Kim Cương Khế Ước

Chương 136: Tìm Đến Thần Phong





Edit : BẠCH DƯƠNG
Beta : Nghi Phương
Sau đó, Mặc Thiên Trần bấm điện thoại gọi cho Dương Thanh Thanh: “Thanh Thanh, vì sao em thích dùng tiền xu để cược vậy? Với cả chọn lựa cũng dùng nó?”
Dương Thanh Thanh ngẩn ra: “Đại tiểu thư, Mặc phu nhân sức khỏe tốt hơn chút nào chưa? Sao chị hỏi gì lạ vậy?”
“Mẹ chị vẫn đang nghỉ ngơi, bác sĩ nói sẽ nhanh chóng bình phục. Mà chị đang hỏi em đấy?” Mặc Thiên Trần tiếp tục truy vấn.
Dương Thanh Thanh thở dài: “Ném tiền xu là hình thức dùng hai mặt của đồng xu để quyết định một chuyện nào đó, chỉ dùng trong trường hợp bản thân lạc lối giữa các quyết định, đó cũng chỉ là một hình thức đánh cược vào may rủi thôi, nói cách khác, thì đó cũng chỉ là một trò chơi.” (Lời beta : chém gió nhé các nàng ==”)
Mặc Thiên Trần lắng nghe từng lời, như vậy không thể dùng đồng xu để quyết định nữa, mọi việc đều là tình cờ tao ngộ tại một điểm nên mới cho ra kết quả thành thế này, nếu còn sử dụng có thể sẽ chỉ tạo thành một vòng lẩn quẩn. cô bắt đầu suy nghĩ về hai người đàn ông quanh mình. Cúc Như Khanh không chịu ra tay giúp đỡ, cho dù vợ chồng có thế nào đi nữa anh cũng sẽ không giúp, như vậy chỉ còn lại Nhâm Thần Phong?

Mặc Thiên Trần quyết định, trước mắt phải tìm ra Nhâm Thần Phong. cô lái xe đến trước biệt thự nhỏ của Nhâm Thần Phong, đẩy cửa đi vào, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đàn, nơi này rất yên tĩnh, cũng rất tình thơ ý họa, Nhâm Thần Phong tự tay chăm sóc hoa cỏ, đặt những cái tên xinh đẹp cho chúng, trên tay anh giống như có linh khí truyền đi, Mặc Thiên Trần vừa bước vào nơi này, cảm thấy như bản thân vừa bước vào tiên vườn.
cô đi theo thanh âm bước đến phòng đàn, Nhâm Thần Phong mười ngón tay đang tung bay trên phím đàn, anh đang đàn hát một ca khúc đau thương, đó là một bài hát viết về tuổi trẻ mất đi không bao giờ trở lại, vẻ mặt anh nhập tâm, cũng rất thâm tình, anh có thể truyền linh khí vào trong tiếng đàn, khiến cho người nghe cảm thấy như không phải đang nghe tiếng đàn mà là đang đứng trước một lễ rửa tội tâm linh.
Mặc Thiên Trần nghe đến nhập thần, cô chưa từng nghiêm túc nghe như vậy, tâm tư cũng chưa từng xao động như vậy. Nhớ lại lúc niên thiếu cùng Nhâm Thần Phong, cô chỉ biết nếu cô thích, anh sẽ chơi, chứ chưa từng thấy anh bày ra dáng vẻ tình thâm ý nặng như vậy.
“Thiên Thiên…” Tiếng đàn chẳng biết từ lúc nào đã ngừng lại, Nhâm Thần Phong quay đầu lại, liền nhìn thấy có người đang tựa vai vào cửa, anh khẽ mỉm cười, dường như không tin được người đang đứng trước mặt mình, đó là mộng cảnh, hay là sự thật.
Mặc Thiên Trần lấy lại tinh thần, ngưng một chút, sau đó bước vào: “Thần Phong, anh chơi đàn rất hay!”
cô thật lòng khen ngợi anh, giống như lúc nhỏ luôn rất thích thú mới khen anh, lần này cũng là lời khen xuất phát từ đáy lòng.
Nhâm Thần Phong đứng lên nhìn cô, lần cuối anh nhìn thấy cô chính là lúc3acon trai cô nằm viện, “3acon em thế nào rồi?”
“đã đi học lại, cùng chơi với Tâm Nguyện được rồi.” Mặc Thiên Trần nhớ đến hai người bạn nhỏ, không khỏi nở nụ cười.
Nhâm Thần Phong nhìn ra phía sau cô, không thấy chồng cô, “Chỉ có mình em tới?”
“Phải!” Mặc Thiên Trần ánh mắt tối sầm, “Thần Phong, em có việc muốn cầu xin anh giúp.”
“Em tìm anh có việc, không cần biết chuyện gì anh cũng làm. Thiên Thiên, không cần dùng từ ‘cầu xin’” Nhâm Thần Phong thấy mắt cô hồng hồng.
“Thần Phong…” Mặc Thiên Trần thầm mắng bản thân, càng ngày càng giống như3acon buôn, sao cô lại trở thành như vậy? Tại sao?
Nhâm Thần Phong chỉ ghế salon sau lưng: “Thiên Thiên, ngồi xuống rồi nói!”

Mặc Thiên Trần ngồi xuống, nhìn anh, thấy ánh mắt trong veo như nước của anh đang nhìn cô lo lắng, cô nhẹ nhàng nói: “Thần Phong, mẹ em ngã bệnh…”
“Anh sẽ đi thăm xem bác gái khỏe không, rồi sẽ hỏi bác sĩ xem bác gái bệnh gì, sau đó mời bác sĩ nước ngoài đến chữa bệnh, cơ hội khỏi sẽ rất lớn. Thiên Thiên, em đừng gấp.” Nhâm Thần Phong an ủi cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, nếu sáu năm trước Nhâm Thần Phong có ở đây, anh nhất định sẽ giúp đỡ cô, cô nhất định sẽ không lâm vào tình cảnh phải kiếm tiền như vậy, có điều, sáu năm trước anh đã đi nơi nào… Thần Phong… Thần Phong…
“Thần Phong, mẹ em đã đỡ nhiều rồi, em muốn cầu xin… Em muốn nhờ anh giúp chuyện khác, là chuyện của Chu Truyền Hảo…” Mặc Thiên Trần nói ra.
Nhâm Thần Phong hơi ngẩn ra, Chu Tiểu Kiều đã từng tìm đến anh, muốn anh nhờ quan hệ của mình mà cứu Chu Truyền Hảo, đã bị anh cự tuyệt, bây giờ Mặc Thiên Trần lại tìm đến anh nói chuyện này… “Thiên Thiên, em có quan hệ gì với Chu Truyền Hảo?”
“Thần Phong, anh đừng hỏi… Anh chỉ cần nói cho em biết, anh có đồng ý giúp em không?” Mặc Thiên Trần lắc đầu khóc, “Anh có thể nhờ các mối quan hệ giúp Chu Truyền Hảo thoát án, anh giúp em được không?”
Nhâm Thần Phong cảm thấy tâm tình cô bắt đầu mất khống chế, lập tức gật đầu: “Anh đồng ý, Thiên Thiên, anh có thể làm bất kì chuyện gì vì em, vì em chuyện gì anh cũng đồng ý…”
“Thần Phong, Thần Phong…” Mặc Thiên Trần nhìn anh mà lệ rơi đầy mặt, chỉ nhẹ nhàng gọi tên anh, không còn biết phải nói gì nữa.
“Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong thấy cô khóc đến run người, anh đưa tay ra, ôm cô vào lòng, anh biết cô đã có chồng, nhưng khoảnh khắc cô khóc thút thít anh không nhịn được, bản thân chỉ muốn cô vui vẻ, hạnh phúc.
Mặc Thiên Trần không cầm được nước mắt nằm trong ngực anh cứ khóc thút thít, “Thần Phong, em biết em làm vậy là không đúng, nhưng em không còn cách nào khác… thật xin lỗi, Thần Phong… Làm phiền anh, cảm ơn anh…”

Chu Truyền Hảo cuối cùng có tội hay không còn phải đợi kết quả điều tra từ cảnh sát, bây giờ lại có thế lực cường quyền chen vào làm nhiễu loạn độ tin cậy của cuộc điều tra, Mặc Thiên Trần rõ ràng biết đây là nhiễu loạn pháp luật, nhưng cô thật sự không muốn mất đi mẹ mình, cô cũng chỉ là bất đắc dĩ…
Nhâm Thần Phong lẳng lặng ôm cô, không nói lời nào, anh biết nói gì cô cũng đều sẽ không vui, vì vậy cái gì cũng không nói nữa, cứ như vậy ôm cô, được ôm cô là tốt rồi.
Mặc Thiên Trần không biết đã khóc bao lâu, từ trong ngực Nhâm Thần Phong ngẩng đầu lên, “Thần Phong…”
Nhâm Thần Phong nhu tình nhìn cô, tròng mắt ánh lên sự cưng chiều, “Cho anh xem thử em khóc xong có gầy đi chút nào không?”
Năm Mặc Thiên Trần mười bảy tuổi có mập một chút, cô ngày ngày trước mặt Nhâm Thần Phong thét lên đòi giảm cân, còn các bạn nữ lại chỉ cô nhiều chiêu rất lợi hại, bảo phải làm cho bạn trai cô khi dễ cô, như vậy cô mới đau khổ, đau khổ sẽ khóc thút thít, khóc xong sẽ gầy được. Vì vậy lúc đó Mặc Thiên Trần rất thích nắm tay Nhâm Thần Phong líu ríu không ngừng: “Thần Phong, anh khi dễ em đi! Anh khiến em đau khổ đi! Như vậy em sẽ rất nhanh chóng trở thành thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp…”
Bây giờ nghe Nhâm Thần Phong nói những lời này, Mặc Thiên Trần lại không nhịn được phải nín khóc mà cười, mỗi lần cô muốn Nhâm Thần Phong khi dễ cô, thì anh luôn luôn nhu tình ngập tràn cưng chiều xoa tóc cô: “Thiên Thiên, anh muốn cưng chiều em cả đời…”
Nhâm Thần Phong vẫn còn nhớ rõ những chuyện lý thú năm nào! Mặc Thiên Trần cũng nhớ, cô nhớ, anh cưng chiều cô đến tận xương, ngay cả câu nói nặng lời cũng chưa từng sử dụng với cô, cô cũng như vậy, cô sống dưới sự che chở của anh, từ thiếu niên đến thanh niên, từ năm đó đến tận khi già. Nhưng thật ra, cô rất nhớ anh, sáu năm trước anh đã đi đâu?