Edit : Nghi Phương
Beta : Nghi Phương
Xem ra Cúc Như Khanh hoài nghi bọn họ không phải là vô căn cứ, có điều, người bây giờ anh muốn toàn lực đối phó chính là Chu Truyền Hảo. Nghĩ đến đây, anh hướng sang Khang Hạo: “Chuyện Chu gia tiến triển thế nào rồi?”
Khang Hạo lập tức nói: “Cục liêm chính vẫn đang điều tra, phỏng chừng với tốc độ này của bọn họ thì tới lúc định được tội cũng là chuyện của năm sau. Chu tiểu thư trước mắt vẫn đang tìm người chung quanh giúp, muốn khai thông quan hệ giúp Chu Truyền Hảo, có điều rất nhiều người thương chính hai giới vẫn đang chần chừ, thậm chí còn nói là phải Cúc tiên sinh ra mặt, bọn họ mới ra mặt.”
Cúc Như Khanh híp híp mắt, hừ một tiếng: “đã cuối năm rồi, chính giới đã muốn tiến hành bầu cử, thương giới cũng muốn lợi nhuận lên sàn, ai cũng đang lo cho tiền đồ của mình, lại gặp phải chuyện xúi quẩy của Chu Truyền Hảo! đã lăn lộn hai giới chính thương, có ai mà không phải bạch nhãn lang, Chu Truyền Hảo bây giờ vẫn còn muốn trông cậy vào đám chó đó sao?”
Trần Ích lập tức cười: “Lần này Chu Truyền Hảo rớt đài, Thanh Phong bang cũng sụp đổ theo, truyền thông cũng không chịu ngồi không, hai bên có liên hệ thế nào, chẳng lẽ bọn họ còn không nhận ra? Chủ tịch, tôi có mấy người bạn bên truyền thông, để tôi bảo bọn họ viết bài bình luận trên thời sự, đem vụ rửa tiền này hỏa đốt nhanh một chút, cục liêm chính nhất định sẽ mau chóng làm việc.”
Khang Hạo cũng tán thành: “Cúc tiên sinh, Trần Ích nói đúng.”
“Làm vậy tất nhiên được! Nhưng Trần Ích, cậu phải hiểu như vậy là quá gấp, nếu làm nhanh như vậy ai sẽ bị tổn hại lớn nhất?” Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc.
“không phải Chu Truyền Hảo sao?” Trần Ích ngẩn ra.
“Là Thanh Phong bang.” Khang Hạo cũng có chút sầu lo.
Cúc Như Khanh phun ra một vòng khói: “Chuyện Chu Truyền Hảo tham gia rửa tiền ai cũng biết, cục liêm chính hiện tại không dám rút lui, Thanh Phong bang thì lo bảo vệ sản nghiệp của bọn họ, bây giờ thị trường sòng bạc bị chúng ta chiếm giữ, Thanh Phong bang nhất định sẽ tùy thời hành động, nếu bây giờ có truyền thông nhảy vào, khẳng định bọn họ sẽ cẩu cấp khiêu tường. Dù sao chúng ta cũng chỉ cầu tài, không cần những thứ khác, bây giờ cứ để cục liêm chính xử lí đi.”
*Cẩu cấp khiêu tường : chó gấp còn nhảy qua tường = 3acon giun xéo lắm cùng quằn.
Cúc Như Khanh tự mình có tính toán, không phải anh không muốn biết nguyên nhân cái chết của cha năm đó, cũng không phải là không muốn biết sớm, mà anh vốn là 3acon người bình thản, người gọi là Chu Truyền Hảo bây giờ đã nằm trong tay anh, nếu lập tức định tội chuyện năm đó, tự nhiên sẽ có rất nhiều cá lọt vào lưới, chuyện này nếu kéo dài, thì người đầu tiên không chịu được chính là Chu Truyền Hảo, rồi đến bọn người có liên quan khác, tất cả sẽ nổi lên mặt nước, đến lúc đó anh sẽ một lưới bắt gọn bọn họ.
“Chúng tôi sẽ nghe theo lời Chủ tịch.” Trần Ích và Khang Hạo lập tức nói.
Cúc Như Khanh gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, tâm tình anh hôm nay thật sự không tệ, phải nói là vô cùng tốt. Tối qua cùng Mặc Thiên Trần dung hợp từ thân đến tâm, từ bên ngoài đến bên trong khiến anh có cảm giác sảng khoái chưa từng có, 30 tuổi mới bước vào cuộc sống hôn nhân, cứ nghĩ chỉ là một dòng chảy vô vị khác của cuộc sống mà thôi, không ngờ rằng sớm chiều gặp nhau lại có thể phản ứng hóa học kỳ diệu như vậy.
Từ nay về sau, khát vọng muốn về nhà của anh như bị một dòng nước giao dung khẩn cầu lôi kéo, còn có thể thỉnh thoảng bị người phụ nữ bên cạnh hẹp hòi chất vấn rất vui sướng ấm áp, cô đã không đơn thuần là vợ anh nữa, mà chính là người anh không thể sống thiếu.
Hôm nay vừa tan việc anh đã về nhà, kết quả là không thấy bóng dáng người phụ nữ của anh đâu. Quản gia Đào Trung Ngọc nói: “Cúc tiên sinh, thiếu nãi nãi đưa Mặc phu nhân về nhà vẫn chưa trở lại.”
Cúc Như Khanh gật đầu, tất cả đều bắt đầu thay đổi rồi, anh và Cúc Cầm Du ở trên bàn ăn ăn tối cùng nhau cũng cảm thấy thiếu đi một người.
“Cha, tối nay mẹ không về nhà ăn cơm tối.” Cúc Cầm Du nói.
Cúc Như Khanh chợt có chút cảm giác ăn không ngon, anh ăn ít hơn so với bình thường, sau đó đi vào thư phòng, xử lý chuyện của nhà máy sản xuất đồ chơi Cúc thị.
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Buổi chiều Mặc Thiên Trần tự mình đưa Lý Tình Y về nhà, nán luôn lại nhà mẹ ăn cơm tối, rất lâu rồi cô không cùng cha mẹ dùng cơm, một nhà ba người trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận. Mặc Thiên Trần thỉnh thoảng trong lòng cũng nhớ đến Cúc Như Khanh, nhưng cô cứ nghĩ, tối qua anh bận đến khuya mới về, tối nay chắc không về sớm như vậy, cho nên cũng không gọi điện cho anh, cô ở lại Mặc gia ăn tối, cô cho là khi cô từ Mặc gia về lại Cúc gia, anh có thể còn chưa về.
Mặc Chấn Đông nói: “Như Khanh dạo này nhất định rất bận, hàng đã xuất khẩu đến cửa Cao Phong Kỳ, còn Thanh Phong bang vì chuyện rửa tiền của Chu Truyền Hảo cũng không ngóc dậy nổi, Cúc thị đã chiếm được rất nhiều phân ngạch thị trường, Như Khanh cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh Thiên Thiên, Thiên Thiên, nếu 3acon ở đó không tốt, có thể trở về nhà cha mẹ cũng được!”
Mặc Thiên Trần cười nói: "Mẹ có cha chăm sóc là tốt rồi, sức khỏe Cầm Du còn chưa hồi phục, cho dù Như Khanh đi sớm về trễ, 3acon vẫn muốn ở lại Cúc gia chăm sóc Cầm Du.”
“Anh xem anh xem, Chấn Đông, 3acon gái đã gả đi chính là tát nước ra người, "Ngươi xem ngươi xem, chấn đông, nữ nhi đã gả ra ngoài chính là tát nước ra ngoài, tâm tư đều đểở nhà chồng rồi.” Lý Tình Y thêm canh cho Mặc Chấn Đông.
Mặc Chấn Đông vỗ vỗ tay Lý Tình Y: “Tâm tư 3acon nếu không đặt ở nhà chồng, em mới phải lo lắng chứ.”
Mặc Thiên Trần lập tức gắp thịt cho Mặc Chấn Đông: “Đúng vậy a, nếu 3acon bỏ bê Cúc gia, ngày ngày chạy lêu lổng với người đàn ông khác, cha mẹ mới phải lo lắng chứ.”
“3acon lêu lổng?” Lý Tình Y âm điệu cao lên mấy chục dB, “Nhâm Thần Phong đó, 3acon đừng gặp nó nữa.”
Tay Mặc Thiên Trần run lên, miếng thịt đang gắp suýt nữa rơi xuống mặt bàn, rất lâu rồi cô không còn nhớ đến Nhâm Thần Phong, mà cứ cho là có nhớ, cũng là hoài niệm người bạn thời niên thiếu mà thôi.
“Mẹ nha, mẹ yên tâm đi, 3acon và Như Khanh sẽ giống như cha mẹ vậy.” Mặc Thiên Trần thật sự không biết nói gì, không thể làm gì khác ngoài việc lấy bọn họ làm ví dụ thực tế giải thích với cha mẹ.
“Tốt nhất là như vậy.” Lý Tình Y cười.
Tối đến, Mặc Thiên Trần một mình lái xe từ Mặc gia về nhà, trên đường đi cô thấy một cô bé xách theo giỏ hoa đi bán, cô bé phỏng chừng chỉ mười tuổi, ngồi xổm trên mặt đất bán không hết hoa rất đáng thương. cô dừng xe, bước tới: “cô bé, sao giờ vẫn chưa về nhà?”
cô bé đi đến cửa xe nhìn nhìn, sau đó nhìn cô: “Chịơi, chị mua hoa giúp em đi! Em bán xong hoa này liền có thể về nhà, chị giúp em đi!”
“Bao nhiêu tiền? Chị mua hết?” Mặc Thiên Trần lấy ví tiền.
“Mười đồng.” cô bé lập tức đem toàn bộ hoa tới.
Mặc Thiên Trần đưa tiền lẻ, cô bé thật vui vẻ xách rổ ra về.
Mặc Thiên Trần về nhà, lấy bó hoa trên xe ra, lên lầu, vừa lúc nhìn thấy Cúc Như Khanh từ trong thư phòng bước ra, Cúc Như Khanh nhìn bó hoa hồng trong ngực cô, sắc mặt từ từ nặng nề.