Ed: Chua Chua
Beta : Nghi Phương
Đêm mùa thu, hơi lạnh tăng dần, giọt sương nhỏ nặng nề rơi từ nhánh cỏ xuống, gió lạnh lẽo thổi từng chiếc lá vàng rơi xuống, dãy đèn đường vẫn đứng thành hàng nghiêm chỉnh, bảo vệ màn đêm yên tĩnh.
Cúc Như Khanh nổi điên gặ.m gặ.m cắ.n cắ.n ở gáy cô, rồi lại như thế cố ý đi đến phủ nhẹ lên môi cô, nhẹ nhàng mơ.n trớn, hơi thở của anh trong bong đêm cứ tràn ngập quanh quẩn bên cô, anh để cho cô run rẩy, từ từ đánh mất lí trí, anh để cho cô nhẹ nhàng rúc đầu trong ngực anh, để cho cô cảm thấy cô chỉ có mình anh, trong giờ phút này, chỉ có mình anh.
Môi anh từ từ rời đi làn môi mềm mại của cô, bộ dạng cô say mê, sau đó anh ôm cô trở về phòng của Cúc Cầm Du, Mặc Thiên Trần từ từ khôi phục tâm trí, cô luôn bị mị lực của anh mê hoặc, rõ ràng là anh làm đau cô, nhưng cũng chính anh làm cho cô quên đau đớn, cảm giác thoải mái sảng khoái đến dễ chịu, cô cuối cùng hiểu ra đạo lý, Cúc Như Khanh nhất định là khắc tinh của cô, cả đời này, anh đều muốn khắc cô, đem lấy cô khốnh chế, không động đậy được.
Cúc Cầm Du đã ngủ, thuốc tê hết tác dụng, cậu vẫn cảm thấy có chút đau đớn, cho dù đang mơ, nhưng giấc ngủ của cậu không yên, cứ chập chờn. Mặc Thiên Trần rời khỏi ngực Cúc Như Khanh, đến bên giường của đứa bé, cô yên lặng ngồi nhìn, nhẹ nhàng vu.ốt ve yêu thương, cô cảm nhận như vậy có thể giúp Cúc Cầm Du dễ chịu hơn, giảm bớt chút đau đớn.
Cúc Như Khanh khẽ cau mày suy nghĩ, anh ngồi ở trên ghế sa lon nghĩ đến Cúc Cầm Du gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu anh trở về nhà, sẽ không được thấy con trai cùng vợ, anh không muốn ở nhà một mình, anh cứ ngồi như vậy, nhìn Cúc Cầm Du và Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần cầm khăn bông sạch nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Cúc Cầm Du, cô quay lại thấy Cúc Như Khanh vẫn chưa rời đi, nhẹ nhàng đi tới bên anh rồi nói: “Anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, đã hai giờ sáng, khuya rồi. Ở đây có đã có em với thím Lục rồi, anh đừng lo lắng quá.”
Cúc Như Khanh không nói gì, nhưng hai mắt cứ đảo liên hồi, nhìn ngược nhìn xuôi, anh mới nói: “Anh không mệt.”
Mặc Thiên Trần cũng không nói thêm gì nữa, cô rã rời ngồi xuống, sau đó bắt đầu buồn ngủ, cô vốn yếu đuối, lại mới vừa bị rút 700cc máu. Cúc Như Khanh vươn tay, ôm cô vào ngực, để cô tựa vào trong ngực anh, nghỉ ngơi một lúc.
Sáu giờ sáng, thím Lục từ nhà mang cháo đậu đến, bà vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy Cúc Cầm Du Cuc đã tỉnh, cậu khẽ đưa tay ra hiệu cho thím Lục yên lặng, thím Lục thấy cậu tinh thần không tệ, mở miệng gọi lớn: “Tiểu thiếu gia…” Sau đó thấy trên ghế sa lon Mặc Thiên Trần đang tựa vào ngực Cúc Như Khanh nghỉ ngơi, mới biết dụng ý của Cúc Cầm Du, nhưng đã muộn.
“Thím Lục…” Mặc Thiên Trần vừa mở mắt, sau đó thấy Cúc Như Khanh ngủ ngay bên cạnh, cô mới giật mình chẳng biết mình đã ngủ lúc nào, hơn nữa còn ở trong lòng anh, “Cúc Như Khanh…”
Cúc Như Khanh thấy sắc mặt cô đã hồng hào lại đôi chút, trên mặt không còn vẻ nhợt nhạt như tối qua nữa, nhẹ gật đầu, nhìn cô ngồi dậy. Mặc Thiên Trần vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cúc Cầm Du đang nhìn cô cười yếu ớt, lúc cậu khẽ cười như vậy, trông giống Cúc Như Khanh như đúc.
“Cầm Du, chào con!” Che giấu vẻ bối rối của mình, Mặc Thiên Trần nói chuyện với con.
“Con chào cha mẹ!” Cúc Cầm Du vẫn cười yếu ớt, “Thím Lục, cháu đói!”
Thím Lục đang ngỡ ngàng đứng ngoài cửa ra vào, vì bà trót nói to khiến Mặc Thiên Trần tỉnh giấc, nhưng bà nhanh chóng nhận ra, không khí bây giờ khá tốt, vì vậy liền lập tức đi vào: “Cúc thiếu gia, thiếu phu nhân, Chào buổi sáng! Tiểu thiếu gia, thím lập tức lấy cháo đậu cho cháu ngay đây.”
Mặc Thiên Trần đứng lên, đi tới: “Thím Lục, để cháu!”
Thím Lục lấy ra hai bát cháo nhỏ, mùi thơm ngào ngạt: “Thiếu phu nhân cùng với thiếu gia ăn trước đi, để tôi chăm sóc cho tiểu thiếu gia.”
Mặc Thiên Trần liền nhận lấy một bát, đưa bát còn lại cho Cúc Như Khanh, hôm qua cả cô và anh đều chưa ăn gì, vẫn bận cãi nhau gây sự, hiện tại vừa ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, mới cảm thấy đói bụng, “Như Khanh, của anh này.”
Cúc Như Khanh nhận bát cháo, Mặc Thiên Trần cũng bưng một bát, vì quá đói, vèo một cái cô đã ăn xong bát cháo, cô không để ý mình ăn như thế nào, cô thật sự là đã quá đói rồi, cô không làm được giống Cúc Như Khanh, ăn uống thong thả chậm rãi như là đã ăn no rồi.
Lúc này, Cúc Cầm Du tự mình cầm thìa cháo, xúc từng miếng ăn rất chậm, cũng rất ưu nhã, Mặc Thiên Trần quay lại nhìn “anh trai lớn”, rồi nhìn lại “em trai nhỏ”, đúng là cha nào con nấy, ngay đến cách ăn cũng giống nhau y đúc!
“Thím Lục, thím mau đi ăn sáng đi, để cháu cho Cầm Du ăn.” Mặc Thiên Trần đi đến bên thím Lục cầm lấy bát cháo, sau đó cũng cầm luôn cái thìa trên tay của Cúc Cầm Du, “Mẹ đút cho con ăn nhé?”
“Thiếu gia không cho phép như vậy đâu…” Thím Lục vội vàng nhỏ giọng nói.
Mặc Thiên Trần mặc kệ, Cúc Cầm Du dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, bây giờ lại còn đang bị thương, chẳng nhẽ đến ăn bữa sáng cũng phải tự mình làm, cô thật không đành lòng. cô không quan tâm Cúc Như Khanh vẫn đang ngồi trên ghế ăn cháo kia, cô nhẹ nhàng múc từng thìa cháo nhỏ cho Cúc Cầm Du, có vẻ như cậu bé cũng đói bụng lắm, cậu ăn hết hẳn một bát cháo.
“Cảm ơn mẹ, con no rồi” Cậu bất giác liế.m miệng.
Mặc Thiên Trần lấy khăn ăn thấm chút nước rồi lau miệng cho cậu, “Cậu bé ngốc này, với mẹ mà con còn khách sáo như vậy sao? Năm mẹ mười tuổi, vẫn đòi bà ngoại đút cho ăn, nếu không mẹ nhất định không ăn cơm.”
Chuyện như vậy mà cũng tự hào đem khoe sao? Cúc Như Khanh ăn xong, buông bát xuống, thím Lục lập tức dọn dẹp bát đũa, nhanh chóng dọn ra ngoài.
Mặc Thiên Trần quay ra, thấy Cúc Như Khanh vẫn ngồi đấy, vẫn chưa đi làm, bèn đến bên nói chuyện: “Cầm Du bị thương, bây giờ em đút cho con, bao giờ con khỏe lại sẽ tự mình xúc ăn như trước có được không?” Mặc dù vừa rồi anh không có ra tiếng phản đối, nhưng cô biết anh sẽ đồng ý.
“Em cũng “tiền trảm hậu tấu” rồi, còn cần hỏi ý kiến anh sao?” Cúc Như Khanh đứng lên.
“Anh cũng đâu ban thưởng “Thượng Phương bảo kiếm” cho em, em “tiên trảm hậu tấu” cũng vô ích!” Mặc Thiên Trần tự lẩm bẩm.
Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, muốn anh đưa “Thượng Phương bảo kiếm” cho là có ý gì đây, cái này là phải tự mình tìm kiếm chứ, lúc nào cô tìm thấy nhất định anh sẽ cho cô. Anh sửa sang lại quần áo của mình một chút, rồi đi ra cửa.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần mở cửa nhìn trời, cô thấy mưa mùa thu vừa tạnh liền dặn dò, “Trời mưa đường trơn, tối qua anh lại ngủ không nhiều, lúc lái xe chậm một chút.”
Cúc Như Khanh dừng lại nghe cô nói xong, chợt thấy tim mình ấm áp, anh gật đầu đồng ý, không nói gì nữa đi thẳng ra hành lang.
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm bóng lưng của anh xa dần, đến khi cô không nhìn thấy nữa mới quay lại phòng bệnh, cô mới mấp máy môi có mấy câu, mới phát hiện đau dữ dội, cô lập tức nhíu mày, người đàn ông này, cô thật sự là không biết nên làm như thế nào với anh nữa rồi.
cô quay trở lại phòng, thấy thím Lục vừa bận bịu xong liền nói, “Thím Lục, thím ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, vừa mới sáng ra thím đã phải chuẩn bị bữa sáng rồi.”
“Thiếu phu nhân, cô còn quan tâm chăm sóc người làm như tôi, chúng tôi cũng thật có phúc, mà tiểu thiếu gia cũng là có phúc nha.” Thím Lục cao hứng nói xong, sau đó tới bên cạnh Mặc Thiên Trần, nói nhỏ: “Sợ rằng ngay đến cả mẹ đẻ của tiểu thiếu gia cũng không quan tâm như vậy .”