Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 35: Nhớ Lại




Anh cũng không phải là người sắt, mạnh mẽ đến mức không có gì phá nổi, anh cũng chỉ là một người bằng da bằng thịt bình thường mà thôi, không tránh khỏi thất tình lục dục, không tránh khỏi hỉ nộ ái ố.

Lúc này, việc Ninh Uyển có thể làm chỉ là yên lặng bầu bạn, nhưng vẫn thắng được thiên ngôn vạn ngữ.

Kết thúc cuộc đua, không bất ngờ chút nào, Lệ Minh Đình đứng hạng nhất.

Đua xe vừa kích thích vừa đau đớn nhưng lại thoải mái.

Có thể để cho não bộ con người quên hết tất cả ưu sầu phiền não trong giây phút phóng xe.

Khó trách, đàn ông đều thích mê chuyện này.

Ninh Uyển ngửa đầu ra sau dựa vào lưng ghế dựa, xụi lơ ở trên ghế ngồi, liên tục thở dốc, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mui xe lặng lẽ mở ra, tầm mắt cũng được mở rộng, bầu trời xanh biếc, những đám mây đang bay, giống như một bức tranh phong cảnh động, đẹp không sao tả xiết, cô ngắm đến vui vẻ thoải mái.

Lệ Minh Đình không vội vã xuống xe, mà lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, kẹp ở giữa ngón tay, tư thế ngồi lười nhác, không nhanh không chậm hút thuốc, nhẹ nhả ra từng luồng khói, rồi biến mất theo gió.

Gió thổi nhè nhẹ rất thoải mái, Ninh Uyển hơi buồn ngủ, mùi thuốc lá xen lẫn trong gió làm cô tỉnh táo.

Cô hí mắt nhìn, người đàn ông quay ra ngoài cửa xe, cùi chỏ chống trên cửa xe, không nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉ thấy luồng khói liên tục bay ra, không biết đang suy nghĩ gì.

Trước khung cảnh này, cô chợt nhớ tới một câu nói trên internet: thứ anh nhả ra không phải là khói mà là sự cô đơn.

Vốn chỉ là câu nói đùa, lại trở thành sự thật trong hoàn cảnh này.

Anh cũng rất cô đơn.

Quỷ thần xui khiến, tay Ninh Uyển chống lên tay vịn ghế ngồi, nghiêng người về phía anh, thừa dịp anh không để ý, vươn tay cướp lấy điếu thuốc đang hút dở của anh, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Mùi vị rất tuyệt sao? Sao đàn ông các anh ai cũng thích hút.”

Cô đánh lén, nhưng đối phương không hề ngạc nhiên. Lệ Minh Đình xoay người nhìn cô, không hề tức giận, giọng nói vẫn bình thản: “Giết thời gian chơi thôi.”

Mặt anh tiến lại quá gần, ngay trước cô, hơi không chú ý là cô có thể nhào vào trong ngực anh. Ninh Uyển cảm thấy tư thế quá mập mờ, nên ngồi trở lại ghế, luồng khói bốc lên, lòng hiếu kỳ bị khơi mào, cô đưa điếu thuốc vào trong miệng, muốn nếm thử một chút.

Thấy cô sắp ngậm lấy, anh bèn cướp lại.

Anh dụi tắt điếu thuốc, mặt lộ vẻ không vui, con ngươi sâu kín nhìn cô, lạnh lùng nói: “Đây không phải là đồ em nên chơi.”

Đùa với lửa chọc giận anh, Ninh Uyển âm thầm le lưỡi, ngoan ngoãn nghe quở trách, dáng vẻ y như học sinh giỏi ngoan ngoãn nhận sai.

Cô cúi đầu, thình lình cằm bị nâng lên, vừa nhấc mắt liền thấy một gương mặt đẹp trai đã tiến tới gần, trên môi nóng lên, cô mở miệng theo bản năng, chỉ sợ đối phương cắn cô.

Trước đó khi hôn môi từng bị người đàn ông cắn rách da rất nhiều lần, khiến cô không thể gặp người khác.

Cô phối hợp, vừa đúng ý Lệ Minh Đình, anh chặn đôi môi phấn hồng của cô lại, chặt chẽ đến mức gió thổi không lọt, thổi đầy hơi khói vào khoang miệng của cô, giống như đang hô hấp nhân tạo cho cô.



Đã hôn nhiều lần, Ninh Uyển vẫn chỉ biết dùng miệng thở, vì vậy mùi thuốc lá bị hút vào phổi, cổ họng không khỏi khô khốc, cô nghẹn đến ứa nước mắt.

“Như thế nào? Còn muốn thử sao?”

Lệ Minh Đình buông cô ra, con ngươi lóe sáng, đây là một nụ hôn có chứa ý trừng phạt.

Ninh Uyển mới được hít vài hơi không khí trong lành, nghe vậy lập tức che miệng lại, đầu lắc giống như trống lắc.

“Có thể đi bộ được chứ?” Đôi mắt anh nhìn xuống chân của cô.

Mới vừa rồi lúc đua xe cô bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, cô thử cử động, hai chân đã khôi phục sức lực, Ninh Uyển gật đầu một cái.

Mở cửa xe, Lệ Minh Đình xuống xe thì đứng lại, vươn một tay về phía cô, nói: “Xuống.”

Ninh Uyển nhấc làn váy lên, bước xuống xe, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay của anh, chân bước xuống đất, đứng vững.

Trời chiều lặn về tây, hiện tại tiếng ồn từ cuộc đua đã không còn, đoàn người đã tan hết.

Lệ Minh Đình vẫn nắm tay của cô, giống như đôi nam nữ đang chìm đắm trong tình yêu, dắt tay tản bộ. Đi ra ngoài trường đua, băng qua một rừng cây, đi tới trước cửa một toà nhà có kiến trúc tráng lệ, hoàn toàn không có một bóng người.

Anh rất quen thuộc với nơi này, mở khóa bằng vân tay.

Họ đi qua mấy cánh cửa kiếng, sau đó đẩy một cánh cửa lớn ra, tiến vào bên trong, là sân đánh gôn mênh mông bát ngát, dõi mắt nhìn về nơi xa, toàn bộ đều là cỏ xanh nhân tạo, xung quanh được bao bọc bởi những dãy núi, đại thụ rậm rạp che trời.

Lệ Minh Đình dẫn cô đi tới một bãi cỏ có địa thế khá cao, kéo cô sóng vai nằm xuống, phía trước là ánh nắng chiều tà, ánh nắng chiều nhiễm đỏ nữa bầu trời, rất rực rỡ rất hùng vĩ rất lãng mạn.

Sau khi điên cuồng, trở về với sự yên lặng của tự nhiên, làm con người ta cảm thấy thoải mái.

Ninh Uyển như muốn say mê.

“Mẫn Chi nói chuyện của anh với em.”

Lời nói đột ngột của anh vang lên bên tai cô.

Chẳng lẽ anh có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ à, làm sao chuyện gì cũng biết thế nhỉ.

Nghe không ra cảm xúc trong giọng nói anh, khiến cho Ninh Uyển bất an, cô hốt hoảng cựa mình muốn đứng dậy, hai tay chống bên người anh, mắt nhìn thẳng vào anh, xấu hổ nói: “Xin lỗi, Lệ tổng, em không cố ý tìm hiểu chuyện riêng tư của anh, em chỉ là, chẳng qua là…”

Chỉ là cái gì đây? Cô nói không được.

Chỉ là muốn quan tâm anh, cô có tư cách gì chứ.

Anh nhìn cô một cái thật sâu, duỗi tay ôm chặt eo nhỏ của cô, kéo cơ thể của cô xuống, để cho cô nằm sấp ở trước ngực anh, đan tay ôm lấy cô.

Cô và nửa người trên của anh dán sát với nhau.

Anh hỏi những lời này lại không trách tội cô, rốt cuộc là có ý gì đây?



Ninh Uyển đang không tìm ra nguyên nhân, thì nghe anh mở miệng lần nữa.

Nhưng lần này anh như tự lẩm bẩm.

Anh đang kể lại một câu chuyện cũ.

Dùng giọng nói bình tĩnh mà lãnh đạm đến bất thường.

“Bà là một người phụ nữ dịu dàng hiền thục, từ trước đến giờ mọi chuyện đều nghe theo chồng, nhưng bà thương con trai của mình nhất. Chỉ cần là chuyện mà con trai muốn làm, bà đều hết sức ủng hộ, không tiếc đoạn tuyệt với chồng.”

“Năm ấy khi điền nguyện vọng thi tốt nghiệp trung học, con trai muốn học trường quân đội, chồng không đồng ý, muốn để cho con trai học tài chính. Bà không hề tức giận, nhưng mà, bà không nhường một bước, tranh cãi với chồng, hai người ầm ĩ đến mức đỏ mặt tía tai.”

“Bà nói, bà sẽ không để cho con trai của bà giống bà, trở thành con rối của gia tộc, bà muốn con trai của bà có thể tự do chọn cuộc sống mình muốn. Cuối cùng bà thắng, lại bị chồng hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ. Nhưng bà tuyệt không hối hận.”

“Lúc bà xảy ra tai nạn xe thì con trai đang ở nước ngoài thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, không ai tìm được người con. Chờ đến khi liên lạc được với người con thì bà đã qua đời một tháng. Nghe người ta nói, lúc sắp chết bà rất muốn gặp mặt con trai lần cuối, bà cố chịu đựng, hết chờ lại đợi, chờ thật lâu thật lâu thật lâu, cuối cùng vẫn không đợi được người mình muốn gặp.”

“Bà cứ ra đi như vậy, con trai ngay cả cơ hội gặp mặt bà lần cuối cũng không có, thậm chí không có cơ hội đốt giấy tiền để tang cho bà, túc trực bên linh cữu bà, lo đám tang cho bà.”

“Bà vĩnh viễn rời khỏi anh như thế.”

Nói đến chỗ này, giọng của anh đã không được ổn định nữa, giống như nghẹn ngào, lồng ngực rộng lớn hơi rung rung, Ninh Uyển ôm chặt lấy anh bằng cả hai tay, muốn an ủi anh.

Hai tay anh từ từ siết chặt eo của cô, siết đến mức làm cô đau, nhưng cô không lên tiếng.

Yên lặng hồi lâu, anh lại hỏi: “Em nói, nếu như ban đầu con trai nghe lời của người chồng, kết quả có thể không giống như vậy hay không?”

Câu hỏi này của anh giống như đang đau lòng và tự trách, lộ ra sự thê lương thống khổ, tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Ninh Uyển nghe thấy mà lòng chua xót, trái tim đau đớn.

Cô chạm tới tim của anh, cảm nhận được con người thật của anh, lại không cảm thấy vui sướng, chỉ tràn đầy chua xót.

Vạt áo trước ngực bị nước thấm ướt, Lệ Minh Đình nâng mặt của cô lên, ngón tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Thật khờ, em khóc cái gì.”

“Sẽ có người thay bà, yêu anh như bà yêu anh vậy.” Đôi mắt Ninh Uyển đẫm lệ mông lung nhìn anh, nói vô cùng chắc chắn.

Trong mắt cô phát ra một ánh sáng kỳ lạ, sáng ngời lại ấm áp, chiếu vào nơi u đen sâu thẳm trong anh, chiếu sáng nơi u tối ấy.

Lệ Minh Đình bỗng nhiên cười: “Thật muốn một ngụm ăn hết em.”

Hả?

Những lời này hoàn toàn không liên quan gì cả.

Ninh Uyển sửng sốt, ánh mắt trừng lớn như mèo nhỏ, tròn tròn sáng sáng, con ngươi lấp lánh nước, ngốc ngốc khiến người khác muốn yêu thương.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~