Kim Cương Khế Ước

Chương 108: Đi Dạo Dưới Mưa





Ed: Chua Chua
Beta : Nghi Phương
Mặc Thiên Trần chỉ lẳng lặng nắm lấy bàn tay to của anh, từ nhỏ cô đã nghe cha nói, Cúc Như Khanh và Cúc Thiên Kỳ tình cảm rất tốt, chỉ cần Cúc Thiên Kỳ nói, Cúc Như Khanh đều sẽ nghe theo. Cho nên cô mới to gan như vậy, dùng những lời Cúc Thiên Kỳ đã từng dạy bảo anh ra nói, mặc dù cô cũng tức giận chuyện trường học không chăm sóc tốt cho Cầm Du, nhưng dù sao nếu vì chuyện này mà kéo dài, toàn bộ giáo viên lo sợ nghỉ việc, bọn trẻ không có người dạy, trường học có cũng như không thì thật quá nghiêm trọng rồi. Con người ai không tránh được sai lầm, nếu như có cơ hội sửa sai, chỉ cần là người biết suy nghĩ, có chút lương tâm, cũng sẽ biết quý trọng cơ hội, sau này sống thật tốt, làm việc thật tốt.
cô biết Cúc Như Khanh là một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm rất cao, tin đồn Chủ tịch Cúc thị hành xử rất tàn độc lãnh khốc, cô cũng hiểu nhờ vậy mà các bang phái giang hồ hành động rất trật tự, không lộn xộn, anh nhất định phải có khả năng hô phong hoán vũ mới có thể ngồi vững vị trí Chủ tịch. Nhưng chuyện này không có nghĩa là anh là một người xấu, không quan tâm đến chuyện giáo dục học hành, cô suy nghĩ kỹ mấy ngày, quyết định khuyên nhủ anh nhanh chóng cùng trường học giải quyết chuyện bồi thường cho ổn thỏa.
Cúc Như Khanh đưa mắt nhìn cô, chủ động nắm bàn tay nhỏ bé, anh hít một hơi thật sâu, “Em đã kiên trì muốn bỏ qua cho trường học như vậy, thế thì tùy ý em mà xử lí.”

“Em…Em…” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn lắp bắp.
“Uhm là em.” Cúc Như Khanh gật đầu.
“thật không?” cô không thể tin được.
Cúc Như Khanh khẽ nhăn mày: “Anh đã bao giờ nuốt lời chưa?”
“Chưa.” Mặc Thiên Trần vội vàng cúi mặt xuống, Chủ tịch Cúc thị không bao giờ thất hứa, cô phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. “Cám ơn anh, Như Khanh.”
“Đừng cảm ơn anh trước, em là mẹ của Cầm Du, dù sao đấy cũng là việc em nên làm, không phải sao?” Anh khóe môi cong cong.

Mặc Thiên Trần nhìn anh, hốc mắt có chút ươn ướt, sau đó liền nhanh chóng gật đầu, Cúc Như Khanh cuối cùng cũng đã thừa nhận cô là mẹ của Cầm Du rồi.
Cúc Như Khanh thấy cô cảm động đến muốn khóc, anh cũng biết thời gian qua cô đã chăm sóc Cầm Du rất chu đáo tận tình, vì thế Cầm Du khỏe lại rất nhanh, hơn nữa quan hệ giữa cô và Cầm Du ngày càng tốt, hai người vui vẻ hòa thuận với nhau, anh cảm nhận được không khí gia đình rất rõ ràng. Hai mươi bốn tuổi, anh đi tìm đàn bà về chỉ để sinh con cho anh, anh cũng không quan tâm đến gia đình. hiện tại anh cũng đã ba mươi, anh thấy thật sự anh cần một gia đình.
Mặc Thiên Trần ngượng ngùng rút tay về, “Vậy hôm nay chúng ta đi xử lý luôn nhé?”
“Tùy em quyết định.” Cúc Như Khanh giao toàn quyền quyết định cho cô.
Mặc Thiên Trần gượng cười, sau đó gọi điện cho trường học, phía nhà trường vô cùng mừng rỡ, hai người bọn họ sẽ thảo luận chi tiết về việc bồi thường. cô cúp điện thoại, nhìn anh: “Chúng ta đi luôn đi anh!”

Cả hai cùng đi. Cúc Như Khanh cho rằng cô sẽ tự đi xử lý, sao lại lôi kéo anh tham gia vào như thế này, “Anh cũng là cha của Cầm Du, xử lý công chuyện lại có kinh nghiệm hơn em, nhỡ em có thiếu sót điều gì, anh có thể bổ sung cho em mà.”
Hai vợ chồng lần đầu tiên giống như các cặp vợ chồng khác, cùng trường học bàn luận về vấn đề con cái. Liền sau đó, Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần đi đến trường học, Cúc Như Khanh đến, sau sự việc xảy ra, trường học vẫn đang vô cùng hoang mang lo sợ, bọn họ một mực cung kính chào hỏi hai người. Hiệu trưởng cùng toàn bộ giáo viên gặp hai người rất e dè, tỏ thái độ vô cùng áy náy, mà Cúc Như Khanh từ đầu đến giờ im lặng, lạnh lùng, không nói câu nào. Nhà trường vô cùng lo sợ, không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gìvô, nhưng dù cho chuyện gì xảy ra, nhà trường cũng phải hoàn toàn chịu hậu quả.
Mặc Thiên Trần đưa cho phía nhà trường xem qua nội dung đơn bồi thường, nói: “một trăm vạn tiền nhà trường bồi thường với lí do trả tiền viện phí và tiền thuốc men, chúng tôi đồng ý với mức tiền này, có điều chúng tôi sẽ không nhận tiền…” cô nói tới đây, hiệu trưởng cùng mọi người ngạc nhiên vô cùng, ai cũng biết nhà họ Cúc giàu có, không thiếu tiền bạc, nhưng làm gì có gia đình nào sẽ từ chối chuyện tiền bồi thường. Mặc Thiên Trần tiếp tục nói: “Nhưng với một điều kiện, một trăm vạn này sẽ dùng làm tiền thưởng và từ thiện, phần thưởng dành cho những giáo viên và học sinh có thành tích xuất sắc, từ thiện giúp đỡ những học sinh nghèo gặp khó khăn, sẽ miễn học phí và được tặng sách.”
Lúc này, trợ lý hiệu trưởng nhỏ giọng nói: “Cúc phu nhân, trường chúng ta là trường điểm, không có học sinh nào không có sách học và có hoàn cảnh khó khăn cả…”
Mặc Thiên Trần cười nhạt: “Đối với Trung quốc chúng ta giáo dục chỉ là hình thức, bất luận là trường học nào, nhỏ như vườn trẻ, tiểu học, hay lớn như cao đẳng học viện, chỉ cần có tiền là có thể học, chỗ nào cũng có trường học quý tộc. Cái này so với trường điểm ở nước ngoài còn thua xa, trường điểm hay không là ở khả năng người học, chứ không phải dựa vào hoàn cảnh gia đình, trường học quý tộc là ở mọi phương diện, mọi môn học đều phải có người tài giỏi, không phải là loại dựa vào điều kiện kinh tế của gia đình. Tại sao hiện nay lại có nhiều người tay trắng mà trở thành giàu có, điều này cũng là do nhà trường giáo dục, nếu như nhà trường có khả năng, giáo viên giỏi, thu hút nhiều học sinh giỏi, thì trường có thêm danh tiếng, chứ không phải là dùng tiền bạc chạy đua mua danh tiếng, tôi hi vọng trường học như thế có thể giúp xã hội ngày càng phát triển.”
Lúc này, hiệu trưởng chuyển hướng sang Cúc Như Khanh từ nãy vẫn không nói gì: “Cúc tiên sinh, ngài có ý kiến gì không?”

“Chuyện hôm nay hoàn toàn do phu nhân tôi xử lý, ý kiến của phu nhân như thế nào thì đó cũng chính là ý kiến của tôi.” Cúc Như Khanh nghiêm túc nói.
Kỳ thực khi Mặc Thiên Trần nói những lời này, cũng làm cho Cúc Như Khanh hoàn toàn bất ngờ, anh vẫn luôn cho rằng đàn bà thật đơn giản, lúc nào cũng chỉ quan tâm mỹ phẩm cao cấp, xu hướng thời trang, ngồi tám chuyện trên trời dưới đất, nhàn nhã du lịch, đi dạo phố mua đồ, rảnh rỗi thì đi tụ tập bạn bè chứ đâu có ai đi quan tâm công chuyện, quan tâm đến tương lai giáo dục phát triển, đào tạo nhân tài, cô lại có thể phân tích kĩ lưỡng, nói đúng vấn đề giáo dục hiện nay. Anh biết, anh hiểu cô không phải loại đàn bà ngu dốt như những kẻ khác.
Hiệu trưởng vừa nghe Cúc Như Khanh nói, liền lập tức đồng ý với ý kiến của Mặc Thiên Trần. “Cúc phu nhân, cảm ơn cô đã đưa ra một đề xuất hay như vậy, chúng tôi nhất định tập trung ban giám hiệu làm tốt chuyện này. Hôm nay chúng tôi cũng xin cảm ơn Cúc phu nhân cùng Cúc tiên sinh đến đây giải quyết công chuyện, chấp nhận bồi thường của trường chúng tôi, hơn nữa cũng xin cảm ơn ý kiến góp ý của hai vị về cách giáo dục nhận tài, chúng tôi lập tức dùng một trăm vạn này mở quỹ từ thiện giúp đỡ giáo viên và học sinh, nhất định đào tạo ra người tài, để trường chúng tôi có thể trở thành trường điểm về chất lượng giáo dục trong cả nước. Cảm ơn hai vị vô cùng.”
Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần ra ngoài, bỗng nhiên có cơn mưa phùn nhỏ, lá vàng mùa thu đã dần thưa thớt, cơn mưa báo hiệu mùa đông đang lặng lẽ đến gần, bây giờ khoảng bốn giờ chiều, Mặc Thiên Trần tự nhiên khoác tay Cúc Như Khanh, đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Giải quyết xong chuyện quan trọng, tâm tình của Mặc Thiên Trần cũng thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa thái độ của Cúc Như Khanh cũng làm cô vui vẻ, cô thấy trời vẫn còn sớm, hỏi ý kiến anh: “Anh có muốn đi dạo dưới mưa một lát không?”
đi dạo dưới mưa là việc lãng mạn mà bất cứ đôi tình nhân nào cũng muốn thực hiện, mặc dù hai người đã là vợ chồng hơn nửa năm rồi, nhưng những chuyện lãng mạn như vậy họ vẫn chưa cùng nhau thực hiện.