Edit: Diệu Hoa
Beta: Nghi Phương
Đến tận bây giờ Cúc Như Khanh vẫn cảm thấy tình cảm là thứ phiền toái nhất, cùng phụ nữ giải quyết nhu cầu si.nh lý là chuyện bình thường, còn nói chuyện yêu đương lại là công trình phức tạp bậc nhất, bây giờ anh đã cảm nhận được tình cảm mang đến rất phiền não cho anh. Nhưng bên cạnh phiền não đó lại có một chút ngọt ngào hòa quyện với nhau, thỉnh thoảng có chút phiền não, thỉnh thoảng có chút ngọt ngào, anh cho như vậy chẳng qua cũng là năm tháng tuổi trẻ cảm thụ mà thôi. Thời niên thiếu không biết đến buồn vui như nào, còn bày đặt học đòi làm thơ, cho nên mới phải lo lắng làm thế nào để có một tình yêu chua chua ngọt ngọt.
Mặc Thiên Trần ôm anh thật chặt, không còn khóc nữa, nhưng anh cảm nhận được cô vẫn còn run rẩy, cô đang sợ, dường như cô sợ rất nhiều thứ, anh duỗi tay vuốt tóc cô, giọng nói yếu ớt an ủi tâm hồm bé nhỏ của cô, không khỏi khẽ cười, nói: “Trần, em làm thế nào mà lớn lên?”
“Em đương nhiên ăn cơm mà lớn lên rồi.” Mặc Thiên Trần thanh âm hừ hừ buồn bực.
Cúc Như Khanh thở dài nói: “Trước đây em có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, nếu sau đó gặp phải trắc trở lại không thể ứng phó, đưa tay ra cho anh xem tướng.”
“Anh xem được sao?” Mặc Thiên Trần nghi ngờ ngẩn đầu hỏi.
Cúc Như Khanh cầm tay phải của cô lên, nhìn cô rồi nói: “ Ngón áp út của em ngắn quá, ngón giữa lại dài, nói lên em là người có năng lực rất kém cỏi, một khi gặp chuyện gì đó áp lực thì tinh thần sẽ khẩn trương không biết nghe theo ai.”
Mặc Thiên Trần dĩ nhiên không tin, liền kéo tay trái của anh xem, “Oa, ngón áp út của anh thật dài! Chỉ kém ngón giữa một chút, vậy có phải anh là người có khả năng chịu được áp lực rất tốt không?”
Ngón tay dài của Cúc Như Khanh mặc cho cô loay hoay, anh khẽ mỉm cười gật đầu, Mặc Thiên Trần lăn qua lăn lại nhìn, xem xong tay trái rồi lại nhìn sang tay phải của anh, sau đó giương ánh mắt long lanh về phía anh.
“Anh cũng có thể xem em có thể sinh bao nhiêu đứa bé?” Cúc Như Khanh đùa với cô.
“A….” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, có chút sợ hãi.
Cúc Như Khanh không nhìn tay cô để xem tướng, mà đưa tay vỗ vỗ cái mông của cô, giọng nói khàn khàn : “Em có thể sinh ít nhất một đội banh!”
“Anh xấu………” Mặc Thiên Trần không thuận theo ý anh, nơi nào anh cũng xem tướng được sao, rõ ràng là đang nhạo báng, trêu chọc cô, cô đưa tay đấm lên lồng ng.ực của anh nhưng lại không dùng được lực, cũng chỉ giống như cây hoa đánh vào người.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, trong đôi mắt thần sắc vô cùng nghiêm túc tuyệt không giống nói đùa: “Bà nội anh nói, mông rất lớn, có thể sinh rất tốt…….”
“Anh khi dễ em…………” Mặc Thiên Trần vừa nũng nịu vừa thẹn thùng, cô chui vào trong ngực anh không dám nhìn.
Cúc Như Khanh dáng vẻ vẫn như cũ phủ trên mông cô, ngón tay giống như trên phím đàn khẽ khẩy nhẹ một cái, anh khẽ cười nói: “Ba năm sinh hai, tiếp tục như vậy, có lẽ em sẽ sinh đến bốn mươi tuổi………”
“Vậy anh cũng năm mươi tuổi rồi, làm ơn đi, đến lúc đó anh đã được bế cháu rồi có phải không ? Còn muốn nuôi3acon nữa, vậy anh với xã hội cũ có gì khác đâu, lúc em còn học tiểu học, dì nhỏ so với chị còn nhỏ hơn vài tuổi….” Mặc Thiên Trần càng nói càng vui vẻ.
Hai người nói về đề tài3acon cái càng lúc càng vui vẻ, Mặc Thiên Trần cũng không còn bi thương nữa, nằm trong ngực của anh từ từ ngủ. Cúc Như Khanh thấy cô an tĩnh ngủ, tay anh vu.ốt ve phía sau lưng cô, cùng ôm cô đi ngủ.
Ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần vui vẻ đi làm, buổi trưa cô ra ngoài ăn cơm tiện đường đến sạp báo mua một cuốn tạp chí, cô vừa cầm lên xem, chưa đi được mấy bước, lại bị một chiếc xe MiniBus dừng lại kéo cô lên xe, cô sợ hết hồn, sách cũng làm rơi xuống đất.
“Cứu mạng……..Cứu mạng a……….” cô vội vàng cầu cứu bốn phía, lúc này có không ít người trên đường, lập tức có người gọi điện báo cảnh sát, mà vệ sĩ theo sau lưng của Mặc Thiên Trần, Trần Tiêu, cũng chính là người mà Cúc Như Khanh phái tới bảo vệ cô ngay lập tức hành động, xông thẳng đến chính diện cứu cô.
Lúc này, một chiếc xe thể thao sáng rực rỡ từ phía sau xông lên, xe thể thao tăng tốc vô cực, trong nháy mắt động lực siêu cường của chiếc xe thể thao “Rầm” một tiếng đụng ngay vào chiếc xe đang gây án, Mặc Thiên Trần nhất thời bị văng ra ngoài, Trần Tiêu lập tức phi đến đỡ lấy Mặc Thiên Trần, bản thân cũng té lăn quay trên đất.
Mặc Thiên Trần bị văng ra ngoài vẫn chưa hoàn hồn, lại bị hoa mắt, phải qua một lúc mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy người bị cô đè ở phía dưới Trần Tiêu, cô bò dạy, hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Thiếu phu nhân, tôi không sao!” Trần Tiêu mặc dù một thân võ thuật, nhưng bị ném sang một bên, vì vậy bò dậy, khởi động gân cốt.
Mặc Thiên Trần thấy anh làm đệm ình, không khỏi cảm kích nói : “Anh đến bệnh viện kiểm tra đi! Xem thử có chỗ nào bị thương không.”
“Thiếu phu nhân, còn cô?” Trần Tiêu nhìn cô.
Mặc Thiên Trần lắc đầu, sau đó nhìn về phía chiếc xe thể thao xông lên giải cứu cô, hiện tại chủ nhân của chiếc xe thể thao này đã nằm túi bảo vệ của xe, cô vội vàng chạy tới, mở cửa xe ra liền nhìn thấy người trên xe đã hôn mê, “Chu tiểu thư?”
Trần Tiêu lập tức gọi điện cho Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần cũng bấm khẩn cấp 120 để gọi cấp cứu, bánh xe bị đụng vào đã hư hỏng, người gây án đã bỏ trốn mất dạng.
Rất nhanh, Cúc Như Khanh chạy tới, xe cấp cứu của bệnh viện cũng đến hiện trường, Cúc Như khanh nắm tay Mặc Thiên Trần đang được nhân viên cứu thương băng bó hỏi cô, “Cổ tay còn đau không?”
“Em không sao, còn Chu tiểu thư có chút nghiêm trọng”. Mặc Thiên Trần than một tiếng: “cô ấy từ phía sau xông lên, lái xe đụng vào, Trần Tiêu mới có thể cứu được em.”
Cúc Như Khanh không nói gì, chỉ nhìn hiện trường một chút, sau đó hỏi thăm Trần Tiêu tình huống lúc đó, lúc này bác sĩ kiểm tra cho Chu Tiểu Kiều, nói : “Vị tiểu thư này chỉ là đột nhiên xuất hiện chấn động dẫn tới choáng, không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chúng tôi cũng đã sơ cứu cho cô ấy. Dĩ nhiên nên đến bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn.”
Chu Tiểu Kiều nhanh chóng được nhân viên cứu hộ ở hiện trường sơ cứu liền tỉnh lại, cô lấy tay .vu.ốt ve đầu, có chút cảm giác đau, sau đó thấy gương mặt Mặc Thiên Trần ở gần, “Thiên Trần, sao cô lại ở đây?”
Mặc Thiên Trần nhìn cô: “Vừa rồi cô đã cứu tôi, bị chấn động nhẹ nên hôn mê, mặc dù bác sĩ nói cô không bị thương gì, nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra kĩ. Cám ơn cô, Chu tiểu thư…”
Chu Tiểu Kiều lắc đầu, “Tôi đang vội đưa một văn kiện đến Cục liêm chính, cũng không thấy cô ở trước mặt, tôi đụng vào xe có làm cô bị thương không, Thiên Trần cô có sao không?”
“Tôi không sao!” Mặc Thiên Trần nghe cô nhắc đến Cục liêm chính, cô cũng từng như vậy khi cha cô bị bắt vào tù, cô cũng chạy đi khắp nơi để cầu cứu, khi cô tứ cố vô thân, không ai giúp cô, cô chưa từng bao giờ tiếp xúc với ban ngành của chính phủ, cô có cuộc sống bên trong tháp ngà voi, chung quanh gặp rất nhiều trắc trở trong lòng cảm thấy khó chịu.
“cô không có việc gì là tốt rồi, vậy tôi gọi taxi đi trước.” Chu Tiểu Kiều không nói gì, đứng dậy nhìn thấy Cúc Như Khanh đứng sau lưng Mặc Thiên Trần, cô nhìn anh, nhẹ nhàng khẽ kêu một tiếng : “Khanh…”