Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 34: Bầu Bạn




“Thật ra thì trước kia anh Minh Đình là người trong nóng ngoài lạnh.”

Ánh mắt của Tống Mẫn Chi rơi vào khoảng hư không phía trước, không có tiêu điểm, có lẽ lạc vào nơi tươi đẹp nào đó trong ký ức, chỉ một lát liền biến mất, ngược lại vẻ mặt trở nên đau thương.

Cô ta uống một hớp rượu, giọng nói buồn bã mất mác: “Sau khi mẹ anh ấy bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, tính tình của anh ấy thay đổi rất lớn, trở thành như bây giờ, không chỉ luôn làm mặt lạnh, trái tim cũng nguội lạnh, hờ hững với mọi chuyện, ai cũng không đến gần tim anh ấy được.”

Tống Mẫn Chi thở dài rồi mỉm cười trấn an cô: “Ngày hôm qua là ngày giỗ của mẹ anh ấy, qua mấy ngày là bình thường trở lại thôi, cô đừng suy nghĩ nhiều.”

Ninh Uyển miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đáp lại ý tốt của cô ấy.

Thì ra là như vậy, biết rõ mọi chuyện, nhưng cô không thấy vui vẻ, ngược lại tâm trạng càng nặng nề.

Có hơi đau đớn, chỉ có thể tự mình vượt qua, không ai có thể giúp được.

Cô hiểu, anh không cần sự đồng tình và thương hại.

Nhưng mà, cô từng trải qua cảm giác này, cảm giác đau đớn khi mất đi người thân.

Yên lặng một lúc, một góc khác của phòng bao, những người phụ nữ cười cười nói nói, tiếng chà xát mạt chược vang lên, vô cùng náo nhiệt, làm nổi bật sự vắng lặng của góc còn lại, Tống Mẫn Chi một mình uống rượu.

Ninh Uyển cầm một cái bánh ngọt lên, nếm thử, ngọt mà không ngán, vẫn chưa thấy bóng dáng của nhóm đàn ông, cô hiếu kỳ hỏi: “Bọn họ đi đâu vậy?”

Đặt ly rượu đỏ xuống, Tống Mẫn Chi cũng ăn vặt, nói: “Hẳn là cùng anh Minh Đình đấm bốc, anh ấy thích đấm bốc giải tỏa, trong chốc lát không về đâu.”

Ninh Uyển nghe thấy vậy rất kinh ngạc, thật khó liên tưởng người trầm tĩnh như anh với môn thể thao đấm bốc.

“Cô không biết sao.” Mặt cô ta đầy vẻ sùng bái, cười híp mắt nói: “Trước kia anh Minh Đình đã từng đi lính.”

Ninh Uyển hơi kinh ngạc.

Một cách tự nhiên, Tống Mẫn Chi theo chủ đề này, nói rất nhiều chuyện về anh.

Lúc cô đang nghe vô cùng chăm chú thì cửa phòng bao bị đẩy ra, nhóm người Tống Cảnh Chi nối đuôi đi vào, Lệ Minh Đình đi sau.

Cuộc nói chuyện của hai người không thể không dừng lại.

Những người đàn ông đều nằm ngửa mặt lên, dạng chân dạng tay trên ghế sa lon, ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng sức cùng lực kiệt.

Ở cằm khóe mắt khóe miệng mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít đều có máu bầm, chỉ có anh là ngoại lệ. Tóc anh chỉ hơi xốc xếch, ống tay áo xoăn tới cùi chỏ, cổ áo sơ mi mở rộng, để lộ xương quai xanh, mất đi vẻ trầm ổn vốn có, nhiều thêm một phần cuồng dã, vô cùng có cảm giác xâm lược.

Lệ Minh Đình đi đến ngồi xuống chỗ bên cạnh cô, tay tùy ý khoác lên trên vai của cô, tư thế tràn đầy dục vọng chiếm hữu.

Hơi nóng phát ra từ trong cơ thể anh bao quanh cô, trong hơi thở đều là mùi hương độc nhất của anh và mùi mồ hôi, cô bị hormone nồng nặc của anh bao bọc, hai tai nóng lên.

Sau khi vận động mạnh nhất định sẽ khát nước, Ninh Uyển chuẩn bị rót nước cho anh uống, không ngờ có người đã đi trước cô một bước.



“Anh Minh Đình, uống nước đi.” Tống Mẫn Chi khéo hiểu lòng người nói, tay duỗi ngang qua trước người cô, đưa nước suối tới trước mặt anh.

Lệ Minh Đình không từ chối, nhận lấy, cô ta lập tức cười đến rực rỡ.

Anh mở nắp bình ra, rót ly nước đưa cho Ninh Uyển, nói: “Khát thì uống nước, đừng liếm môi.” Sau đó bản thân trực tiếp uống hết nước còn dư lại trong bình.

Mặt Ninh Uyển chợt ửng hồng, biết rằng động tác nhỏ mới vừa rồi là làm cho đối phương nhìn. Cô đâu có khát, cô là nóng đến mức miệng đắng lưỡi khô thôi.

Thấy thế, mặt Tống Mẫn Chi hơi cứng đờ, lại giãn ra rất nhanh, bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Ngồi trò chuyện mấy câu, Lệ Minh Đình hơi mất kiên nhẫn, nói với mọi người: “Về đây.” Sau đó dẫn Ninh Uyển rời đi.

Anh thoải mái rời đi, mà không hề hay biết đã làm tổn thương người khác.

Tống Mẫn Chi không kiềm chế được bật cười, lấy cớ đi phòng vệ sinh.

Nhân vật chính đã rời đi, nhân vật phụ cũng không cần giữ kẽ nữa.

“Lần này Minh Đình thật lòng à?” Trong phòng bao có người hỏi.

Đã mấy tháng mà không thay người mới, còn càng ngày càng hòa hợp, từng giây từng phút đều không muốn rời khỏi tình nhân nhỏ, lời nói và hành động ngày càng cưng chiều, cũng không để ý đến thân phận của cô gái này, ngày càng say mê.

Ánh mắt mãnh liệt muốn biết của nhóm đàn ông, đồng loạt nhìn về phía Tống Cảnh Chi.

“Đừng nhìn tớ, tớ cũng chỉ là khán giả thôi, vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy tình hình như thế nào rồi đấy.” Tống Cảnh Chi có lòng mà không giúp gì được, chỉ nhún vai buông tay, vẻ mặt vô tội.

“Không phải chuyện liên hôn giữa hai nhà đã được quyết định rồi sao? Hai nhà môn đăng hộ đối, Mẫn Chi xinh đẹp lại đoan trang, làm sao cậu ấy lại coi trọng cô gái nhỏ đó chứ.” Có người tiếc nuối nói.

“Mẫn Chi thích Minh Đình nhiều năm, cậu làm anh mà lại không quan tâm chuyện của em gái, không biết tác hợp cho hai người bọn họ.” Lại có người bất bình cho Mẫn Chi.

Tống Cảnh Chi im lặng: “Những năm qua Minh Đình đâu có động lòng với ai, dưa hái xanh sẽ không ngọt. Người phụ nữ dùng tiền mua về, vui đùa một chút mà thôi, các cậu còn tưởng là thật?”

Cách một cánh cửa, đoạn đối thoại của bọn họ, Tống Mẫn Chi nghe vào trong tai, trong lòng rối bời không diễn tả được.

Ra khỏi hội sở, Lệ Minh Đình buông tay bên hông cô ra, lên ghế lái. Ninh Uyển chờ bên đường, đợi anh lái vào chỗ đậu xe, cô vốn đang đi về phía chỗ ngồi phía sau nhưng đột nhiên quay lại, ngồi vào ghế lái phụ.

Cô ngắm anh một lát, chỉ thấy mắt anh nhìn thẳng phía trước, gương mặt đẹp trai lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, chuyên tâm lái xe, không nói gì, giống như không phát hiện ra hành động lỗ mãng của cô.

Xe cộ qua lại không dứt, đường sá giăng giăng, thông thoáng.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, hai người rất ít nói chuyện, còn nói ít hơn khi ở trên giường, thường thường chỉ cần một ánh mắt của anh, cô đã có thể hiểu rõ anh muốn làm gì.

Giờ phút này, Ninh Uyển lại quyết tâm muốn nói chút gì đó, cô không khống chế được dòng nước xiết đang cuộn trào trong lồng ngực.



Đầu nóng lên, cô thử dò xét hỏi: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

Vốn tưởng rằng đối phương không trả lời cô, không ngờ anh lại hỏi ngược lại: “Sợ hoạt động thể thao tốc độ cao không?”

Ninh Uyển khó hiểu, ngây ngốc đáp: “Em chưa từng thử.” Hẳn là sợ, nhưng cô vô thức không nói ra.

Lệ Minh Đình lại hỏi: “Muốn thử không?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, tròng mắt đen tuyền, giống như hang động tối đen lại giống như bờ biển trong đêm, như có một lực hút thần kỳ, muốn hút linh hồn của cô đi, trái tim Ninh Uyển run lên, rũ mắt xuống, trái lương tâm nói: “Muốn.”

Lệ Minh Đình nhẹ ồ một tiếng, cười như không cười.

Không ngờ rằng anh sẽ dẫn cô đi đua xe.

Đám đông xem thi đấu đứng hô hào cổ vũ hai bên đường đua, xe thể thao muôn hình muôn vẻ vây quanh, cuộc thi hết sức căng thẳng.

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Lệ Minh Đình nhắc nhở.

Ninh Uyển không sợ chết, nói: “Em có thể làm được.” Tay của cô nắm chặt ghế ngồi.

Tiếng súng của trọng tài vang lên.

Tất cả xe dùng hết mã lực, giống như một mũi tên khi đã bắn ra sẽ không thể quay lại, tức tốc lao vùn vụt trên đường đua.

Bên tai là tiếng gầm rú của động cơ, giống như tiếng sấm nổ vang cả bầu trời, còn có âm thanh vù vù của gió bị khuếch đại thổi qua tai.

Tốc độ xe không ngừng tăng nhanh, gió thổi càng mãnh liệt hơn, tóc đen tung bay hỗn loạn, trái tim Ninh Uyển gần như ngừng đập, đôi mắt nhìn chằm chằm khúc cua trên đường đua.

“Nếu sợ, cứ hét lên.”

Vẻ mặt Lệ Minh Đình bình tĩnh, hai tay liên tục xoay tay lái, chân liên tục đạp chân ga và thắng xe, thỉnh thoảng buông tay lái để đổi số.

“Em không sợ, anh không cần phải để ý đến em.” Ninh Uyển run rẩy nói.

Xe như sắp bay lên, tim cô điên cuồng đập, tuyến thượng tiết hóc môn, thần kinh não căng theo mỗi lần ôm cua.

Làm sao có thể không sợ, chẳng qua là không muốn mất thể diện trước người đàn ông trước mặt.

Lệ Minh Đình liên tục dẫn đầu, cách những người khác một đoạn xa, anh dường như không muốn sống, xem xe thành máy bay.

Ninh Uyển có thể cảm nhận được, anh đang giải tỏa.

Bề ngoài anh điềm nhiên như không, nhưng sâu trong nội tâm lại chạy băng băng như đang đua xe, không ngừng gầm thét, tựa con dã thú bị thương, phẫn nộ mà gầm thét.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~