Edit: BẠCH DƯƠNG & QUẢNG HẰNG
Beta: Nghi Phương
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm vào anh, anh không giống như là bị thương, cũng không lãnh khốc như băng giống lúc tức giận, càng không có cảm giác... muốn đem cô xé nát, làm cô không khỏi nghi ngờ, anh về nhà sao một chữ cũng không nói, tự dưng lại trực tiếp tới hôn cô?
Cúc Như Khanh tiến từng bước, từng bước giải tỏa nghi ngờ của cô, thấy cô không hề sợ anh nữa thì anh mới nghiêm mặt nói: “Anh đến xưởng xử lý công việc, dây chuyền sản xuất trong xưởng làm việc 24/24, đang nhanh chóng sản xuất hàng hóa. Điện thoại di động của anh quên sạc điện, nên mới tự động tắt máy.”
Anh đâu ngốc, anh lại không đi đánh nhau, cũng không xảy ra nguy hiểm, cô còn vội vội vàng vàng chạy đi tìm anh làm cái gì? Mặc Thiên Trần hiểu rõ ra, lập tức nói: “Anh không có việc gì thì tốt rồi, em lạnh, phải mặc quần áo.”
Nhưng Cúc Như Khanh lại bắt được hông cô, không cho cô lấy lại y phục dưới đất, cô với lấy áo ngủ tay cũng không đủ dài, Mặc Thiên Trần nổi giận nói: “Buông em ra!”
"Tối nay không cần mặc!" Anh khàn giọng nói.
Mặc Thiên Trần vừa nghe trên mặt hồng dữ dội, lập tức đưa tay gõ tay của hắn, cả giận nói: “Anh nói không mặc thì không mặc à! Anh muốn về muộn thì về muộn! Anh muốn sao thì phải làm vậy ư?”
Cúc Như Khanh mặc cho cô đánh, dù sao sức lực của cô cũng là gãi ngứa anh, anh để cô đấm mệt mỏi, mới cầm lấy tay nhỏ bé của cô: “Trần…”
Mặc Thiên Trần chấn động, cô ngưng mắt trừng anh, trong3acon ngươi có nước, không biết là tức giận, còn có cả nước mắt, cô trong lúc nhất thời quên mất ngôn ngữ, chỉ nhìn anh như vậy.
“Trần, tối nay em phải hoàn toàn thuộc về anh…” Người đàn ông gọi tên cô một chữ độc nhất, giọng nói mặc dù nhẹ, nhưng lại hàm ẩn sự bá đạo không thể kháng cự.
yêu cần trắng trợn như thế, Mặc Thiên Trần sao lại nghe không hiểu, nhưng cô còn đang tức giận ! cô tức giận cái gì , cô cũng không biết. cô vẫn cả giận nói: “Tại sao lại chỉ gọi tên tôi có một chữ? Người Việt Nam mới gọi tên bằng chữ cuối cùng, anh là người Việt Nam sao? Dù sao tôi cũng không phải người Việt Nam!”
Cúc Như Khanh chưa hề biết lúc Mặc Thiên Trần ngụy biện lại đáng yêu và khôi hài như thế, cô càng tức giận, càng hét to, tâm tình của anh càng tốt, vì vậy ý nghĩ muốn trêu chọc cô cũng liền càng tăng cao: “Trần…Trần…”
Lúc hắn đang gọi cô thì đem hai chữ giữa kéo dài ra , Mặc Thiên Trần liền nói ngay: “Cái gì Trình Trình? Cũng không phải là đang quay “Bến Thượng Hải” ? Ở đâu ra Trình Trình vậy?”
Cúc Như Khanh lười nói bậy cùng cô rồi, trực tiếp đưa tay bế cô lên, đi tới giường lớn.
Mặc Thiên Trần vừa thấy người đàn ông này cư nhiên không để ý tới tâm tình cô đang không tốt, lại bị anh bế bổng lên, đôi tay lần nữa đánh vào lồng ng.ực anh. “Nào có ai đêm hôm khuya khoắc về nhà như anh, lại còn muốn làm khó người khác?”
Cúc Như Khanh thấy cô làm loạn xong, ôm cô lên giường, đè lên người cô. “Em là vợ anh, tại sao là làm khó chứ?”
“Anh cũng biết em là vợ anh, vậy anh xứng đáng làm chồng sao? Về muộn cũng không nói cho em biết là đi đâu? Điện thoại di động cũng không nạp đầy pin làm em không tìm được anh? Vừa trở về lại cư xử kỳ lạ như vậy?” Mặc Thiên Trần vừa nghe anh nói đến từ vợ, cô lập tức nổi giận nhắc đến quyền làm chồng của anh.
Cúc Như Khanh trong cuộc sống hôn nhân hoàn toàn chỉ mới vừa từ từ hòa nhập, nay đã có một người vì mình nóng ruột nóng gan, người đó chất vấn anh, trong đêm khuya mưa gió lại đi tìm anh? Mọi việc đều có hai mặt của nó, chỉ do người ở trong cuộc hôn nhân này suy nghĩ như thế nào mà thôi.
Dù mình vốn không thích cái kiểu chất vấn người như thế này, nhưng anh đồng thời cũng biết trong lòng của cô đang lo lắng loạn cả lên, nếu cô lấy sự chất vấn để che giấu sự lo lắng không yên, đồng thời cũng chỉ biết nhao nhao ầm ĩ thay vì lo lắng, như vậy sẽ làm anh càng ngày càng nhớ nhung mà thôi.
Cúc Như Khanh vốn là tuýp người suy nghĩ logic, anh nghĩ về một vấn đề dĩ nhiên là không bám vào khuôn mẫu nào, anh đối mặt với sự chất vấn của Mặc Thiên Trần hoàn toàn không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng hôn môi cô một cái, sau đó chớp chớp tròng mắt đen sáng long lanh. “Sau này nếu về sau 12 giờ, anh đều sẽ gọi cho em, nếu như di động hết pin, anh sẽ dùng điện thoại công cộng gọi nói cho em biết.”
Trong lòng Mặc Thiên Trần cảm thấy ấm áp, nhưng miệng lại không chịu, cô chu môi: “Vậy liên quan gì tới em?”
Nụ hôn của Cúc Như Khanh lập tức rơi xuống, bàn tay cũng bắt đầu xé rách nút áo ngực của cô, trực tiếp bao phủ lên mềm mại như ngọn núi tuyết, tối nay, anh sẽ dùng hành động nói cho cô biết, chuyện của anh có liên quan đến cô hay không, mà với cô anh là gì của cô.
Mặc Thiên Trần “ưm” một tiếng, bị phương thức dã man lại bá đạo của Cúc Như Khanh vỗ về nhẹ nhàng run rẩy, hôm nay cô biết là mình “chạy đằng trời cũng không thoát” rồi, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Mà cô đã bắt đầu tiêu mất tự chủ, theo anh trầm luân...
cô không tự chủ mở ra đôi môi đỏ mọng mềm mại, đôi mắt lưu ly lưu chuyển muốn nói lại thôi, làn da trắng đến trong suốt càng ngày càng hồng, đây là một phong cảnh tuyệt đẹp mà bất cứ ai cũng không thể so sánh với cô, khiến Cúc Như Khanh nhìn mãi không rời, thu hết vào mắt, trong đôi mắt sâu lắng của anh lập tức phát ra lửa nóng.
“Cúc tiên sinh…” Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng gọi anh.
Cúc Như Khanh vừa nghe cô gọi, quyết định tối nay nhất định sẽ mang đến cho cô cảm giác tốt đẹp nhất, để từ nay về sau cô sẽ cảm nhận được tình yêu của anh dành cho cô. “Trần, gọi tên anh…”
“Cúc…” Mặc Thiên Trần gọi một chữ thì bàn tay đang nắm eo cô của nam nhân liền căng thẳng, cô lập tức ngừng lại, đôi mắt anh lóe ra tia sáng nhìn thấu hình dạng của cô. “Như… Khanh…”
Bình thường cô đều gọi anh là Cúc tiên sinh, lúc tức giận gọi anh Cúc Như Khanh, chưa từng gọi tên anh, lúc này, bị người đàn ông này bắt phải gọi anh, cô vẫn chưa quen, nên lắp bắp, cũng có chút ngượng ngùng.
Cúc Như Khanh vừa nghe, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào chóp mũi cô, mấy phần yêu thương, mấy phần cưng chiều: “Trần, gọi nữa…”
“Như Khanh…” Lần này, cô thuận miệng hơn. Mà phần thưởng của anh lại là bàn tay dịu dàng vuốt eo nhạy cảm của cô, khiến cho cô ở dưới anh không thể ức chế khẽ run.
Cúc Như Khanh cảm nhận được từng chút biến hóa vì động t.ình của cô, bàn tay cũng dời tới mông cô, lần lần di chuyển vào trong. “Trần, tối nay em hoàn toàn thuộc về anh!”
Mặc Thiên Trần không biết đồng xu kia cuối cùng là mặt chữ hay mặt hình, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, bị kĩ xảo cao siêu của người đàn ông này dẫn dắt khẽ rên liên tiếp, cô vẫn đang do dự.
“Anh đi tắm trước đi!” cô tạm lấy kế hoãn binh.
Lúc này, Cúc Như Khanh còn đang mặc quần áo chỉnh chu, còn cô thì đã không còn chút gì trên người, cô nghĩ có lẽ anh tắm rửa rồi thì sẽ không muốn cô nữa!
Ai ngờ, Cúc Như Khanh căn bản không cho cô bất kỳ cơ hội đưa đẩy, đứng dậy thật nhanh, nhưng không phải vào phòng tắm, mà là nhanh nhẹn lột quần áo của mình, sau đó giống như sói xám lớn hướng về phía mỹ vị ngon miệng là Tiểu Bạch Thỏ. Anh khàn giọng dụ cô: “Sau khi làm xong chúng ta cùng nhau tắm!”