Kim Cương Khế Ước

Chương 107: Mẹ Con Nhạc Dung Dung





Ed: Chua Chua
Beta : Nghi Phương
Mặc Thiên Trần lần nữa nghe thấy thím Lục nhắc đến mẹ đẻ của Cúc Cầm Du, cô không khỏi cau mày: “Thím Lục, Cầm Du bị thương nghiêm trọng như vậy, sao không thấy mẹ đẻ qua thăm?” cô ngày hôm qua quýnh lên cũng quên hỏi Cúc Như Khanh chuyện này rồi.
Thím Lục lập tức kéo cô ra, đến một nơi không có ai nói nhỏ: “Đào quản gia đã dặn dò, không ai được phép nhắc đến mẹ đẻ của tiểu thiếu gia, nếu nói ra thì không giữ được nổi miếng cơm nữa đâu. Thiếu phu nhân, cô đừng nhắc nữa, tiểu thiếu gia sẽ buồn đấy.”
Mặc Thiên Trần nặng nề nói: “Cầm Du đối với tôi như là con trai ruột vậy. Chỉ là có điều sao lại giữ bí mật về mẹ đẻ như vậy? Nếu nói mẫu tử liền tâm, con của mình xảy ra chuyện, làm mẹ thì sao có thể bỏ qua được.”
Thím Lục liền than một tiếng: “Thiếu phu nhân, tôi ở đây nói với cô thôi, nhưng khi quay về nhà đừng bao giờ cô nhắc đến chuyện này nữa. Tôi ở Cúc gia hơn sáu năm tính ra cũng coi như bảy năm mà tôi chưa bao giờ gặp mẹ đẻ tiểu thiếu gia, bọn người làm chúng tôi cũng chưa ai gặp qua, Cúc thiếu gia cũng không cho phép bất kì ai nhắc đến, cho nên chúng tôi liền đoán có khi mẹ đẻ của thiếu gia đã…”
Mặc Thiên Trần Kinh ngạc: “Theo như bà nói, có thể mẹ đẻ của Cầm Du đã mất rồi nên Như Khanh không cho phép bất kì ai nhắc đến, cũng không có người nào từng gặp cô ấy…”
“Chính là như vậy.” Thím Lục có chút đau lòng đồng ý, “Cúc thiếu gia đối với thiếu gia rất nghiêm khắc nhưng yêu thương vô cùng, aũng đủ thấy nỗi khổ tâm.”

“Nhưng Cầm Du có biết những chuyện này không?” Mặc Thiên Trần đau lòng hỏi.
Thím Lục lắc đầu: “Phải là không biết, tiểu thiếu gia cũng chưa bao giờ hỏi.”
Mặc Thiên Trần cùng thím Lục nói hết chuyện này đến chuyện khác, cho đến khi thím Lục phải đi chuẩn bị cơm trưa, Mặc Thiên Trần trở lại phòng bệnh chơi với Cúc Cầm Du, không hiểu sao từ sau khi nói chuyện với thím Lục, cô đối với Cúc Cầm Du càng thương yêu hơn.
“Cầm Du, con buồn chuyện gì vậy?” cô đến bên nói chuyện với cậu.
Cúc Cầm Du nhìn cô, “Mẹ có thể biết cách nào để hết buồn không ?”
“Kể ẹ nghe, có chuyện gì nào?” Mặc Thiên Trần quan tâm hỏi thăm.
Thím Lục đẩy cửa đi vào: “Ăn cơm trước đã nào, chút nữa còn phải đi học!”
Mặc Thiên Trần cầm bát qua: “Cha không có ở đây, mẹ đút cho con ăn, chờ sau khi con khỏe lại rồi, khi nào cha không có ở bên, mẹ lại đút cho con ăn, có được không ?”
“Mẹ cũng sợ cha sao?” Cúc Cầm Du cười khẽ.
“Đúng! Cha con đáng sợ lắm, con có cách nào đối phó cha con không?” Mặc Thiên Trần vừa cho cậu ăn cơm vừa trêu đùa cùng cậu.
Cúc Cầm Du cảm nhận rõ tình mẫu tử, hơn nữa không có Cúc Như Khanh ở đây, cậu không có quy củ chút nào, cậu trừng mắt nhìn: “Lúc nào mẹ bị cha mắng hay phạt, thì mẹ cứ nũng nịu với cha, cha sẽ không mắng mẹ nữa đâu.”
“Tiểu tử thúi, nhạo báng mẹ!” Mặc Thiên Trần liền lườm cậu.
“Hí hí!” Cúc Cầm Du cười trộm.
Cùng nhau vui vẻ ăn cơm xong thì cũng qua mười hai giờ trưa, Mặc Thiên Trần liền nhắc Cúc Cầm Du phải đi học, chưa nghe được xong mấy câu, đứa nhỏ đã lăn quay ra ngủ mất.
cô liền nhớ đến Cúc Như Khanh, xem ra là gen trội rồi, cuối cùng cô ngồi bày mưu tính kế tối nay sẽ xử lí Cúc Như Khanh như thế nào, mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều đọc một chút, anh bảo cô cứ ngoan ngoan ngủ trước.
cô nhìn Cúc Cầm Du ngủ ngon lành, liền đến bên ghế salon đọc báo, đọc được một lúc cô cũng ngủ lúc nào không biết.

Cúc Như Khanh sau khi xong việc liền đến thẳng bệnh viện, thấy cô ngủ trên ghế salon, anh liền cởi áo khoác đắp lên người cô.
đã hơn nửa tháng, Cúc Cầm Du hồi phục rất tốt, Mặc Thiên Trần cũng ở bệnh viện chăm sóc cậu không rời nửa bước, trông cô cũng gầy hẳn, nhưng cô lại rất vui vẻ, càng ngày cô càng cảm nhận rõ thế nào là hạnh phúc gia đình.
Mặc Thiên Trần nghe thấy loáng thoáng Cúc Như Khanh đang nói chuyện với nhà trường về việc xảy ra với Cúc Cầm Du, đương nhiên Cúc Như Khanh không chấp nhận mức bồi thường mà nhà trường đưa ra, phía nhà trường cũng e dè về quyền lực của Cúc Như Khanh, các thầy giáo đi dạy cũng rất lo lắng hoang mang, ngày nào cũng khẩn trương sợ hãi, cũng không thiếu thầy giáo ngược xuôi tìm cách chuyển trường, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, không khí trường học rất khẩn trương.
Mặc Thiên Trần đợi anh nói chuyện điện thoại xong mới bắt đầu: “Như Khanh, về chuyện nhà trường bồi thường cho Cầm Du, anh vẫn chưa giải quyết xong sao? Hai bên chưa thống nhất được à?”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng: “Nếu mỗi lần đều đợi xảy ra chuyện rồi mới bồi thường thì cũng đã quá muộn rồi. Nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra với Cầm Du thì bọn họ có bồi thường được không?”
“Dĩ nhiên bọn họ bồi thường không nổi!” Mặc Thiên Trần vội vàng nói, “Nhưng bây giờ theo em thấy, chúng ta nên tìm cách để sau này không có chuyện tương tự xảy ra nữa. Như Khanh anh có đồng ý với em như vậy không?”
Cúc Như Khanh dĩ nhiên biết, sở dĩ anh vẫn chưa giải quyết xong chuyện bồi thường, một phần nguyên nhân cũng chính là vì chuyện này, trường học không chỉ đơn giản là phải bồi thường cho anh, mà anh còn muốn phía trường hiểu được ý nghĩa của việc giáo dục là như thế nào.
“Chúng ta hôm nay cứ đưa Cầm Du về nhà, anh sẽ bảo bác sĩ và y tá đến nhà chăm sóc cho Cầm Du, em cũng về nhà nghỉ ngơi đi, không cần ngày nào cũng phải đến bệnh viện như thế này.” Cúc Như Khanh nhìn khuôn mặt có phần hốc hác của cô, trầm giọng thương xót nói.
Mặc Thiên Trần mấp máy môi: “Em không sao, Như Khanh, nhưng truyện trường học cần xử lí trước, anh định thế nào?”
“Anh nghĩ chưa ra.” Cúc Như Khanh lại vô ý cùng cô bàn bạc vấn đề bồi thường.
“Anh không đồng ý biện pháp bồi thường của trường học!” Mặc Thiên Trần trực tiếp nói, “Nhưng chần chừ cũng không phải là biện pháp, trường học dù sao cũng vẫn là trường học, bọn nhỏ hàng ngày vẫn phải đi học, anh cứ chần chừ như thế này, các thầy giáo lo lắng làm sao yên tâm dạy học, lẽ nào anh lại muốn chuyện này ảnh hưởng đến việc học của bọn trẻ sao?”

Cúc Như Khanh híp híp mắt: “không phải là em đang nói đỡ cho phía trường học đó chứ. Em không phải rất thương yêu Cầm Du sao? Chẳng nhẽ coi như vậy là xong ?”
Mặc Thiên Trần hít một hơi thật sâu: “Em thật sự rất yêu thương con, không chỉ đau lòng khi con bị thương, mà em còn lo lắng đến môi trường học tập của con sau này liệu có tốt không, con có thể bình an trưởng thành không, sau này có thể trở thành một người đàn ông như anh hay không.”
“Người đàn ông như anh? Anh là người đàn ông thế nào?” Cúc Như Khanh tò mò, không biết trong mắt cô, anh là người đàn ông như thế nào.
Mặc Thiên Trần cười một tiếng: “Chính là khuyên người phải có lòng khoan dung.”
Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, cứ tưởng rằng cô có đức hạnh, ai ngờ trước mặt anh chính là tiểu yêu tu hành, có điều, nếu như cô về sau cũng sẽ biết điều như vậy, thì lại là chuyện khác.
Mặc Thiên Trần mở to mắt chớp chớp, “Đừng tưởng bở là em khen anh đấy nhé! Đây chính là cha nói cho em biết, anh có biết ai nói cho cha không?”
Cúc Như Khanh khóe môi thu lại thu, anh đương nhiên biết ai nói.
Mặc Thiên Trần chủ động nắm tay của anh: “Là cha nói, năm đó cha chúng ta cùng nhau xây dựng sự nghiệp, cha nói cho em nghe.”
Cũng bởi vì Cúc Thiên Kỳ hay nói những lời “Khuyên người phải có lòng khoan dung”, cho nên mới bị người khác hại! Cúc Như Khanh từ nhỏ được cha dạy bảo như vậy, anh đương nhiên biết, chỉ có điều nếu như ai đó có thể làm chuyện này, thì chuyện đó đâu có đơn giản như vậy.