, váy cô ta bị xé rách, cô ta chỉ còn có chiếc áo khoác bao kín người. Thiên Mộ Dương giơ quả đấm lên, đưa về phía Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh.
“Đại tiểu thư, chạy mau!” Triển Thanh Thanh kêu lên.
Mặc Thiên Trần chạy ra cửa, Triển Thanh Thanh theo sát phía sau cô, Mặc Thiên Trần vừa mở cửa ra, Triển Thanh Thanh đã hét thảm một tiếng, Thiên Mộ Dương đã bắt được cô.
“Thanh Thanh!” Mặc Thiên Trần lo lắng kêu to, cô lập tức quay lại, “Thiên Mộ Dương, anh buông Thanh Thanh ra, chuyện hôm nay anh đã quá mức rồi, sao anh có thể đối xử với phụ nữ như vậy?”
“Hai người các người cũng nên biết điều này! Tôi hễ gặp được các người thì tức giận sẽ bộc phát!” Thiên Mộ Dương trên mặt nổi lên đường gân xanh tím.
“Đại tiểu thư, chị mau chạy đi! Đừng để ý đến em! Cùng lắm thì em theo hắn cùng chết!” Triển Thanh Thanh biểu tình mạnh bạo.
Mặc Thiên Trần đâu chịu rời đi, cô làm sao có thể để Triển Thanh Thanh ở lại một mình, cô vừa quay đầu, thấy ở cửa có bóng người đang đi qua, cô lập tức hét to một tiếng, “Cứu với!”
Vừa đến nơi này kiểm tra, Trần Ích nghe thấy thanh âm rất quen, hắn ghé đầu vừa nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ bị kéo vào phòng rất thô bạo, sau đó cửa đóng “rầm” một tiếng.
“Phá cửa!” Trần Ích lập tức sai thủ hạ.
“Rầm” một tiếng, cửa bị phá, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh đang bị Thiên Mộ Dương dùng lực xô ngã vào sofa, tiểu minh tinh đang luyên thuyên với Thiên Mộ Dương, “không cho phép bọn họ nói ra chuyện hôm nay của chúng ta!”
“Các người đang làm gì?” Trần Ích hét lớn một tiếng, phía sau hắn có mấy chục vệ sĩ thân hình vạm vỡ đang đứng thẳng.
Mặc Thiên Trần vừa thấy được cứu binh, cô hoan hô, “Trần Ích, mau lên! Mau đưa cô gái này đi!” cô biết minh tinh dù sao cũng rất quan tâm đến danh tiết của mình, nên không nói ra điều gì.
“Vâng! Thiếu phu nhân.” Trần Ích lập tức chỉ vào tiểu minh tinh, “Lập tức đi ra ngoài!”
Tiểu minh tinh cực kỳ không muốn, nhìn Thiên Mộ Dương một cái, rồi chạy ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, tôi đưa cô về nhà!” Sau khi tiểu minh tinh đi, Trần Ích nói.
Mặc Thiên Trần nói: “không cần đâu, chúng tôi về công ty.”
Triển Thanh Thanh vừa thấy tình cảnh này, gục đầu lên vai Mặc Thiên Trần, “Cúc phu nhân, chị thật oai phong nha!”
Mặc Thiên Trần thúc Triển Thanh Thanh một cái, nếu không phải Trần Ích kịp thời xuất hiện, cô và Triển Thanh Thanh đánh thành heo cũng không ai cứu.
Triển Thanh Thanh không để ý đến cô nữa, nhìn về phía Thiên Mộ Dương, “Thiên Mộ Dương, trong tay tôi có chứng cứ về chuyện anh làm hôm nay, nếu anh còn dám đến đòi mua lại Mặc thị, đừng trách tôi công khai cho cả thiên hạ biết.”
Thiên Mộ Dương bây giờ chỉ còn lại một mình, hắn chỉ hừ một tiếng.
Mặc Thiên Trần lôi Triển Thanh Thanh rời đi, “Được rồi được rồi, đừng nhắc lại chuyện đó nữa, chúng ta đi thôi!”
Thiên Mộ Dương muốn đi, lại bị người của Trần Ích ngăn lại, Mặc Thiên Trần vội vàng quay đầu lại nói, “Trần Ích, thôi, để Thiên tiên sinh đi đi! hắn cũng không làm gì tôi và Thanh Thanh.”
Trần Ích lại nói: “Chủ tịch đang đến, xin thiếu phu nhân ở đây chờ tiên sinh.”
“Tôi…” Mặc Thiên Trần nhất thời cứng miệng, “Vậy cứ để Thiên tiên sinh đi trước đi, được không?”
“Vâng!” Trần Ích ra hiệu với thuộc hạ cho Thiên Mộ Dương đi.
Triển Thanh Thanh vừa nhìn vừa tán thưởng, Mặc Thiên Trần vỗ vỗ vai cô, “Em về công ty trước đi!”
“Em bị dọa đến chân nhũn ra luôn rồi!” Triển Thanh Thanh đáng thương nói, “Có thể nhờ ai đó đưa em về được không?”
Mặc Thiên Trần khổ sở nhìn Trần Ích, Trần Ích phân phó một ột thuộc hạ, “Đưa Triển tiểu thư về công ty.”
“Em đi nha.” Triển Thanh Thanh đành phải cùng người khác rời đi.
Mặc Thiên Trần đẩy cô, “đi nhanh đi, đi đi!”
“Thiếu phu nhân, chúng ta xuống lầu.” Trần Ích dẫn đường đi trước.
Mặc Thiên Trần theo sau, đi xuống lầu, vào một không gian được bài trí trang nhã, Trần Ích mang nước chanh tới cho cô, rồi lui ra ngoài.
không lâu sau, Cúc Như Khanh vào, Mặc Thiên Trần vừa thấy anh, bước đến, “Như Khanh, anh đến rồi!”
“Ở đây có dễ chịu không?” Anh ngồi xuống, uống ly nước chanh của cô.
Mặc Thiên Trần lắc đầu, cô không biết có phải anh đến đây vấn tội cô không.
Nhưng anh chỉ nói: “Lần sau muốn đến, nói anh biết, anh đưa em đến đây.”
“Em…” Mặc Thiên Trần đành nói thật, “thật ra là Triển Thanh Thanh muốn giúp em trả thù Thiên Mộ Dương chuyện mua lại Mặc thị lần trước, bọn em theo dõi hắn mới đến nơi này, không ngờ hắn lại ức hiếp tiểu minh tinh kia, vì thế em và Thanh Thanh mới chạy ra ngăn cản, sau đó hắn thẹn quá giận, muốn động thủ với em và Thanh Thanh, vừa lúc Trần Ích xuất hiện. Em không có bị thương, anh đừng giận được không?”
“Đúng là có tiến bộ, còn có thể biết là anh đang tức giận?” Cúc Như Khanh híp híp mắt.
Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, dĩ nhiên rồi! cô đâu có ngốc đến độ không phân biệt được cảm xúc của người đàn ông này?
“Chúng ta về nhà đi được không?” cô chủ động lôi kéo tay anh.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, không nói gì nữa, cùng cô ra ngoài.
Hai người lên xe, Cúc Như Khanh lái xe hướng về Aegean Sea, đi được một đoạn, Mặc Thiên Trần nhìn ra ngoài cửa xe, không ngờ thấy xe của Thiên Mộ Dương, ngồi trên xe còn có tiểu minh tinh đó.
“Như Khanh, Như Khanh!” Mặc Thiên Trần kêu lên, “Thiên Mộ Dương lại đưa tiểu minh tinh đi, sao có thể như vậy?”
Cúc Như Khanh đi theo xe của Thiên Mộ Dương, “Em nghĩ sao?”
“rõ ràng em đã thấy tiểu minh tinh đó rời đi trước, sao Thiên Mộ Dương lại tìm được cô ấy, không chừng hắn lại ức hiếp cô ấy nữa rồi, chúng ta theo xem đi, được không?” Mặc Thiên Trần lo lắng không thôi.
“Tiểu minh tinh đó thì liên quan gì đến chúng ta?” Cúc Như Khanh thấy cô gấp gáp.
“Chúng ta đi theo đi, dù sao có anh ở đây, cái gì em cũng không sợ.” Mặc Thiên Trần nắm tay anh lắc tới lắc lui.
Cúc Như Khanh cười một tiếng, “Đúng là tiểu nha đầu!”
Bọn họ đi theo xe Thiên Mộ Dương ra tới ngoại ô, Cúc Như Khanh tắt máy xe, rồi cùng Mặc Thiên Trần ngồi trong xe nhìn về xe của Thiên Mộ Dương đang ở trước mặt, lúc này bóng đêm đã lan tràn, xe cộ cũng rất thưa thớt, khoảng cách giữa bọn họ không gần, nhưng vẫn có thể nhìn được người trên xe đang làm gì.
“Như Khanh, anh nói xem có phải Thiên Mộ Dương định sát hại tiểu minh tinh rồi vứt xác ở đây không?” Mặc Thiên Trần bắt đầu liên tưởng đến mấy tin tức xã hội, “Chúng ta có cần đến đó xem không?”
Cúc Như Khanh nhìn cô, “Theo anh được biết, Thiên Mộ Dương thần kinh rất bình thường, hắn không có lý do để sát hại tiểu minh tinh kia, làm gì có chuyện giết người vứt xác được?”
“Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, “Em thấy hắn vẫn chưa vừa ý với tiểu minh tinh kia, đây không phải là động cơ giết người sao?”
“Vậy chúng ta đi xem đi!” Cúc Như Khanh hiểu ra, khom môi cười, rồi xuống xe, kéo cô đến gần xe của Thiên Mộ Dương, hai người núp đằng sau một cây đại thụ.
Lúc này, trên xe Thiên Mộ Dương truyền ra tiếng rê.n rỉ của phụ nữ, Mặc Thiên Trần há miệng, Cúc Như Khanh bịt kín miệng cô, lôi cô vào long, “Trần, đừng vội.”
Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt nhìn anh, cô cũng là phụ nữ, tự nhiên rất tinh tường với loại âm thanh này.
Xe không ngừng chấn động, có tiếng thở gấp của đàn ông, và tiếng thét chói tai của phụ nữ, Mặc Thiên Trần mặt ngày càng hồng, cô và Triển Thanh Thanh đã chứng kiến một cuộc đụng chạm rồi, bây giờ lại chứng kiến với Cúc Như Khanh, tim cô đập càng ngày càng nhanh.
một lát sau, cửa xe mở ra, Thiên Mộ Dương xuống xe, còn lôi theo người phụ nữ trên x era ngoài, đặt hai chân người phụ nữ lên vai hắn.
“Mộ Dương, hai người kia ở đâu xuất hiện trong phòng, làm chúng ta mất hứng, thật là…” Tiểu minh tinh oán hận.
Thiên Mộ Dương hừ một tiếng, “Thích anh cho em cảm giác mạnh hơn không?”
“Thích.” Tiểu minh tinh cười duyên.
“Bây giờ ra ngoài rồi, nếu thích, còn không mau bắt đầu?” Thiên Mộ Dương lập tức loay hoay thân thể cô ta.
Tiểu minh tinh lập tức khóc thút thít, “Mộ Dương, buông em ra, em không muốn ở đây.”
Mặc Thiên Trần nghe được, mới hiểu chuyện cô và Triển Thanh Thanh ‘thấy việc nghĩa hăng hái làm’ chỉ là trò cười, giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh một người chịu đựng, hai người họ không hiểu được, làm lỡ chuyện tốt của bọn họ, chả trách Thiên Mộ Dương tức giận.
“Trần, còn muốn đi cứu người không?” Cúc Như Khanh hài hước cười bên tai cô.
Mặc Thiên Trần lườm anh một cái, người đàn ông này đã sớm đoán được mà không chịu nói cho cô biết, cố tình muốn cô đích thân cảm nhận. Vừa lúc đó, truyền đến tiếng người phụ nữ ngất ngây sung sướng, cô vươn tay bấm hông anh, “đi mau!”
Cúc Như Khanh ôm lấy hông cô, biến mất trong đêm, hai người lên xe, Mặc Thiên Trần xin lỗi, che mặt chôn ở chỗ ngồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần đi làm liền nói cho Triển Thanh Thanh nghe chuyện hôm qua của Thiên Mộ Dương, “Lần sau gặp Thiên Mộ Dương, nhất định phải vòng đường khác, hắn nhất định là thần kinh có vấn đề, đừng để ý đến hắn nữa, cũng thôi luôn chuyện báo thù đi.”
Triển Thanh Thanh vỗ vỗ đầu óc của mình, “Đúng là tự làm trò cười cho bọn họ rồi!”
Chiều đó, trên internet bỗng lan truyền một đoạn video, chính là đoạn video ho.an ái của Thiên Mộ Dương và tiểu minh tinh, mà tên tác giả đoạn video là Mặc Thiên Trần, Triển Thanh Thanh lên mạng vừa thấy, liền trợn to hai mắt, cô đến phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, mở ra xem thì thấy đoạn video đã bị lược mất phần đầu.
“Đây là sao? Thanh Thanh, em post lên thật đấy à?” Mặc Thiên Trần không thể tin được đoạn video quay từ di động này.
“Sao được chứ?” Triển Thanh Thanh kêu to, “Hôm qua sau khi tan việc em càng nghĩ càng tức, sau đó di động cũng ném vỡ vứt rồi.”
“Vậy em có bỏ đoạn video này không?” Mặc Thiên Trần không khỏi cau mày.