Kim Cương Khế Ước

Chương 148: Đem Yêu: Hỏa Khí Đàn Ông





“Dĩ nhiên, sẽ có một ngày, em đem bức họa bán đấu giá cho Mr. Right của em.” Triển Thanh Thanh thu hồi bức vẽ.
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm cô: “Tối qua em ngủ ngon như vậy, sáng sớm còn bắt chị pha cà phê cho em uống?”
“Khó có lúc hưởng thụ chị tốt với em như vậy, không lợi dụng sao được chứ?” Triển Thanh Thanh vui vẻ.
“Nhường em ba phần em liền lấn lướt, Triển Thanh Thanh, ngày nào đó em bại trong tay chị, xem chị làm sao xử lý em.” Mặc Thiên Trần biết Nhâm Thần Phong không sao, cô cũng an tâm một chút.
Triển Thanh Thanh phản pháo: “Trời cao đã cho em được thấy hai mỹ nam là Cúc tiên sinh và Nhâm tiên sinh, em đã thỏa lòng, bây giờ mặc cho chị xử lý luôn!”
Mặc Thiên Trần than một tiếng: “Đúng là nói chuyện thiếu suy nghĩ, Thanh Thanh, chị hỏi em, em nói xem muốn một người đàn ông tha thứ cho em, dùng phương pháp gì là có thành ý nhất, hoặc là có hiệu quả nhất?”
“Thịt!” Triển Thanh Thanh vui mừng khôn tả.
“Chị xem thường!” Mặc Thiên Trần đưa tay bấm cô, “Chị nói nghiêm túc. Em có kinh nghiệm nhiều mấy vụ này, đề xuất cho chị một chủ ý đi.”
Triển Thanh Thanh châm chọc cô : “Chị đã là vợ người ta rồi, còn không biết đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hảo có hàm nghĩa gì sao?”
“đi ra ngoài làm việc! Chị lười phải đấu khẩu với em rồi!” Mặc Thiên Trần không để ý tới cô.
Triển Thanh Thanh ra ngoài làm việc, Mặc Thiên Trần cũng bắt đầu công việc, cô gọi cho Nhâm Thần Vũ, “Chị Vũ, Thần Phong rất tốt, chị không cần lo lắng.”
“thật cám ơn em, Thiên Thiên…” Nhâm Thần Vũ cảm kích.

Mặc Thiên Trần có nỗi khổ khó nói, nếu Nhâm Thần Vũ biết tất cả đều do cô làm hại, Nhâm Thần Vũ còn có thể nói như vậy sao?
“Thiên Thiên, chị muốn hỏi em, Cúc tiên sinh đối với em rất tốt sao?” Nhâm Thần Vũ uyển chuyển hỏi cô.
“Rất tốt.” Lời này của Mặc Thiên Trần là sự thật, không dính đến tình cảm, anh rất tốt.
Nhâm Thần Vũ ngập ngừng: “Thiên Thiên, chị có thể cầu xin em một chuyện không...”
“Chị Vũ, chị cứ nói, chỉ cần em có thể làm được, em đều làm.” Đây là cô đã nợ Nhâm gia, Mặc Thiên Trần lập tức nói.
“Thiên Thiên, em cũng biết, Thọ Tề đã bị ngưng chức điều tra, nếu Cúc tiên sinh đối với em tốt, em có thể trước mặt anh ta nói chút lời hữu ích, bảo anh ta nới tay được không...” Nhâm Thần Vũ nói một hồi, Mặc Thiên Trần bên kia không có tiếng trả lời, “Thiên Thiên... Em còn đang nghe không?”
“Em đang nghe, chị Vũ…” Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng nói, Cúc Như Khanh vẫn còn đang giận cô, làm sao có thể ra tay giúp cô? Nhưng chuyện này căn bản đều do cô mà ra, “Em sẽ tìm cơ hội thích hợp nói với Như Khanh, nhưng Như Khanh có giúp hay không, em cũng không biết, chị Vũ, chị thấy sao?”
“Được, được...” Nhâm Thần Vũ vui vẻ nói: “Cám ơn em, Thiên Thiên…”
Mặc Thiên Trần cúp điện thoại, bây giờ cô mới biết cô gả ột người đàn ông năng lực có bao nhiêu, chủ tịch ngân hàng Chu Truyền Hảo xảy ra chuyện tìm anh, cán bộ cấp cao xảy ra chuyện cũng tìm anh, chỉ có cô là chưa bao giờ biết anh lợi hại như vậy mà thôi.
Buổi chiều sắp tan ca thì Mặc Thiên Trần gọi Triển Thanh Thanh đến phòng làm việc.
“Đại tiểu thư, có chuyện gì, chị nói đi!” Triển Thanh Thanh nghĩa khí vỗ ngực một cái.
“Thanh Thanh, chị đã nhận sai với anh ấy, lời xin lỗi cũng đã nói rồi, anh ấy nói chị không đủ thành ý, chưa thể lấy được sự tha thứ của anh, chị nên làm gì đây?” Mặc Thiên Trần mắt thấy buổi tối lại gặp mặt nữa...
Triển Thanh Thanh ngưng mắt nhìn cô, “một bên chị nhận sai với anh ấy, nói xin lỗi với anh, bên kia lại lo lắng cho Nhâm tiên sinh, kẻ ngu cũng cho rằng chị không có thành ý, huống chi chồng chị lại là người lãnh khốc như băng!?”

“Vậy bây giờ chị nên làm thế nào?” Mặc Thiên Trần mắt trợn trắng.
Triển Thanh Thanh than một tiếng: “Em bày cho chị một cách! Vạn Tượng Thành có một cửa hàng ‘HeyYo!!’, chị hẹn Cúc tiên sinh nhà chị đi ăn, sau khi ăn xong bảo đảm anh ấy sẽ tha thứ cho chị!”
“thật?” Mặc Thiên Trần không thể tin được. Triển Thanh Thanh ý vị sâu xa cười: “Linh hay không linh nhỉ? Phải xem tuệ căn của chị có sâu hay không!? Chỉ là em chỉ cho chị chỗ đó, tiếp theo phải xem cách chị áp dụng phương án cụ thể ra sao.”
Sau khi tan việc cô đi tới Vạn Tượng Thành, tìm được cửa hàng “HeyYo!!”, nhìn người ta xếp thành hàng dài ngoài tiệm, cô không hiểu, giờ đang là mùa đông, sao có nhiều người thích ăn sữa chua vậy chứ, cũng do tiệm này có loại sữa chua đặc biệt. cô cũng bước vào xếp hàng, trong lòng suy nghĩ bây giờ đứng xếp hàng chờ rất lâu, lúc cô đứng không còn xa lắm thì gọi cho Cúc Như Khanh.
Công ty Cúc thị.
Khang Hạo cầm trên tay xấp tài liệu mới nhất về Chu Truyền Hảo gần đây, đang suy tư có nên cầm vào cho Cúc Như Khanh xem không, kể từ lúc dính đến vụ việc của Nhâm Thần Phong, Cúc Như Khanh cứ như một quả bom, bất cứ lúc nào ở đâu cũng có thể nổ tung.
Mà mấy ngày nay, anh đều biểu lộ gương mặt âm trầm, xem ra dường như là bất hòa với Mặc Thiên Trần rồi, điều này khiến Khang Hạo và Trần Ích làm việc rất thận trọng, hạn chế tối đa trường hợp phải trở thành vật hy sinh.
Cúc Như Khanh nhìn đồng hồ báo thức, đã đến giờ tan việc, anh không đợi Mặc Thiên Trần gọi, xem ra thành ý của cô cũng chỉ có ngày hôm qua thôi, anh thầm nghĩ không cần thiết phải phiền lòng vì những chuyện này, vì vậy bấm số gọi: “Khang Hạo, vào đi!”
“Tiên sinh!” Khang Hạo một mực cung kính.
“Gần đây vụ án Chu Truyền Hảo tiến triển sao rồi? Tại sao không có tin tức gì?” Cúc Như Khanh cặp mắt sắc bén nhưưng.
Khang Hạo lập tức đưa tài liệu tới: “Vì lần trước vụ Đồng Thọ Tề trở ngại tư pháp công chính, cục liêm chính không dám trì hoãn nữa, bọn họ đã điều tra ra được Chu Truyền Hảo mua bất động sản ở hải ngoại, sử dụng tiền bạc không rõ nguồn gốc.”

“Tại sao không báo cáo với tôi sớm?” Cúc Như Khanh khẽ ném tài liệu, lạnh lùng nói.
“Dạ! thật xin lỗi.” Khang Hạo lập tức thừa nhận sai lầm.
Cúc Như Khanh càng ngày càng phát hỏa: “Từ nay về sau, không cần biết là lúc nào, có tin tức mới phải lập tức báo cho tôi.”
“Vâng! Tiên sinh.” Khang Hạo trên người bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
“Ra ngoài!” Cúc Như Khanh vung tay lên, Khang Hạo lập tức ra ngoài.
Đối với thông tin mới này, anh có chút khó hiểu, mười lăm năm trước ông ta mua bất động sản và các tài sản cố định khác, điều này càng khiến Cúc Như Khanh hoài nghi, theo lý thuyết mà nói, khi đó Chu Truyền Hảo và cha anh Cúc Thiên Kỳ quan hệ không tệ, nếu đã có tiền mua tài sản cố định ở nước ngoài, vậy tại sao trơ mắt nhìn công ty Cúc thị lâm vào cảnh khốn vì không đủ tiền vốn?
Cúc Như Khanh nghĩ đến đây, cầm chìa khóa xe lên, lái xe đến nhà máy sản xuất đồ chơi, một là muốn thị sát tình hình sản xuất, hai là muốn xem lại xem có phát hiện thêm được manh mối nào liên quan đến vụ việc năm đó không.
Anh cầm điện thoại lên, không thấy có cuộc gọi nhỡ, dứt khoát lái xe ra khỏi công ty.
Cửa hàng sữa chua HeyYo!!.
Mặc Thiên Trần xếp hàng một giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng đến lượt mình, cô nhìn đến hoa cả mắt các loại kem vị sữa, mùa Đông tiệm này chỉ làm ba vị : dâu tây, hương thảo và việt quất, nhưng phối qua phối lại thành ra đến hơn ba mươi loại. Mặc Thiên Trần cũng không biết Cúc Như Khanh thích ăn loại nào, nên cô lấy cả ba loại, mua một ly lớn, phối thêm hương xoài, hột đào, hoàng đào, rồi ngồi một bên nhìn sữa chua ngon miệng, sau đó lấy hết dũng khí, lấy di động gọi cho Cúc Như Khanh.
Trùng hợp, thiên kim Cúc thị Cúc Như Mi đúng lúc cũng đến tiệm này, mùa Đông nhưng cô vẫn mặc chiếc quần cực ngắn, giày cao cổ vô cùng chói mắt, vừa đủ lộ ra bắp đùi thon dài, trên người là một chiếc áo jacket khéo léo, tinh thần phấn chấn.
“Chị hai…” Cúc Như Mi tinh mắt vừa vào cửa liền thấy cô, giống như 3acon bướm vui sướng vèo chạy tới.
Mặc Thiên Trần dù chỉ gặp cô sau hôm tân hôn, nhưng ấn tượng thì tương đối sâu sắc, lúc này gặp lại, Mặc Thiên Trần không khỏi than thở, Cúc gia dù là đàn ông hay phụ nữ, đều có khí chất rất đặc biệt.
“Như Mi, thật trùng hợp.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.
Cúc Như Mi ngồi vào cạnh cô, cặp mắt nhanh như chớp nhìn chằm chằm vào sữa chua cô vừa xếp hàng mua: “Chị hai… Sao lại có ba ly? Chị và anh hai mỗi người một ly, còn một ly kia…”

Mặc Thiên Trần thấy dáng vẻ cô muốn ăn đang chảy cả nước miếng, đẩy tới trước mặt cô: “Em thích ly nào thì lấy đi.”
“Em có thể ăn sao?” Cúc Như Mi vui vẻ không thôi, không chút khách khí chọn chén việt quất ăn ngấu nghiến, “Chị hai, chị đối với em thật tốt, em còn sợ phải đứng xếp hàng, sợ đến lúc mua được, thì không kịp tàu hỏa nữa.”
Mặc Thiên Trần nhìn xung quanh, rất nhiều đôi tình nhân ngọt ngào đang cầm kem, mùa Đông lạnh, nhưng lại rất vui vẻấm áp, thì ra không khí nơi này tốt như vậy. “Em phải lên tàu hỏa? đi đâu vậy?”
Cúc Như Mi vừa ăn vừa nói: “Bạn đại học của em hẹn cùng đi xem biển việt quất.”
Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, nhớ tới một câu nói: “Chúng ta đến tột cùng phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể đến được biển việt quất bình yên kia? cô hiện tại vì cuộc sống đã sớm mất đi phiến việt quất hải trong lòng rồi. cô nghĩ, Cúc Như Mi 18, 19 tuổi, trong lòng có chỗ cho biển việt quất, , sẽ có bất đồng sao?
“Chị hai, anh hai sao còn chưa tới!” Cúc Như Mi ăn ly kem đã thấy được đáy ly, cô nhìn ra cửa. “Để cảm tạ chị hai cho em ăn kem, em sẽ cùng chị hai chờ anh hai đến.”
Mặc Thiên Trần căn bản không biết anh có đến không, cô còn chưa gọi cho anh. cô đành nói: “không phải em còn phải lên tàu hỏa sao? Các bạn học đều đang đợi em đó.”
“Ừ nhỉ!” Cúc Như Mi đưa tay nhìn đồng hồ, rồi bưng ly kem đang ăn dở lên, “Chị hai, cám ơn chị! Em đi trước cho kịp tàu.”
Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Mi dần biến mất khỏi tầm mắt, cô cười cười, rồi gọi cho Cúc Như Khanh.
Lúc này, Cúc Như Khanh đang ở trong xưởng, điện thoại để trên xe, không mang theo người.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần gọi đến, trong tình huống chưa có ai nhận, cô diễn tập chút lời kịch. “Bây giờ em đang ở tiệm HeyYo!! Em muốn mời anh ăn HeyYo!! Anh có thời gian không thì đến đây nha?”
Mặc Thiên Trần gọi lại lần nữa, vẫn không ai nhận, cô ảo não đặt điện thoại xuống.
Nhà máy đồ chơi Cúc thị.
Cúc Như Khanh đi giám sát dây chuyền sản xuất, sau đó trở lại phòng làm việc trước kia của cha anh, mở tủ sắt, cố gắng tìm ra manh mối nào đó, nhưng tìm cả một lượt, vẫn không được gì.