Edit: lucalita
Beta : N.P
Anh khẽ vuốt, khiến Mặc Thiên Trần nảy sinh phản ứng, cô nhẹ nhàng bất động, Cúc Như Khanh ngẩn ra, tranh thủ dời tầm mắt, cầm khăn lông lau đôi chân dài, nhỏ trắng của cô, anh rất thích, đặc biệt là cảm giác hút hồn khi chúng kẹp chặt thắt lưng anh.
Cúc Như Khanh giúp Mặc Thiên Trần mặc áo ngủ, lại phát hiện bản thân cũng đầy mồ hôi, anh giúp Mặc Thiên Trần lau sạch người, đắp một tấm chăn sạch lên người cô, rồi mới vọt vào phòng tắm tắm nước nóng.
Anh tắm xong bước ra, lại dùng tay đo nhiệt độ cho cô lần nữa, sau đó vào thư phòng xử lý công việc. hắn tắm xong đi ra, tại tiến tới dùng tay đo nhiệt độ cho cô, sau đó vào thư phòng xử lý công việc. Nhìn qua các báo cáo, không phát hiện có gì bất ổn, công ty trong nước và các hạng mục khác ở nước ngoài đều phát sinh lợi nhuận, tất cả báo cáo đều là tin tốt, năm sau có thể mở thêm một chi nhánh. Đây là việc mà Cúc Như Khanh xem trọng, anh buông bản báo cáo ra, lại nghĩ về cha anh – Cúc Thiên Kỳ lúc ông nắm giữ tất cả công việc, anh dùng tay đè chặt huyệt thái dương đang đau nhức, khép hờ đôi mắt.
Cúc Như Khanh đã mấy ngày không có được giấc ngủ ngon, mỗi ngày đều bận rộn xử lý các việc quan trọng ở công ty, cả người lúc nào cũng trong trạng thái căng cứng, không thể thả lỏng, lúc anh định trở lại phòng xem Mặc Thiên Trần thì di động vang lên. Anh vừa đứng lên vừa nhìn vào di động, thì ra là Chu Tiểu Kiều.
“Khanh….” Chu Tiểu Kiều kêu lên một tiếng.
Cúc Như Khanh không nói gì, trên mặt cũng không có bất cứ biểu hiện gì.
“Đây là cơ hội cuối cùng của tôi rồi, Khanh, nếu không phải là tôi cùng đường, tôi sẽ không tìm tới anh.” Chu Tiểu Kiều nhẹ nhàng nói, “Van anh, giúp tôi lần này, có được không? Anh muốn tôi làm cái gì cũng được!”
Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc rồi chậm rãi nói: “Chu Tiểu Kiều, lúc tôi kết hôn đã từng nói với cô: Mặc Thiên Trần là vợ tôi, đàn ông Cúc gia không bao giờ cho phép người ngoài khi dễ vợ mình. cô có nhớ không? Chỉ dựa vào điểm này thôi, tôi đã không muốn giúp cô rồi.”
“Tôi không có khi dễ cô ấy, tôi thật sự không có, Khanh…” Chu Tiểu Kiều lập tức giải thích, “Tôi từng cứu mạng cô ấy, Khanh, chẳng lẽ anh quên rồi sao?”
“cô còn dám khoe khoang chuyện lần đó! Trong tay tôi đã có chứng cứ, chứng minh lần đó là do cô tìm người bắt cóc cô ấy, lại còn giả vờ ra mặt cứu người, dám giả vờ thiện lương để hại người. Tôi không cần biết, Chu Tiểu Kiều, chuyện cô cô tự mà đi giải quyết!” Cúc Như Khanh nói xong chuẩn bị cúp máy.
“Khoan đã…!” Chu Tiểu Kiều khẽ quát: “Tại sao? Mặc Thiên Trần rốt cuộc có điểm nào đáng để anh yêu thương?”
“Bởi vì cô ấy là Mặc Thiên Trần.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt nói, mặc dù có nhiều chuyện xảy ra, cô vẫn là người duy nhất anh muốn cả đời ở cạnh.
“Ha ha ha….” Chu Tiểu Kiều trong điện thoại cười như điên, Nhâm Thần Phong cũng từng nói như vậy, giờ Cúc Như Khanh cũng nói như vậy, bởi vì cô ta là Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần có cái gì tốt? “Khanh, các ngươi đều bị bề ngoài nhỏ nhắn, mềm yếu đó lừa gạt, ra đây gặp tôi, tôi có chứng cứ cho anh thấy sự đê tiện của cô ta.”
Cúc Như Khanh hai mắt chợt ngưng tụ, trầm giọng nói: “Bây giờ tôi không rảnh, cô cũng đừng ở trước mặt tôi diễn trò quá lố, tôi sẽ hẹn Chu tiên sinh gặp mặt, nói chút chuyện quan trọng, bây giờ tôi còn nhiều việc cần xử lý.”
Anh nói xong cũng cúp điện thoại, sau đó quay trở lại phòng ngủ, không khỏi thở dài nói: “Em rốt cuộc là có nhược điểm gì bị Thiên Mộ Đình nắm được, rồi còn bị Chu Tiểu Kiều lợi dụng uy hiếp? Tại sao không chịu nói cho anh biết? Chuyện của người khác dính đến thù cha, anh nhất định không quan tâm, nhưng lại là em, nếu anh đã hỏi em, thì sao lại không giúp em? Là tự em muốn giải quyết, rồi lại không giải quyết được, Trần, em định ngốc bao lâu nữa, đến khi nào mới thông suốt đây? Chẳng biết lần này đổ sốt, có làm em thông minh hơn không đây?” ( Beta: anh nói chí lý quá ||| )
“Nước…. Nước….” Mặc Thiên Trần khẽ tỉnh, cổ họng như bị lửa đốt, mắt lại không thể mở ra nổi.
“Trần…. tỉnh lại, em mau tỉnh lại đi….” Cúc Như Khanh nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt cô, mặt cô cũng đã bớt đỏ hơn rồi.
Mặc Thiên Trần như nghe được tiếng nói đang gọi cô, “Nước…. Tôi muốn uống nước….”
“Anh đi lấy cho em.”
Cúc Như Khanh xuống lầu lấy nước trong tủ lạnh, lại chợt nhớ ra cô đang bệnh không thể uống nước lạnh, mới lấy ly rót thêm chút nước nóng, hòa vào nước lạnh, âm ấm, sau đó đỡ cô ngồi dậy, “Trần, uống nước này em.”
Mặc Thiên Trần cảm giác thật khát, cô uống một hớp lớn, kết quả bị sặc, không ngừng ho khù khụ, vô cùng khó chịu, Cúc Như Khanh đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô cho cô đỡ sặc, thấy cô còn muốn uống…. liền đổ nước vào miệng mình, rồi từng chút, từng chút mớm vào cái miệng nhỏ của cô, cứ như thế giúp cô uống hết ly nước, sau đó đặt ly xuống, đỡ cô nằm, lại lấy nhiệt kế giúp cô đo nhiệt độ, bận rộn một hồi, anh mới phát hiện chăm sóc người bệnh so với đi làm còn mệt mỏi hơn.
Cúc Như Khanh đang chuẩn bị ra ban công hút một điếu thuốc lại nghe Mặc Thiên Trần nói mớ: “Lạnh… Tôi lạnh quá….”
Anh thở dài, sau đó bò lên giường, ôm cô vào ngực, Mặc Thiên Trần, em đúng là muốn hành hạ tôi sao!
Mặc Thiên Trần cảm nhận được thân thểấm áp, liền liều mạng chui vào trong lòng anh, tay nhỏ bé cũng không an phận, trượt vào trong áo ngủ của anh, đặt lên khuôn ngực ấm áp, bộ dáng y như chú mèo 3acon rúc vào ngực chủ nhân, tìm chỗ an ổn để ngủ.
Cúc Như Khanh bị cô làm hốt hoảng cả ngày, thấy cô nhiệt độ cũng hạ dần, không khỏi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ngủ, mặc dù mấy ngày nay rất tức giận, nhưng cảm giác lúc này thật dễ chịu vô cùng.
không biết ngủ bao lâu, Mặc Thiên Trần bắt đầu khóc thút thít, “Van xin ông…. Đừng ôm đi….Van xin ông….”
Cúc Như Khanh lập tức tỉnh lại, duỗi ngón tay giúp cô lau nước mắt, “Trần, tỉnh lại đi, em gặp ác mộng rồi….”
Mặc Thiên Trần nằm mơ thấy 3acon của cô, ở trên bàn phẫu thuật bị thô lỗ mang đi, “Tim của tôi đau quá… Rất đau….”
Cúc Như Khanh đưa tay vuốt ngực của cô, “Trần, có anh ở đây…”
“Anh là ai?” cô mơ mơ màng màng hỏi.
“Em nói xem anh là ai?” Anh tức giận, hung hăng cắn cắn làn môi cô.
“Đau….” Mặc Thiên Trần cau mày, “Như Khanh….”
Cúc Như Khanh ánh mắt ngưng tụ: “Còn biết là anh à?”
“Anh thật hung dữ, chỉ có anh mới hung dữ với em như vậy….” Mặc Thiên Trần lần nữa cau mày.
“Bởi vì em không ngoan, bởi vì em không nghe lời.” Cúc Như Khanh vu.ốt ve đôi chân mày đang nhíu chặt.
Mặc Thiên Trần thì thào nói: “Nhưng Như Khanh đang giận tôi…. Anh ấy không để ý tới tôi… Tôi rất sợ, tôi muốn yêu anh ấy, nhưng tôi lại rất sợ….”
Cúc Như Khanh không khỏi cười rồi thở dài, “Em chính là không quả quyết, do dự, muốn yêu thì cứ dũng cảm yêu, anh có gì làm em phải sợsao?”
Nhìn anh ôm cô trong ngực, dần dần ngủ, lần này ngủ an ổn hơn một chút, nhìn anh cô cảm thấy thật tốt, mới nhắm mắt lại ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần hạ sốt, cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô ngủ trên giường, rồi nhớ lại những chuyện xảy ra trong đêm mưa, cô sợ hãi khẽ run lên, anh ép cô…
Cúc Như Khanh cũng tỉnh lại, Mặc Thiên Trần lập tức giả bộ ngủ, anh dùng tay thăm dò nhiệt độ trên trán cô, rồi đứng dậy, vào phòng tắm xong đi xuống lầu, “Đào quản gia, bưng một chén cháo vào phòng cho thiếu phu nhân.”
“Dạ, Cúc tiên sinh.” Đào Trung Ngọc lập tức đi phòng bếp.
Cúc Như Khanh dùng một chén cháo, sau đó đi làm, buổi sáng tỉnh lại, không chỉ cô không dám đối mặt anh, anh cũng không biết phải làm sao để đối mặt với cô, nên anh lựa chọn lẩn tránh.
Khi Đào Trung Ngọc bưng chén cháo vào phòng, Mặc Thiên Trần đang trong phòng tắm, đánh răng, rửa mặt, mặc dù cô vẫn còn cảm thấy choáng váng, nhưng so với ngày hôm qua, muốn nhúc nhích cũng không được, thì cảm thấy khá hơn nhiều.
“Thiếu phu nhân, Cúc tiên sinh nói cô nên ăn chút cháo.” Đào Trung Ngọc đặt chén cháo lên bàn, “thật xin lỗi, thiếu phu nhân, cả ngày hôm qua cô không thể rời khỏi giường, tôi cũng không đến chăm sóc cô, nếu không phải Cúc tiên sinh về nhà, tôi thật không biết là cô ngã bệnh.”
Mặc Thiên Trần thản nhiên nói: “Tôi không sao, Đào quản gia, chuyện không liên quan đến ông.”
cô cũng đói bụng, liền ăn một bát cháo, khôi phục chút hơi sức, bác sĩ riêng cũng đến, “Thiếu phu nhân, hôm nay tinh thần quả nhiên đã tốt hơn rồi.”
“Cám ơn bác sĩ.” Mặc Thiên Trần lễ phép gật đầu.
“không cần cám ơn tôi! Đều là nhờ Cúc tiên sinh chăm sóc tốt cho cô, tôi và Đào quản gia cũng chỉ là giúp chút ít chuyện thôi.” Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho cô, “Hôm nay nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mai sẽ khỏe lại.”
Khi bác sĩ và Đào Trung Ngọc đi rồi, Mặc Thiên Trần trở lại giường ngủ, cô nhẹ nhàng lắc đầu, anh vẫn không chịu tha thứ cho cô! Hơn nữa lần này còn tức giận hơn những lần trước, cô cũng đã không còn đủ tinh lực để suy nghĩ tiếp phương pháp gì rồi.
Mặc Thiên Trần lấy di động, gọi điện cho Triển Thanh Thanh, “Thanh Thanh, chị bị cảm chưa khỏe lại, ngày mai mới đến công ty được.”
“Chuyện đó… không phải vì chị và Cúc tiên sinh lăn qua lăn lại trên giường đến nỗi không thể đi làm chứ?” Triển Thanh Thanh nhỏ giọng nói.
Mặc Thiên Trần không có tâm tư đùa giỡn, cô trầm mặc không nói gì.
Triển Thanh Thanh ngửi được mùi bất ổn, có chút ngượng ngùng: “Đại tiểu thư, chỉ vì ăn HeyYo! mà chị bị cảm! Hôm qua Cúc tiên sinh đã mắng em rồi, nếu chị cảm thấy khó chịu thì mắng em luôn đi!”
Mặc Thiên Trần than một tiếng: “Anh ấy làm gì dã man như vậy, trách em làm cái gì?”
“Bởi vì tiên sinh thương chị a!” Triển Thanh Thanh lầu bầu.
“Chị mệt rồi, muốn ngủ.” Mặc Thiên Trần đổi đề tài, sau đó buông điện thoại xuống.
Trong lòng cô rất khó chịu, khó chịu vì sự bá đạo của anh, dã man của anh, rồi lại cảm thấy khổ sở vì không thể rời xa anh, cứ như vậy nghĩ rồi nghĩ, cô dần dần thiếp đi.
Cúc Như Khanh tan việc trở về, hỏi Đào Trung Ngọc tình hình của Mặc Thiên Trần.
“Cúc tiên sinh, bác sĩ nói…. Sức khỏe khôi phục rất nhanh, thiếu phu nhân bây giờ đang ngủ.” Đào Trung Ngọc lập tức nói.
Cúc Như Khanh gật đầu, lên lầu vào phòng ngủ, thấy Mặc Thiên Trần còn đang ngủ, anh vươn tay sờ sờ trán cô, sau đó ngồi bên cạnh cô, ngồi được một lúc, anh mới nhẹ giọng nói: “Trần, ngủ nữa sẽ trở thành mỹ nhân mê ngủ đó, Giáng Sinh sắp tới rồi, lần trước em nói muốn đi du lịch giải sầu, anh nhớ em rất thích đến Anh để ngắm tuyết, hay lần này, chúng ta cùng đi Anh ngắm tuyết. Em xem có được không?”
Hai người thật có thể cùng nhau ngắm tuyết sao? sẽ gặp được tiểu công chúa sao?