“Mẹ ơi, con về rồi.”
Ninh Uyển đóng cửa lại, lấy dép từ tủ giày ra đổi. Phòng khách vắng vẻ, không ai trả lời.
Cô bước vào nhà, không thấy ai, bà Ninh không có ở nhà.
Căn nhà gồm ba phòng ngủ và một phòng khách, được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, nhìn rất sáng sủa và ấm áp.
Bà Ninh không chịu nhàn rỗi, thường xuyên tự giễu rằng mình trời sinh số khổ, phải tìm chút chuyện để làm, như thế trong lòng mới cảm thấy thoải mái.
Kiểm tra điện thoại, không nhận được tin nhắn mới nào, cô bèn gọi điện thoại, nhưng đổ chuông một hồi không ai bắt máy nên tự động ngắt.
Ninh Uyển nghĩ chắc mẹ cô đang đi dạo phố cùng ai đó rồi.
Đói bụng đến mức đau dạ dày, cô đi vào nhà bếp nấu bát mì, nhưng không có khẩu vị lắm nên chỉ ăn được một nửa rồi đem cất vào tủ lạnh.
Không biết khi nào mẹ mới trở về, loay hoay cả một buổi trưa, cô lại càng thấy mệt mỏi. Cô bước vào phòng ngủ chính, không thay đồ ra mà cứ thế nằm lên giường ngủ.
Trong lòng rối loạn hẳn là phải khó ngủ, kết quả đầu chỉ vừa chạm gối thì Ninh Uyển đã thiếp đi. Cô mơ thấy một giấc mơ lạ lùng, phía trước có thây ma, sau có nữ quỷ, tất cả đều đang không ngừng đuổi theo cô. Cô ra sức chạy nhưng phía sau âm hồn không tan. Chạy đến tận cùng lại là vách núi, cô bèn nhảy xuống, sau đó lập tức giật mình tỉnh giấc, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
Sắc trời u ám, căn phòng tối mịt và yên tĩnh.
Ninh Uyển xem thời gian, đã bảy giờ rưỡi tối mà mẹ vẫn chưa trở về.
Cô cau mày, lại lấy điện thoại ra gọi nhưng vẫn không có ai bắt máy. Đi đâu vậy kìa, suy nghĩ một chút thì có suy đoán trong lòng, cô đứng dậy đi vào nhà bếp, hâm nóng phần mì còn dư ban sáng, sau khi ăn xong thì rửa sạch bát đũa.
Quay lại phòng khách, Ninh Uyển ngồi trên sô pha xem ti vi chờ bà Ninh về.
Tám giờ hai mươi phút, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
Hứa Thục Phân mở cửa ra thì giật mình, căn phòng tối om, ánh sáng từ màn hình ti vi mờ mờ ảo ảo khiến gương mặt của cô gái mơ hồ.
Bà cảm thấy kỳ lạ, nhìn kỹ lại mới nhận ra là con gái mình. Bà thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa bật đèn lên, “Uyển Uyển, về nhà sao không nói trước với mẹ một tiếng?”
“Mẹ đi làm à?” Ninh Uyển không trả lời câu hỏi mà giọng nói lạnh nhạt khác thường.
Người phụ nữ mặc đồng phục màu xanh thẫm có in logo của nhà máy trước ngực. Bộ quần áo này của bà không hẹn mà khớp với suy đoán trong đầu cô.
“Ở nhà không có tiền bạc gì mà còn phải tiêu tiền. Mỗi ngày, mẹ đi làm trong xưởng được bao ăn lại có thể kiếm thêm vài trăm đồng, như thế tốt biết bao.” Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Hứa Thục Phân biết con gái không vui, bèn cười giải thích.
Ninh Uyển không chịu được cái tính này của mẹ, nhìn chằm chằm bà, “Mẹ đã quên lời bác sĩ dặn rồi sao?”
“Không nghiêm trọng như vậy. Mẹ con vẫn khỏe, vẫn ăn ngủ được. Không sao đâu, con đừng lo.” Hứa Thục Phân tiếp tục nói đùa.
“Vì sao mẹ luôn như vậy thế hả?” Ninh Uyển lạnh lùng chất vấn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn bà, “Mẹ không nghe người khác nói, lại xem thân thể mình không ra gì, bố đã như thế, mẹ cũng như thế. Tiền bạc quan trọng hơn sức khỏe của mẹ sao? Tiền bạc có thể mua lại được mạng sống của bố sao?”
“Sao bố mẹ cứ luôn tự cho mình đúng, lạc quan một cách mù quáng vậy? Là vì cảm thấy ai rồi cũng sẽ chết, nên ôm hy vọng trong lòng, không tiếc đem sinh mạng ra đánh cược sao?”
Thái độ không quan tâm của bà Ninh kích thích đến dây thần kinh nhạy cảm, làm trong lòng cô bốc lên một ngọn lửa không tên. Cô tức giận đến nỗi đánh mất đi sự bình tĩnh trước nay, nói không lựa lời, vô cùng thương tâm.
“Con đã nói, trong nhà không có tiền thì còn có con, con sẽ tìm biện pháp, mẹ chỉ cần ở nhà dưỡng bệnh là được. Tại sao mẹ cứ làm con lo lắng, xem lời nói của con như gió thoảng bên tai. Con không hy vọng mẹ rồi sẽ như bố…” Ninh Uyển nghẹn ngào không nói tiếp được, nước mắt không ngừng rơi. Cô lấy tay lau đi, không muốn để bà Ninh nhìn thấy.
Bệnh của ông Ninh đã có triệu chứng từ trước, nhưng ông không muốn bỏ tiền đến bệnh viện kiểm tra, lại giấu diếm không nói, lén mua thuốc uống. Bản thân ông lại có bệnh cao huyết áp, hút thuốc uống rượu cũng không chịu bỏ, không ai khuyên được.
Vào buổi tối hôm Ninh Uyển thi đại học, ông đang làm ca đêm ở nhà máy thì đột nhiên bị xuất huyết não và ngất xỉu, cấp cứu liên tục trong hai ngày, cuối cùng phẫu thuật không thành công mà qua đời.
Chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng Ninh Uyển.
Có ai ngờ việc tương tự lại xảy ra một lần nữa, cách đây không lâu, bà Ninh đang nấu cơm ở nhà thì đột nhiên té ngã không dậy nổi. May mắn là em trai Ninh Ngọc phát hiện kịp thời, đưa nà đến bệnh viện, kiểm tra mới biết là ung thư vú giai đoạn cuối. Bác sĩ đề nghị nên đến Bắc Kinh chữa bệnh, ở đó điều kiện chữa trị tốt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, chi phí phẫu thuật quá cao, tiền tiết kiệm trong nhà đã dùng chữa bệnh cho bố gần hết, còn lại không được bao nhiêu. Chưa kể mấy năm nay thu nhập ít ỏi, tiền gửi ngân hàng ngày càng ít. Hơn nữa, cô đang là sinh viên năm ba đại học, Ninh Ngọc thì đang chuẩn bị bước vào kì thi tuyển sinh đại học, tất cả đều cần tiền. Bạn bè họ hàng đều không phải người giàu có, không ai có khả năng giúp đỡ gia đình cô cả.
Nếu không phải như vậy thì cô cần gì bán thân.
Bố đã mất nên dù có thế nào đi nữa, cô cũng không thể mất mẹ được.
Mỗi lần nhắc đến chồng mình, Ninh Đào, trái tim Hứa Thục Phân đều đau như bị dao cắt, nụ cười biến mất,chỉ còn sự cay đắng, khổ sở trên gương mặt. Bà cố nén đau buồn, ôm con gái vào lòng an ủi, “Là mẹ không tốt, không nghĩ đến cảm giác của con. Ngày mai, mẹ sẽ xin thôi việc. Sau này tất cả mọi chuyện đều nghe theo con, được không Uyển Uyển?”
“Mẹ không xin nghỉ cũng không được, ngày mai chúng ta phải lên Bắc Kinh khám bệnh rồi.” Ninh Uyển nín khóc, tựa đầu lên vai mẹ Ninh, mỉm cười hài lòng.
Vừa rồi cô không kiểm soát tâm trạng được, nên nhất thời lỡ miệng. Ở trước mặt bà Ninh, cô luôn là đứa con gái nhỏ tùy hứng, cô lo những cố gắng của mình rồi sẽ trở nên vô ích, cô giận mẹ Ninh không hiểu cho cô.
Nhưng cô không nên nhắc đến ông Ninh.
Một người phụ nữ trung niên lại phải chịu cảnh mất chồng, có thể nói đó là nỗi đau khắc cốt ghi tâm. Thế mà cô lại khiến mẹ đau lòng.
Hứa Thục Phân sao lại không nhận ra con gái đang cố tình trêu mình, bà hỏi, “Người ta thật sự quyên góp hai mươi vạn sao?”
Ninh Uyển cười gật đầu, lấy điện thoại ra, mở số dư trong tài khoản ngân hàng đưa mẹ, “Đây, mẹ xem đi.” Rồi mở ra danh sách những người đã giúp đỡ cho mẹ xem.
Hứa Thục Phân vẫn có cảm giác mọi chuyện đều không chân thật, tất cả chỉ là giấc mơ.
“Mẹ, Trung Quốc có hơn mười tỷ người, mỗi người góp một số tiền nhỏ thôi cũng đã đủ cho chúng ta sống mấy đời. Hai mươi vạn này không khó kiếm như mẹ nghĩ đâu.”
Ninh Uyển cười bà Ninh không theo kịp thời đại, nhưng chỉ nói như vậy thôi, chứ trên đời làm gì có nhiều người tốt đến thế.
Những lời này như mở ra một thế giới mới với Hứa Thục Phân. Bà vui mừng khôn xiết, rồi nói với Ninh Uyển một cách nghiêm túc, “Chờ mẹ hết bệnh, chúng ta phải từ từ trả lại số tiền đó. Người khác kiếm tiền cũng không phải dễ dàng gì.”
“Được ạ.”
Buổi tối, hai mẹ con ngủ cùng nhau. Sau khi nói mấy chuyện vụn vặt, bà Ninh xoay qua xoay lại vẫn chưa ngủ được. Ninh Uyển ngồi dậy nhìn sang, thấy bà lấy tay che ngực, sắc mặt không tốt, biết bà đang bị bệnh tật giày vò, bèn nói, “Mẹ, để con xoa giúp mẹ.”
Hứa Thục Phân không muốn làm phiền con gái, lại có chút xấu hổ, “Con ngủ đi, không cần lo cho mẹ, chỉ là chút bệnh cũ thôi.”
Ninh Uyển nào còn cảm giác buồn ngủ, đưa tay đến trước ngực bà, hỏi, “Bên nào đau nhức?”
“Cả hai.” Hứa Thục Phân thật sự không lay chuyển được con gái, bèn nghe theo cô.
Ngực của bà đã chảy sệ không còn sức sống, Ninh Uyển có cảm giác mình đang chạm vào một vật thể chết, cứng rắn như đá cuội. Mẹ già thật rồi, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng cô, tay khẽ xoa lên hai bên, nhẹ nhàng hỏi, “Có thoải mái hơn không ạ?”
Có lẽ do tâm lý tác động, Hứa Thục Phân cảm thấy không đau nữa, bà gật đầu.
Không biết qua bao lâu, dưới sự xoa dịu của Ninh Uyển, bà Ninh dần dần thiếp đi.
Tiếng đóng cửa vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh, Ninh Ngọc đã trở về.
Ninh Uyển rón rén bước xuống giường, đi đến phòng bên cạnh gõ cửa.
“Chị, sao chị lại về vậy?”
Ninh Ngọc kinh ngạc nhìn cô gái đứng trước cửa phòng mình, mặt mày vui vẻ.
“Chị quay về để đưa mẹ lên Bắc Kinh khám bệnh, ngày mai sẽ đi.”
Ninh Uyển nhìn chàng trai cao gầy trước mặt, mày kiếm mắt sáng giống hệt bố lúc còn trẻ, chỉ là vẻ mặt có chút tiều tụy, âu lo.
Ninh Ngọc nhíu chặt mày, nghi vấn, “Chị lấy tiền ở đâu ra?”
“Mượn.” Ninh Uyển cười yếu ớt, “Nhưng chị nói dối với mẹ đây là tiền quyên góp được, em đừng để lộ.”
“Mượn của ai? Cho vay nặng lãi sao?” Trực giác Ninh Ngọc mách bảo chuyện không đơn giản như vậy.
“Bạn trai.” Ninh Uyển cười híp mắt, nói, “Không lấy lãi.”
Ninh Ngọc không nói gì, im lặng nhìn cô một lúc.
Cả hai đều trầm mặc, dường như đang phân cao thấp hơn thua.
Ninh Ngọc khàn giọng nói ra quyết định của mình, “Em nghĩ kỹ rồi, em có thể nghỉ học, đi làm kiếm tiền.”
“Nói bậy gì thế!” Ninh Uyển cười trách mắng, cười đến nỗi nước mắt lưng tròng, “Em cứ việc chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, những chuyện khác để chị lo.”
“Chị…” Ninh Ngọc gọi một tiếng, viền mắt ửng đỏ, như thể đã biết điều gì đó, nhưng lại không thể làm gì.
Ninh Uyển xoay người, sống lưng thẳng tắp đi vào phòng ngủ chính. Gương mặt dường như còn vệt nước, trong miệng vị mặn chát, cô biết, cô không lừa được Ninh Ngọc.
Bịa ra lời dối này chẳng qua chỉ để bảo vệ một chút thể diện còn sót lại của bản thân mà thôi.