Kim Cương Khế Ước

Chương 115: Đem Yêu: Thổi Một Chút Gió Thoảng Bên Gối





Edit: BẠCH DƯƠNG & QUẢNG HẰNG
Beta: Nghi Phương
Sau đó, Chu Tiểu Kiều ngồi bên Thiên Mộ Đình nhắc lại chuyện trước kia, Mặc Thiên Trần không có ở lại nghe, mà mở cửa đi ra ngoài, cô vẫn mong đợi chuyện có tiến triển, rồi lại gặp phải khảo nghiệm nghiêm trọng hơn, cô nên làm như thế nào? Mặc dù Chu Tiểu Kiều vẫn chưa nói ra điều kiện của mình, nhưng Mặc Thiên Trần biết, Chu Tiểu Kiều nhất định không phải đèn đã cạn dầu.
Chu Tiểu Kiều thấy Mặc Thiên Trần ra ngoài, cũng từ bên người Thiên Mộ Đình đứng dậy, theo sát ra ngoài, vượt qua Mặc Thiên Trần đang thất hồn lạc phách. “Thiên Trần, những lời vừa rồi cô đừng để trong lòng, tôi chỉ vì muốn gọi tỉnh chị tôi mới nhắc tới, tôi biết, chị ấy đã từng lấy chuyện này ra uy hiếp cô phải ly hôn với Khanh, chị đối với Khanh đã si mê đến nông nổi bị lạc mình, mới vừa rồi tôi nói như vậy, đều chỉ vì muốn gọi chị ấy sớm ngày tỉnh lại, nhất định phải trả lại công đạo cho cô.”

Chu Tiểu Kiều nói một cách hoàn hảo không chê vào đâu được, Mặc Thiên Trần chỉ trầm mặc không nói gì, cô cất bước về phía trước, mặt trời mùa đông chiếu vào người, không nhè nhẹ ấm áp. cô không biết Thiên Mộ Đình và Chu Tiểu Kiều là chị em kết nghĩa, chỉ biết là hai người đã từng qua lại với Cúc Như Khanh, sự tình bây giờ, trong lòng cô có chút rối loạn.
cô ra khỏi bệnh viện, Chu Tiểu Kiều đang ở phía sau cô, cũng đi thẳng. Mặc Thiên Trần ngừng lại: “Chu tiểu thư, cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?”
Chu Tiểu Kiều thấy vậy, liền chân thành nói: “Thiên Trần, tôi biết Khanh thật tâm muốn cùng cô cả đời, cho nên, tôi quyết định sẽ không quấy nhiễu anh ấy nữa, tôi cũng hy vọng cô và Khanh có thể sống hạnh phúc tới già. Bây giờ tôi mới biết thân tình đáng quý, cha mẹ là người thân nhất của mình, dù tất cả mọi người trên thế giới này rời bỏ mình, thì cha mẹ cũng sẽ luôn ở bên cạnh mình. Cho nên, tôi chỉ nghĩ đến chuyện của cha, hy vọng Sở cảnh sát có thể trả lại trong sạch. thật sự tôi có lúc hâm mộ Thiên Trần cô, cho dù cha cô cũng có thời điểm khó khăn, cuối cùng Mặc Đổng sự trưởng cũng thành vô tội được thả, một nhà các người có thể đoàn viên. hiện tại cũng chỉ mong được đón cha tôi về nhà là mãn nguyện rồi.”
Mặc Thiên Trần trầm mặc một hồi, mới nói: “Tôi có thể giúp cô chuyện gì?”
"cô chỉ cần nói lời thoảng qua bên tai Cúc Như Khanh, Khanh nhất định sẽ ra mặt trợ giúp cha tôi, cô cũng biết, thế lực của Khanh rất lớn, sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi.” Chu Tiểu Kiều sau một vòng uyển chuyển, thêm hướng dẫn lại thêm bẫy rập, rốt cuộc nói ra mục đích của cô ta.
Lòng Mặc Thiên Trần chấn động, cô nhớ đến chuyện ở thuế hải quan lần trước, Chu Tiểu Kiều cũng đã thề son sắt bảo đảm với cô, chỉ cùng Cúc Như Khanh và cô dùng một bữa ăn tối mà thôi, nhưng kết quả thì sao? Lại thành Hồng Môn Yến, cuối cùng cô bị Cúc Như Khanh trừng phạt tàn khốc như vậy. Lần này, Chu Tiểu Kiều lại muốn cô đi nhờ Cúc Như Khanh, cô nào dám làm chuyện như vậy.
"Chu tiểu thư, thật xin lỗi! Tôi đối với chuyện Chu Truyền Tốt cảm thấy vô cùng tiếc nuối, vô cùng xin lỗi cô, tôi thực không thể giúp bất kỳ việc gì, hơn nữa Cúc tiên sinh làm bất cứ chuyện gì, tôi đều chưa bao giờ có bất kì ý kiến gì." Mặc Thiên Trần cự tuyệt điều kiện của cô ta, nói cô sợ Cúc Như Khanh trở mặt lãnh khốc trừng phạt cũng được, nói cô không muốn dính vào chuyện của Chu Tiểu Kiều cũng được, cô sẽ không hứa gì với cô ta nữa.
Chu Tiểu Kiều không ngờ Mặc Thiên Trần sẽ cự tuyệt, nhìn theo bóng lưng Mặc Thiên Trần đi xa, như có điều suy nghĩ, cũng không có đuổi theo nữa.
Mặc Thiên Trần trở lại công ty, cả một buổi chiều, cô đều mất hồn nghiêm trọng, mặc dù cô ngay mặt cự tuyệt Chu Tiểu Kiều, nhưng mà trong đáy lòng lại khao khát Chu Tiểu Kiều có thể cung cấp tin tức tung tích của3acon gái mình. Có điều, một khi liên quan Cúc Như Khanh, cô sẽ e sợ, bởi vì cô là đương nhiên tự biết mình, cô tuyệt đối tuyệt đối không chọc nổi Cúc Như Khanh, cũng không dám tiếp tục lấy anh ra làm lợi thế đàm phán giao dịch.

Mặc Thiên Trần lại đem đồng phục phát triển đến Milan sắp xếp xong xuôi, đem hóa đơn tiêu thụ ra nước ngoài cho các nhân viên, liên tục dặn dò bọn họ chú ý hạng mục công việc, tám giờ tối mới tan việc về nhà. cô trở lại trong nhà, Cúc Như Khanh vẫn chưa về. cô đổi một đôi dép thoải mái, cởi áo khoác ngoài ra, đi tới phòng của Cúc Cầm Du, hỏi thăm bác sĩ về tình hình của cậu bé xong mới trở lại gian phòng.
Mặc Thiên Trần tắm xong, tựa trên ban công, nhìn tuyết vẫn chưa ngừng rơi, trận tuyết này, kể từ bắt đầu mùa đông tới nay vẫn rơi, chưa từng ngừng rơi. cô nhớ3acon gái cô, vô cùng nhớ. Nhưng cô không đến Anh quốc được, cha mẹ không cho phép cô đi, Cúc Như Khanh cũng sẽ không cho phép cô đi, bởi vì bây giờ ở Anh quốc, tuyết đang rơi rất dày, khí trời rét lạnh nhất trong năm.
cô từng một lần cho là sẽ cắt đứt được đầu mối từ Ngàn Mộ Đình, không ngờ đến Chu Tiểu Kiều có thể khiến cô quanh co khúc khuỷu, lại gặp phải vách đá cheo leo, sơ sẩy sẽ té rớt xuống đến tan xương nát thịt. Mặc dù yêu cầu lần này của Chu Tiểu Kiều khác với Ngàn Mộ Đình, nhưng Cúc Như Khanh đối với chuyện Chu Truyền Tốt không có chút thái độ nào, cô cũng đoán không ra Cúc Như Khanh có thể giúp Chu Tiểu Kiều hay không.
Mặc Thiên Trần nghĩ tới nghĩ lui cũng không nắm được chủ ý thì chợt nghe phát thanh viên trên TV nói về tin tức buổi chiều: Có hai bang phái hôm nay xung đột dữ dội không rõ nguyên nhân, hai bên đều có người tử vong, có người bị thương, trước mắt cảnh sát vẫn đang điều tra…
cô còn muốn cẩn thận lắng nghe thì người chủ trì đã bắt đầu thông báo tin tức khí tượng rồi, người dẫn chương trình nói, gần đây mưa dầm khí trời sẽ còn kéo dài một thời gian nữa, mong người dân trong thành thị cũng chú ý giữ ấm, hơn nữa nên rèn luyện thân thể tăng sức đề kháng, phòng bị cảm lạnh.
Đánh nhau? Tử vong? Cúc Như Khanh vẫn chưa về nhà, Mặc Thiên Trần không khỏi nghĩ đến, có phải anh và những bang phái khác tranh giành hay không, lần trước mặc dù trên quần áo anh có máu nhưng người không có thương tổn, nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy, huống chi anh đã từng trúng đạn một lần. cô vừa nghĩ tới như vậy thì trong lòng không khỏi càng thêm phiền não.

Mặc Thiên Trần từ ban công trở về phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đi ra ban công, cô không dừng lại được, dường như chỉ có thể không ngừng đi tới đi lui như thế này, cô mới có thể hóa giải ưu phiền trong lòng. Cuối cùng, cô cầm điện thoại di động lên, bấm số của Cúc Như Khanh, lần trước bị thương ở Anh quốc, Cúc Như Khanh liền đem số của anh lưu vào điện thoại di động của cô, hơn nữa còn lưu vào vị trí đầu tiên.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Trong điện thoại di động truyền đến lời như vậy thì Mặc Thiên Trần quả thật sắp điên rồi, cô không dám tưởng tượng chuyện đến tột cùng sẽ là như thế nào. Anh bị thương, hay là đã bị bắt?
Mặc Thiên Trần chán nản tựa vào vách tường, sau đó nhìn kim chỉ giờ đang dần hướng về mức mười hai giờ đêm, cho dù Cúc Như Khanh làm thêm giờ, anh cũng sẽ không quá mười hai giờ mới về nhà. cô vừa nghĩ như vậy, vội vàng mở cửa phòng xông xuống lầu, đang lúc cô xông xuống thì lại vọt vào ngực một người đàn ông.
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn lên, chính là Khang Hạo toàn thân đang ướt nhẹp vừa chạy tới, cô nhìn sơ lầu dưới, vẫn không thấy bóng dáng Cúc Như Khanh, lòng cô càng ngày càng băng lãnh.