Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
cô không thấy, ở phía sau, Cúc Như Khanh trong mắt ẩn hiện sự đau lòng, sự thật bày ra, anh đang dùng phương pháp này để trừng phạt cô, nhưng cũng khiến bản thân mình thống khổ, xen lẫn vào đó là cảm giác vui sướng khi muốn cô, hai loại cảm giác dung hợp, tạo thành tiếng nức nở liên tiếp trong phòng.
Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy anh giống như tên lửa, đưa dẫn cô vào không trung, thân thể tuyết trắng điên cuồng giãy giụa, hoàn toàn bị trận h0an ái này giam giữ, anh yêu cầu hết lần này đến lần khác, năng lượng cả cơ thể nhanh chóng biến mất, cô bắt đầu yếu ớt dần.
“Như Khanh, đủ rồi…” Cổ họng cô càng gọi càng khàn, sao anh có thể muốn lâu như vậy?
“Dĩ nhiên không đủ, phải làm đến khi nào hắn tỉnh lại mới thôi!” Anh tuyệt tình cự tuyệt lời cầu xin của cô.
Mặc Thiên Trần toàn thân vô lực nằm dài trên giường đơn màu trắng, người đàn ông vẫn còn điên cuồng chiếm đoạt, hết lần này đến lần khác ma sát chiếc mông trắng của cô, vừa buông lỏng, đã lập tức tiến công lần tiếp theo…
Phương thức muốn cô của anh rất sắc bén, không có tí gì gọi là nhu tình ngọt ngào như thường ngày, thường ngày cô vừa khóc van xin anh, mặc dù ngoài miệng anh nói không tha, nhưng thâm tâm vẫn thương tiếc cô, cuối cùng vẫn sẽ dịu dàng với cô, nhưng đây là lần đầu tiên, ở trong phòng bệnh của Nhâm Thần Phong, cô mới biết thế nào là sự tàn nhẫn của anh, người đàn ông này, tuyệt đối không thể chọc vào…
Cuối cùng, cô chìm vào cuồng triều của anh, cô cam tâm cứ như thế mà bất tỉnh, đến lúc anh l.ên đỉnh, cô cũng không nhìn anh.
Cúc Như Khanh lần này muốn cô hung ác hơn mọi lần, phải như vậy cô mới nhớ được, thời điểm hạnh phúc đến, cô mới biết được đáng quý trọng đến chừng nào, cô chính là đứa trẻ hư, anh không thể chỉ nói, mà còn phải dạy.
Nhìn cô té xỉu trên chiếc chăn, anh phóng thích lần cuối, sau đó ôm cô l.ên, lúc này, trời đã sắp sáng, anh vẫn muốn cô không hề tiết chế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng l.ên của cô, ngay cả màu da tuyết trắng cũng ánh l.ên màu hồng của ánh bình minh, thân thể này, không khỏi khiến người đàn ông khuynh đảo, anh là đàn ông, sao có thể để cô ra đi, tìm đến người khác h0an ái?
Đàn ông đối với phụ nữ vốn có tính độc chiếm, đó là bản tính trời sinh, huống chi là Cúc Như Khanh, đại nhân vật hô phong hoán vũ, anh làm sao lại để cô đi? Buổi tối còn ở cạnh người đàn ông khác!
Mặc Thiên Trần tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa, cô bị ánh nắng ấm áp làm tỉnh, còn phát hiện là bản thân đang nằm trong nước, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh tinh khiết chiếu vào, cô đang ngâm mình trong bồn tắm, sau lưng là lồng ng.ực cực nóng, cô lập tức hiểu ra, Cúc Như Khanh vẫn còn đang ở sau lưng cô.
Phát hiện cô đã tỉnh, người đàn ông nhích hai cánh tay vòng ra trước ng.ực cô, đè cô vào lòng, mà vật thể khổng lồ đã thức tỉnh từ lâu, đang nhất trụ kình thiên vào mông trắng của cô.
cô quan sát xung quanh, đây không phải vịnh Aegean Sea, bọn họ đang ở đâu? cô nhớ là đang ở trong bệnh viện, sao bây giờ, cô đi rồi, ai chăm sóc Nhâm Thần Phong đây? Nghĩ đến đây, cô lập tức giùng giằng bò dậy.
Thanh âm Cúc Như Khanh từ sau tai truyền đến: “Muốn đi đâu?”
“Tôi muốn trở lại bệnh viện, buông tôi ra, Cúc tiên sinh…” Bàn tay nhỏ bé cố đẩy cánh tay đang quấn chặt ng.ực cô, cảm giác giống như 3acon kiến đấu với 3acon voi.
“Em vừa nói cái gì?” Cúc Như Khanh giọng nói lạnh lẽo.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần lập tức đổi xưng hô, “Buông tôi ra, được không?”
Cúc Như Khanh cười lạnh, “Trần, quên giao dịch tối qua rồi?”
Giao dịch? Tối qua trong phòng bệnh anh đối xử với cô như thế, hóa ra cũng chỉ là giao dịch, cô nhẹ giọng, “Anh mang tất cả tự tôn của tôi chà đạp dưới chân hết rồi, còn muốn thế nào nữa?”
“Sai!” Anh cường nganh xoay thân thể cô lại, để cô đối mặt anh, “Là em tự chà đạp bản thân, không phải tôi!”
Mặc Thiên Trần dời tầm mắt, cô không muốn nhìn vào hai mắt anh, mà trong tình huống hai người không mặc quần áo, thân thể dán sát, cô căn bản không có cách nào chấp nhận.
“Anh cho em làm Cúc phu nhân, em không làm, cho nên là em tự chà đạp mình, hiểu chưa?” Ý tứ rất rõ ràng, nếu cô vẫn là Cúc phu nhân, anh sẽ không đối xử với cô như vậy.
“Vậy tôi có thể đi chưa?” Đến lý do cũng bị anh chiếm luôn rồi, cô nói gì cũng là sai hết.
Cúc Như Khanh một tay nắm cằm cô, ép cô nhìn mình, anh nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, vẫn còn dính một chút nước, rõ ràng không phải là xinh đẹp phi phàm, nhưng lạ một điều là lại có thể khiến anh muốn ngừng mà không được.
“Bắt đầu từ hôm nay, em phải chấp nhận điều kiện giao dịch của tôi, tôi giúp em cứu Đồng Thọ Tề, em chính là người tình của tôi, đến khi nào tôi chán, tôi để em đi em mới được đi, tất cả mệnh lệnh của tôi em phải tuân theo, nếu không tôi sẽ tùy hứng mà tống hắn vào sở cảnh sát lần nữa, không thoát thân nổi.” Cúc Như Khanh nói đến đây thì lời nói nghiêm túc mà âm lãnh.
Người tình? Anh muốn cô làm người tình? Mặc Thiên Trần bất chợt quên mất cả hít thở, anh thật sự càng ngày càng quá mức, anh rõ ràng là đang chà đạp tự tôn của cô, lại còn khéo mồm khéo lưỡi đẩy sang cho cô.
“Tất nhiên là, em có thể lựa chọn không làm, vậy thì Đồng Thọ Tề cũng sẽ giống Chu Truyền Hảo, phải chấp nhận phán quyết từ tòa án. Em cứ thử tưởng tượng câu chuyện nó sẽ ra thế nào.” Anh tiếp tục nói.
Mặc Thiên Trần sắc mặt trắng bệch: “Nhưng Đồng Thọ Tề ông ấy thật sựvô tội!”
“Nhưng hắn có liên quan đến em.” Anh, trực tiếp nói.
cô đột nhiên hiểu ra, đối tượng của anh không phải Đồng Thọ Tề, mà là Mặc Thiên Trần cô, tuy bình thường nhu tình ngọt ngào, nhưng anh chính là bá đạo từ tận xương tủy, không cho phép bất kỳ ai nói “không”. cô cứ đối với anh phải nhỏ nhẹ luồn cúi, vì một khi làm anh bực l.ên, anh nhất định không tùy tiện để cô ra đi.
“Tôi thật sự không biết Cúc gia và Chu gia có ân oán, tôi không phải cố ý đối nghịch với anh, cũng không biết đó là phản bội anh.” Người đã đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cô nhỏ giọng giải thích.
Cúc Như Khanh híp híp mắt: “Phản bội chính là phản bội, Trần, em đã làm sai phải chấp nhận trừng phạt, như vậy mới trưởng thành được. Tôi đã cho em cơ hội, em lại không biết quý trọng, bây giờ lại ngồi đây cầu cạnh tôi sao? Muộn rồi, có biết không?”
“Nhưng khi đó tôi không biết, anh cũng đâu nói với tôi.” Mặc Thiên Trần lập tức giải thích.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng: “Tôi không nói, nhưng tôi đã giữ em lại. Cái tát đó, còn đau phải không?”
Mặc Thiên Trần chưa từng trách cái tát kia, cô chỉ không thích anh chuyện gì cũng không nói, đã bá đạo bắt cô phải thích việc anh làm, anh giữ cô lại, nhưng cô không chịu, bây giờ lại thành ra anh có lý.
Thứ đàn ông không chấp nhận được nhất chính là phản bội, không những tổn thương tình cảm bên ngoài, mà còn là chạm đến tự ái, mặc dù thường xuyên phản bội nhất, vẫn chính là thứ động vật giống đực nắm quyền nắm thế kia. Nhưng có một số chuyện, cho dù xã hội này phát triển đến đâu, người đàn ông có thể làm, nhưng người phụ nữ thì tuyệt đối không thể làm theo.
Nam tôn nữ ti đã mấy ngàn năm, lấy chồng là trời mới là chân lý.
*Nam tôn nữ ti: đàn ông đáng trọng, đàn bà đáng khinh. Đồng nghĩa với câu “trọng nam khinh nữ”.
“Vì thế, Cúc phu nhân em không làm, em nhất định phải tự hạ giá trị mình làm người tình của tôi, đây đều là em tự làm tự chịu.” Cúc Như Khanh nụ cười càng ngày càng tàn khốc.
Mặc Thiên Trần biết, anh chấp nhận cho cô đi, chính là cái bẫy hoa lệ, anh giăng ra cái bẫy rất lớn, vì cô đi thế nào, cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay anh, cô còn từng cho rằng anh thật tâm thả cô đi. Khi xoay người trở lại thì anh lại nhục nhã cô, người đàn ông này không đáng sợ sao? Làm sao cô lại gặp phải anh vậy?
cô không nói lời nào, Cúc Như Khanh trên tay dùng lực, cằm cô vô cùng đau, đau đến nước mắt lăn lộn, nhưng nhất định không rơi.
Cúc Như Khanh lạnh lùng nói: “nói: Em là người tình của tôi, sẽ tuân theo tất cả mệnh lệnh của tôi.”
Mặc Thiên Trần cắn chặt môi, cô không chịu mở miệng, cô chưa bao giờ chịu được loại khuất nhục này, lúc này lại phải chấp nhận bị anh hành hạ. Nhưng mạch sống của Đồng Thọ Tề vẫn đang nằm trong tay anh, Nhâm Thần Vũ bị đả kích chuyện Nhâm Thần Phong ngã bệnh, không thể vì Đồng Thọ Tề mà lại sai lầm nữa, cô không thể xin lỗi Nhâm gia, không thể trơ mắt nhìn Nhâm Thần Phong bị bệnh tật hành hạ, còn phải chịu nỗi đau nội tâm như thế, tất cả đều là lỗi của cô, cô gây ra chuyện, chỉ cần Cúc Như Khanh chịu giúp Đồng gia, cái gì cô cũng làm.
“Tôi là người tình của Cúc Như Khanh, tôi sẽ tuân theo tất cả mệnh lệnh của Cúc Như Khanh.” cô máy móc nói ra mấy lời, hàm răng vẫn không nhịn được run l.ên.
“Tốt! Nhớ lời em nói.” Cúc Như Khanh hừ một tiếng.
“Tôi biết rồi.” Mặc Thiên Trần chấp nhận dẹp hết tự tôn sang một bên, chịu đựng lần sai lầm này, “Nếu anh cảm thấy tôi sẽ nuốt lời, anh có thể ký hợp đồng.”
“Ký hợp đồng?” Cúc Như Khanh cười lạnh, một lời xuyên thủng tâm tư cô, “Là em sợ tôi không làm, em sợ tôi đổi ý thì có!”
Mặc Thiên Trần hạ tròng mắt xuống, chủ quyền đều nằm trong tay anh, cô chỉ muốn tranh thủ tí xíu quyền lợi cũng không tranh thủ được, “Anh nhất định phải giúp Đồng tiên sinh, được không? Tôi sẽ nghe lời, nhất định sẽ nghe.”
Cúc Như Khanh buông cô ra, sau đó tùy ý khoác tay dọc theo bồn tắm, híp híp mắt, nói: “Trước tiên tôi phải xem biểu hiện của em trong một tuần lễ. Nếu trong một tuần em biểu hiện tốt, tôi sẽ giúp Đồng Thọ Tề phục hồi nguyên chức. Còn ngược lại…”
“Tôi sẽ biểu hiện tốt.” Mặc Thiên Trần cắt đứt lời anh.
“Được! Đừng chỉ biết lý luận suông trước mặt tôi, bây giờ tôi muốn xem hành động thực tế rồi.” Cúc Như Khanh giương khóe môi, sắc mặt lãnh khốc.
Mặc Thiên Trần cưỡi l.ên người anh, toàn thân cô vẫn đau nhức, nước ấm chảy xuôi theo người cô, thân thể cô trắng noãn nhưngọc chìm trong nước tạo thành một vòng sóng gợn, tầm mắt cô rời đến lồng ng.ực cường tráng của người đàn ông.
Anh muốn cô chủ động lấy lòng anh! cô đoán vậy.
Mặc Thiên Trần khẽ khom người, tay chống trên hai vai anh, từ từ dời đầu xuống, dời đến làn môi anh, vừa tiến đến gần đôi môi lạnh của anh, anh lại quay đầu sang nơi khác. Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, cô biết anh ngại cô không xứng, hôn là cử chỉ thân thiết của những người yêu nhau, còn cô chỉ là người tình của anh.
Tròng mắt cô nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị của anh, thân thể trượt ra, nước ấm khiến cô càng thêm mềm mại như đóa hoa nhỏ nở rộ, giữa chân bị đính vào cường đại, cô hít một hơi, cô vẫn bị anh vô tình yêu cầu, những lúc cảm nhận được rõ ràng như vậy, cô có đau cũng phải nhịn không dám kêu la.