Edit: Pink Kiêu Sa
Beta: N.P
Cúc Như Khanh một tay nắm ly thủy tinh, một tay đỡ ót của cô, ấn xuống đôi môi đỏ mọng của cô một cái hôn, “Trần nói sao?”
Người đàn ông này! Ai! Mặc Thiên Trần biết mình đấu không lại anh, cô giảo hoạt cười nói: “không cần nói nữa, hành động đã chứng minh rồi.”
Trong lòng Cúc Như Khanh chẳng biết tại sao, trong khoảng thời gian này anh thấy cũng nên vui vẻ một chút, anh đặt ly thủy tinh xuống, một tay kéo cô vào sàn nhảy. Mặc Thiên Trần cảm nhận được lực độ mười phần từ đôi tay của anh, một bàn tay to nắm bàn tay nhỏ bé của cô, một bàn tay khác vững vàng đỡ hông cô, cô nhìn qua bờ vai của anh, thấy gương mặt tinh xảo của Chu Tiểu Kiều đang giận đến vặn vẹo.
Bước theo bước nhảy của anh, Mặc Thiên Trần khóe môi mỉm cười, không cần biết ra sao, tối nay cô sẽ ở cùng anh. cô nghe được Chu Tiểu Kiều nói mấy lời sơ sơ, trong lòng rất giận, nhưng khi cô bất chấp tất cả xông ra ngoài, cảm thụ được gió thổi lạnh lẽo bên ngoài thì cô lập tức hiểu ra, Chu Tiểu Kiều nhất định là có âm mưu, cô ta làm sao có thể không cần bất kỳ điều kiện gì mà nói ra người đàn ông thần bí đó là ai? Huống chi, Nhâm Thần Phong tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với cô, cô tin tưởng anh ta, cũng là tin tưởng bản thân.
Vì thế, cô quay lại sàn nhảy, đi đến bàn của mình, tự tay điều chế một ly nước chanh cho Cúc Như Khanh, cô nghe được Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đứng trên sân khấu tuyên bố hợp tác thì càng thêm khẳng định Chu Tiểu Kiều có âm mưu, cô ta là phó tổng tài công ty Phí thị, lần này hai bên hợp tác, cô ta sẽ có lý do chính đáng tiếp cận Cúc Như Khanh.
Mặc Thiên Trần tính toán dựa trên việc suy đoán tâm tư của Chu Tiểu Kiều, cô cũng biết tình cảm của cô và Cúc Như Khanh có thể không bền vững, nhưng vào giờ khắc này, cô muốn khiêu vũ với anh. Vì cô biết Cúc Như Khanh tuyệt đối không phải là người thích dây dưa dông dài, đối với tình cảm cũng vậy, không cần biết thời niên thiếu anh và Chu Tiểu Kiều có bao nhiêu tình cảm, anh vẫn có thể tàn nhẫn tuyệt tình một đao chặt đứt tất cả. Mặc Thiên Trần nghĩ, Cúc Như Khanh đối với cô cũng giống như vậy.
Cứ như thế, nếu thời khắc kia đến thì cô và anh sẽ không còn bất kỳ rắc rối nào nữa, nhất định phải chia tay.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô môi bất giác tươi cười, một bộ quần dài màu tím xoay tròn trông giống như3acon bươm bướm màu tím bay múa trong tay anh.
“Lần sau phải mặc quần dài màu đỏ.” Anh kéo cô vào ngực cười nói.
Mặc Thiên Trần nháy mắt cười, “Nếu lần sau anh dẫn em ra nhảy, nhất định em sẽ mặc.”
Cúc Như Khanh biết cô đang thử dò xét anh, trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, có lẽ cô cũng đã đoán được điều gì đó, anh nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cô, “Anh nhất định dẫn em ra nhảy.”
Mặc Thiên Trần khéo léo rúc vào trong ngực anh, hai người từ chân bước xiêu vẹo bay múa biến thành ôm nhau từ từ bước chậm. Tiếng nhạc dịu dàng, những người ở sàn khiêu vũ lúc này cũng trở nên ôn tình.
“Chu Tiểu Kiều tìm em?” Anh biết cô sẽ không vô duyên vô cớ ra khỏi phòng nhảy.
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên cười, “Chuyện gì cũng không gạt được anh! Sao anh có thể nhìn thấu đáo vậy chứ?”
Cúc Như Khanh nắm chặt hông cô, “không có lệnh của anh, em không được rời khỏi anh.” thật ra thì thời điểm đứng trên đài nhìn xung quanh không tìm được cô, lòng anh bỗng dưng như chùng xuống, cô luôn cố gắng bỏ đi, không cần biết là anh làm gì, cô vẫn muốn rời đi.
Mặc Thiên Trần bị anh bá đạo bao vây lại cảm thấy ấm áp, thản nhiên cười, “Vâng! Tuân lệnh.” cô sẽ đợi anh mãi cho đến ngày anh không cần cô nữa, dù không phải là vợ, dù chỉ là tình nhân cũng được, dĩ nhiên câu nói kế tiếp đó cô sẽ nuốt luôn vào bụng.
Cúc Như Khanh thấy tối nay cô đặc biệt khéo léo không giống ngày thường, không khỏi ngưng tròng mắt đen, không chớp mắt nhìn cô, sau đó thấy từ đằng xa bắn tới là ánh mắt ghen tỵ của Chu Tiểu Kiều, anh cúi đầu hôn lên gò má cô.
“Mệt không? Chúng ta về.” Anh dắt tay cô, ra khỏi phòng khiêu vũ.
Mặc Thiên Trần để mặc anh nắm tay cô dắt ra ngoài, hai người cùng lên xe, rời khỏi buổi dạ vũ.
Tối đó, Cúc Như Khanh đưa Mặc Thiên Trần trở lại phòng trọ nhỏ của cô, “Cuối tuần này anh có chuyện không thể đến đây, ngoan ngoãn không được chạy loạn.”
“Anh biết là em không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh mà.” Mặc Thiên Trần chu môi.
Cúc Như Khanh rời đi, Mặc Thiên Trần không suy nghĩ nhiều nữa, cô thoải mái đi tắm rồi leo lên giường ngủ, một tuần lễ bị anh ‘hành hạ’ thật mệt mỏi, chủ nhật này anh bận, vừa lúc thuận ý cô, cô có thể thư thái ngủ, sau đó là thời gian đọc sách.
Cúc Như Khanh đứng dưới lầu, chưa rời đi, nhìn lên phòng cô cho đến khi đèn tắt, sau đó đốt một điếu thuốc, tâm tình anh lúc này vô cùng phức tạp, anh cũng biết là bản thân không từ bỏ được cô, thời điểm anh không nhìn thấy cô, anh cảm thấy cực kỳ trống trải. Nhưng vấn đề trước mắt cần giải quyết chính là, cô sinh3acon cho ai? Đứa bé ở đâu? Tất cả tài liệu đều không thể tìm ra được, điều này khiến Cúc Như Khanh lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Như vậy, chỉ có duy nhất một người biết tất cả là Mặc Thiên Trần, cô vẫn thủ khẩu như bình, nếu muốn cô chính miệng nói ra điều gì, dường như là rất khó. cô không quan tâm ai nói gì, cho dù Chu Tiểu Kiều lấy chuyện này để uy hiếp cô, cô vẫn nghĩ hết cách này đến cách khác để phản kháng. Cúc Như Khanh nhíu nhíu mày, nói cho cùng, rõ ràng là cô không tin tưởng bất kỳ ai, kể cả anh.
Vì thế mà anh muốn từ bỏ cô sao? Dù sao cuộc hôn nhân này cũng là do anh định đoạt, anh có quyền quyết định, nếu anh chấp nhận để cô đi, nhất định cô sẽ không quay đầu, hoặc là mừng đến không kịp chờ bỏ đi luôn. Mặc Thiên Trần là số kiếp của anh, Cúc Như Khanh một lần nữa cho là vậy.
Ngày chủ nhật này, anh muốn cho bản thân thời gian để quyết định, quyết định sẽ giữ cô bên mình, hay để cô ra đi.
Anh vẫn rất quan tâm cô, chủ yếu là cô có thật lòng muốn ở lại không, chứ không phải là anh dùng cường quyền bức bách cô lần nữa.
Cúc Như Khanh quyết định cứ như vậy, anh lên xe, lái xe đi.
đã lâu rồi Mặc Thiên Trần không ngủ ngon được như vậy, tuần vừa rồi Cúc Như Khanh cứ liều mạng muốn cô, không cần biết cô có tình nguyện không, đến cuối cùng vẫn là cô trầm luân với anh.
cô nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, tự dưng mất hồn, nhớ lại những lời Chu Tiểu Kiều nói,3acon gái của cô ở đâu?3acon gái cô giờ đang ở nơi nào? cô cũng không biết người đàn ông thần bí kia rốt cuộc là đại nhân vật phương nào, cô dùng hết cách mà cũng không tìm ra được dù chỉ một tí đầu mối, mà cho dù cô tìm được, đầu mối cũng lập tức bị cắt đứt.
Vậy bây giờ, cô phải làm sao? cô nên làm gì bây giờ?
Mặc Thiên Trần than một tiếng, sau đó rời giường đi rửa mặt, đang chuẩn bị ra cửa thì nhận được điện thoại của Triển Thanh Thanh: “Đại tiểu thư, tin tốt đây! Nhâm tiên sinh tỉnh lại rồi!”
“…” Mặc Thiên Trần cầm điện thoại mà không nhịn được run rẩy, Nhâm Thần Phong cuối cùng cũng tỉnh! Anh ấy tỉnh rồi!
Mặc Thiên Trần vọt thật nhanh ra khỏi cửa, gọi taxi chạy thẳng đến bệnh viện. Đến cửa bệnh viện cô lại không vào, mà gọi Triển Thanh Thanh ra ngoài, Triển Thanh Thanh vừa thấy cô, đã ôm cô chua chát nói, “Nhâm tiên sinh vừa tỉnh lại liền gọi tên chị…”
Mặc Thiên Trần cặp mắt khẽ ướt át, cắn chặt môi không nói gì, tình cảm mà Nhâm Thần Phong dành cho cô vẫn trước sau như một, lòng của cô cũng đã tách thành hai nửa, một nửa thuộc về Nhâm Thần Phong, một nửa kia đã thuộc về Cúc Như Khanh rồi.
“Sao chị không vào thăm?” Triển Thanh Thanh buông cô ra.
“Người của Đồng gia ở đây, chị không muốn vào, tránh để bọn họ thấy lại bực mình.” Mặc Thiên Trần nhàn nhạt nói, đấy là lý do thứ nhất, lý do thứ hai chính là Cúc Như Khanh không thích cô gặp Nhâm Thần Phong, bây giờ Nhâm Thần Phong tỉnh rồi, có thể cũng phải đối mặt với chuyện tòa án, nếu cô lại chọc giận Cúc Như Khanh, chuyện này tất không có kết quả tốt.
Triển Thanh Thanh không suy nghĩ nhiều, “Em nghe Đồng Tâm Ấn nói vớ vẩn rồi, chị đừng để trong lòng làm gì, đứa3acon gái đó thích Nhâm tiên sinh, nên cố gán cho chị vài tội danh, tâm tư3acon gái là thế, không chừa thủ đoạn nào.”
Mặc Thiên Trần gật đầu, “đi dạo với chị đi!”
Triển Thanh Thanh và Mặc Thiên Trần cùng dạo phố, Mặc Thiên Trần mua rất nhiều hàng hiệu găng tay và quần áo cho cô, Triển Thanh Thanh vui vẻ đến chết: “Đại tiểu thư, sao chị biết em thích mấy thứ này hả?”
“Chứ em còn thích gì nữa?” Mặc Thiên Trần liếc cô.
“Thu hoạch ghê gớm thật, còn cần em chăm sóc nữa không? Ví dụ Cúc tiên sinh chẳng hạn?” Triển Thanh Thanh đùa cô.
Mặc Thiên Trần cũng bị cô chọc cười, “Mang về nhà từ từ thưởng thức! Chị phải về đây.”
“không quấy rầy thế giới của chị và Cúc tiên sinh nữa, chị yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc Nhâm tiên sinh thật tốt, tuyệt đối không phụ lòng hôm nay cô tặng quà dầy cộm nặng nề như vầy.” Triển Thanh Thanh cười nói.
Mặc Thiên Trần nhìn Triển Thanh Thanh vui sướng hài lòng xách theo bao quần áo rời đi, cô cũng xoay người, trở về nhà trọ.
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Bệnh viện.
Sau khi Nhâm Thần Phong tỉnh lại, không thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đâu, chỉ thấy Nhâm Thần Vũ và Đồng Tâm Ấn lo trong lo ngoài, gương mặt hắn lộ ra sự cô đơn vô tận.
“Thần Phong, em tỉnh lại là tốt rồi, anh rể em đã được phục hồi nguyên chức, thứ hai chính thức đi làm lại rồi.” Nhâm Thần Vũ nhìn hắn, “Bệnh của em chị đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi một thời gian trước đã, sau đó mới làm phẫu thuật, nhất định sẽ khá hơn. Mà3acon người em đó, sao ở nước ngoài một mình nhiều năm như vậy làm gì? Tại sao bị bệnh cũng không nói cho chị biết? Về sau không được như vậy nữa, biết không?”
Nhâm Thần Phong hơi nhẹ gật đầu, nhưng không nói gì.
Nhâm Thần Vũ nhìn Đồng Tâm Ấn đứng một bên, sau đó lại nói, “Trong lúc em nằm viện, đều là Tâm Ấn chăm sóc em, em phải đặc biệt cảm ơn Tâm Ấn đấy.”
“Đây là chuyện nên làm. Anh Thần Phong, anh yên tâm! Anh nhất định sẽ khỏe lại.” Đồng Tâm Ấn nhìn hắn, tình thâm chân thành.
Nhâm Thần Phong vẫn không nói gì, cũng không gật đầu, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, bộ dạng dường như vẫn còn rất buồn ngủ.
Nhâm Thần Vũ dĩ nhiên biết hắn đang nhớ đến ai, lôi kéo tay Đồng Tâm Ấn, “Chúng ta về trước, cho Thần Phong nghỉ ngơi đi!”
Đồng Tâm Ấn dĩ nhiên không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào.
Nhâm Thần Phong yên lặng đứng trong phòng, quyết định buông bỏ tình cảm này.
hắn muốn trước khi chính thức từ bỏ, sẽ được gặp Mặc Thiên Trần lần nữa. Đây sẽ là lần cuối cùng hắn gặp cô.
hắn quá giang xe đến nhà trọ của cô, nhưng chưa gặp Mặc Thiên Trần, đã gặp phải Chu Tiểu Kiều.