Edit : BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu
Beta: Nghi Phương
Công ty sản xuất đồ chơi Cúc thị.
Khoảng sáu giờ chiều, chỉ thấy khói dày đặc cuồn cuộn bay lên, nguyên nhân là một trong số các xưởng sản xuất phát hỏa, bộ phận an ninh nhận được tin, kịp thời gọi đến trung tâm phòng cháy chữa cháy, nửa giờ sau đã khống chế được ngọn lửa, nhưng lại có nhân viên bị thương, có người còn ảnh hưởng đến tính mạng, xét thấy tổn thất tương đối nghiêm trọng, chính phủ các cấp ngành cũng tham gia điều tra, sắc lệnh được ban hành.
Lúc Cúc Như Khanh chạy tới công ty thì hiện trường đã khống chế được ngọn lửa, đợt hoả hoạn này, không chỉ có nhân viên chết, việc xuất khẩu hàng hóa trong công ty cũng bị trì trệ. Anh lập tức triệu tập hội nghị phòng cháy chữa cháy khẩn cấp, kịp thời yêu cầu tiến hành cải chính.
Anh sắp xếp xong hết thảy, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, mười hai giờ không sai biệt mấy, lấy điện thoại ra gọi cho Mặc Thiên Trần: “Trần, anh đang bận việc ở công ty, có lẽ sẽ về trễ, em ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
Mặc Thiên Trần đang đọc sách, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Em vẫn chưa ngủ, anh từ từ lái xe, em chờ anh.”
Cúc Như Khanh cúp điện thoại, gọi Khang Hạo tới: “Tạm thời cậu ở lại nhà máy, về chuyện bồi thường người tử vong, và người bị thương phải vào viện, cậu toàn quyền phụ trách, ngoài ra phải điều tra xem chuyện xảy ở công ty đồ chơi lần này có liên quan đến Thanh Phong bang hay không, bọn họ vẫn chưa đả động gì đến Ám Dạ, như vậy không phải phong cách làm việc của bọn họ.”
Khang Hạo lập tức nói: “Vâng, tôi sẽ âm thầm liên lạc Trần Ích, điều tra chuyện này, Cúc tiên sinh, ngài về nhà trước đi.”
Cúc Như Khanh gật đầu: “Tốt nhất trước tám giờ sáng mai có kết quả cho tôi, hoặc là tối nay bất kỳ lúc nào tra được kết quả thì gọi cho tôi, ngày mai thị trường chứng khoán vừa mở cửa, thị trường cổ phiếu Cúc thị sẽ bất động.”
Mặc dù đây không phải là lần đầu anh xử lí chuyện ngoài ý muốn hay chuyện không ngoài ý muốn, nhưng lần nào Cúc Như Khanh cũng vô cùng cẩn thận, anh hiểu rõ nếu muốn lật đổ Chu Truyền Hảo, thì tuyệt đối không thể khinh thường thế lực đứng sau lưng ông ta – Thanh Phong bang.
Cúc Như Khanh về đến nhà, Mặc Thiên Trần vẫn chưa ngủ, cô thấy vẻ mặt anh có chút mệt mỏi, đi tới lôi kéo tay anh: “Mệt không? đi tắm đi, tắm xong ra ngoài em xoa bóp cho anh.”
“đã trễ như vậy, lần sau em cứ ngủ trước không cần phải đợi anh.” Cúc Như Khanh cởi áo khoác ra, thấy cô như vậy, trong lòng ấm áp.
Mặc Thiên Trần nháy mắt cười: “Ừ… Nếu là anh chơi bời trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài đêm khuya không về, em nhất định không chờ, nhưng nếu anh vì công việc nên mới về trễ thì lại khác, em sẽ chờ anh về mới ngủ.”
cô nói xong cầm áo ngủ mới màu lam nhạt đưa tới tay anh: “Nhanh đi tắm đi, trễ lắm rồi.”
Cúc Như Khanh nhận lấy, khẽ mỉm cười, bước vào phòng tắm.
Anh tắm xong bước ra ngoài, Mặc Thiên Trần nhìn anh từ trên xuống dưới, thật hợp lắm, màu lam nhạt này rất giống màu của bầu trời, khoác lên người anh khiến anh có vẻ nhu hòa đi rất nhiều.
“Em nhìn gì?” Cúc Như Khanh không khỏi kỳ quái.
Mặc Thiên Trần tay chống cằm, có chút say đắm: “Rất đẹp!”
Cúc Như Khanh đến gần cô, “Khen đàn ông đẹp sao?”
Mặc Thiên Trần lúc đầu trợn to hai mắt, sau đó che miệng cười khẽ: “Em khen áo ngủ đẹp mắt!”
Cúc Như Khanh tung người nhào qua, đè lên người cô, trong lòng ấm áp vui vẻ: “Em làm phải không?”
“Em tự tay thiết kế.” Mặc Thiên Trần ôm cổ anh.
Cúc Như Khanh thưởng cô một cái hôn, anh cúi đầu dịu dàng hôn cô, không cần biết bên ngoài cực khổ ưu phiền đến cỡ nào, chỉ cần về đến có một bến đỗ ấm áp, đây là cuộc sống mà tất cả đàn ông trên đời đều mơ ước. Dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, khổ cực hay không cũng chỉ cuộc sống hư hư ảo ảo phi hiện thực, còn mùi vị riêng biệt nơi gia đình, có người đồng chăn đồng gối quan tâm, chính là dòng nước ấm giữa trời Đông giá rét, trong gió tuyết mộc than.
“Thích không?” Mặc Thiên Trần cười hỏi.
Cúc Như Khanh đưa tay vuốt tóc bên má cô: “Thích.”
“Vậy anh hãy mặc nó, cho dù lúc em không ở bên cạnh, anh cũng hãy mặc nó, có được không?” Mặc Thiên Trần nói ra điều thầm kín trong tâm, cô phát hiện càng ngày cô càng khó lòng rời bỏ anh.
Cúc Như Khanh vừa nghe, sắc mặt từ từ biến hóa: “Em vẫn muốn rời bỏ anh?”
“Dĩ nhiên không phải!” Mặc Thiên Trần nói, cô chủ động cọ trán vào chóp mũi anh, “Em nói là, nếu như có một ngày, chúng ta đều già đi, em đi trước anh, không ở bên cạnh anh nữa, anh mặc áo ngủ em tặng, sẽ nhớ đến em, có được không?”
Cúc Như Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngốc quá, ngày đó còn rất xa! Anh muốn chúng ta cùng nhau đi qua đám cưới bạc, đám cưới vàng, đám cưới kim cương…”
*Đám cưới bạc (Silver Wedding Anniversary) : kỉ niệm 25 năm ngày cưới. Đám cưới vàng (Golden Wedding Anniversary) : kỉ niệm 50 năm ngày cưới. Đám cưới kim cương (Diamond Wedding Anniversary) : kỉ niệm 60 năm ngày cưới.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần chợt ôm anh khóc, đám cưới bạc 25 năm, đám cưới vàng 50 năm, đám cưới kim cương, nghe nói là 60 năm, về sau nữa, cô thoáng chốc cảm động đến rối tinh rối mù, những điều này đều là mơ ước thật tốt đẹp. Nhưng đối với cô, đó cũng là hy vọng xa vời khó có được nhất.
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, ngón tay lau đi nước mắt trên gò má cô, “Sao lại khóc rồi?”
“Em cảm động quá!” Mặc Thiên Trần nhìn anh nín khóc mà cười, không cần biết tương lai thế nào, ít nhất vào giờ khắc này, người đàn ông này tâm tư chính là muốn bên cạnh cô cả đời, cô cũng sẽ chuyên tâm ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn.
“Ngủ đi! Khuya lắm rồi!” Cúc Như Khanh ôm cô cùng nhau ngủ.
Mặc Thiên Trần tựa vào ngực anh, ngửi lấy mùi vị đàn ông tỏa ra từ người anh, tuy hốc mắt vẫn còn đọng lại vài giọt lệ, nhưng tâm cô lại càng lúc càng ấm áp, vì đã biết rõ kết cục, cuộc sống hôn nhân ngày càng ấm áp, còn có người mình yêu thương ở bên cạnh.
Bốn giờ sáng, điện thoại Cúc Như Khanh vang lên, anh ngủ không sâu, đưa tay lấy di động, nhỏ giọng nói: “Khang Hạo, đợi một chút…!”
Anh nhẹ nhàng đặt Mặc Thiên Trần đang ngủ say trên ngực sang một bên, đắp chăn cho cô, rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, đi tới thư phòng, “nói!”
Khang Hạo trong điện thoại nói: “Cúc tiên sinh, tôi và Trần Ích đã điều tra ra, người chết là người của Thanh Phong bang, trong số những người bị thương có sáu người là người của Thanh Phong bang, Thanh Phong bang khẳng định sẽ dựa vào chuyện này để khiêu khích, Trần Ích đã triệu tập người của Ám Dạ, đang xử lí mọi chuyện trong xưởng, một khi Thanh Phong bang gây chuyện ở nhà máy, chúng ta liền có thể bắt hết bọn họ.”
Chuyện này Cúc Như Khanh đoán quả không sai, lần này Thanh Phong bang không trực tiếp nhắm mục tiêu là sản nghiệp Ám Dạ của Cúc thị, mà chuyển sang gây chuyện trong nhà máy đồ chơi của Cúc thị, xem ra đen ăn đen đã quá giới hạn, như vậy hiện giờ bọn họ xem như đã trắng tay, còn sợ gì nữa?
Cúc Như Khanh hết buồn ngủ, đốt một điếu thuốc, ngồi trong thư phòng.
Mặc Thiên Trần tỉnh ngủ phát hiện bên cạnh không có ai, mắt chợt mở một cách mãnh liệt, bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường lên, nhìn đồng hồ thấy đã năm giờ sáng, cô ngồi dậy, bây giờ Cúc Cầm Du vẫn đang dưỡng thương, Cúc Như Khanh không thể dẫn nó đi luyện võ, vậy thì anh đã đi đâu?
cô đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài, tiến tới thư phòng đang sáng đèn, đẩy cửa vào xem thì thấy Cúc Như Khanh đang hút thuốc.