Không thể phủ nhận, nguyên nhân lớn nhất khiến cô tiếp nhận chuyện này là tiền lương phong phú.
Cô rất cần tiền, rất rất nhiều tiền.
Đủ để chèo chống cho mẹ Ninh trị liệu đến khi khỏi hẳn.
Từ đó về sau, mỗi ngày lái xe đều canh đón cô tại chỗ cũ, theo thời khoá biểu, đưa đưa cô đi đi về về giữa biệt thự và trường học, đãi ngộ vô cùng tốt.
Biệt thự ba tầng, diện tích trên trăm mét vuông, vừa trống vắng vừa quạnh quẽ, không có tí hơi ấm. Tầng một là khu sinh hoạt chung, tầng hai là khu giải trí và thư phòng, tầng ba là phòng ngủ – lãnh địa riêng của Lệ Minh Đình.
Bởi vì phải quét dọn cả căn hộ nên lượng công việc cực kỳ lớn, vừa phí sức vừa mất thời gian. Có điều rất kỳ lại, tuần này khi Ninh Uyển đến tổng vệ sinh, thì mọi ngóc ngách đều rất sạch sẽ không một hạt bụi, cô chỉ lau tượng trưng vài cái là xong. Còn hoa cỏ ở trong sân đã có thợ tỉa hoa chuyên nghiệp, không cần cô nhúng tay.
Nhiệm vụ chính của cô là thay kim chủ dọn dẹp nhà cửa và giặt quần áo. Cảm giác giống một cô vợ nhỏ, giúp anh lo liệu việc nhà.
Ninh Uyển nhàm chán suy nghĩ lung tung.
Mấy ngày nay Lệ Minh Đình cũng không có nhu cầu sinh lí. Người có tiền chắc sẽ có rất nhiều phụ nữ, anh không tìm cô cũng không có nghĩa là không tìm người khác. Đàn ông đều có mới nới cũ, anh cũng sẽ như vậy sao?
Gần đây cô có chút đa sầu đa cảm, như một cô gái đang yêu, lo được lo mất.
Đây là hiện tượng không tốt.
Lệ Minh Đình rất bận, ra ngoài từ sáng đến đêm mới trở về, cô lại trái ngược với anh, hai người luôn bỏ lỡ khoảnh khắc gặp nhau, khó mà chạm mặt.
Chỉ có dấu chăn trên giường và quần áo cũ trong phòng tắm nói cho cô biết có người từng ngủ lại, không phải cô bận rộn không công.
Hôm đó, sau khi Ninh Uyển hết tiết thì đến biệt thự dọn dẹp, đột nhiên chuông cửa vang lên, ai lại đến lúc này nhỉ?
Cô nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa là một cô gái xa lạ xinh đẹp động lòng người, cách ăn mặc xa hoa, nhìn là biết tiểu thư nhà giàu.
Sau mấy giây do dự, cô mở cửa muốn hỏi thân phận cô gái đó, nhưng cô ta hoàn toàn không cho cô có cơ hội nói gì, mà trực tiếp chen vào nhà, không hề lên tiếng, thái độ ngạo mạn, rảo bước nhìn căn phòng.
Ninh Uyển không kịp ngăn cản, đành phải cố gắng ngăn cản bước chân đối phương: “Xin hỏi cô có chuyện gì không?”
Dường như lúc này cô gái kia mới chú ý tới sự tồn tại của cô, thản nhiên ngồi trên ghế sa lon, tỏ ra giật mình đưa tay che miệng, giọng dịu dàng: “Xem trí nhớ của tôi này, quên mất cô không biết tôi, tôi là em gái ruột của Minh Đình, Minh Uyển.”
Nụ cười trên mặt cô gái kia rất đáng ghét, ra lệnh với cô như sai sử người hầu: “Rót cho tôi cốc nước.”
Em gái ruột?
Mặc dù gương mặt cô ta xinh đẹp thật nhưng không có một điểm nào giống Lệ Minh Đình cả. Ninh Uyển không rõ ý đồ của cô ta, thân phận của đối phương còn chưa được xác nhận, cũng không thể tuỳ tiện đắc tội, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến, vì vậy cô rót nước cho cô ta.
Lệ Minh Uyển nhận nước, khẽ mím môi: “Cô vẫn còn đang đi học à?”
Cô gái kia vừa mở miệng, trong lòng Ninh Uyển đã hiểu, ra là nhắm đến cô mà tới.
Cô khẽ gật đầu.
Lệ Minh Uyển cười xán lạn, nhìn cô, hỏi tiếp: “Đã còn đi học sao lại không học tập cho tốt, mà lại đi dụ dỗ anh tôi?”
Từng câu từng chữ đều có gai, xem ra là đến gây chuyện đây mà. Ninh Uyển không lên tiếng, cô không gì để nói cả.
Lệ Minh Uyển đặt ly nước lên bàn, phát ra tiếng va chạm chói tai, cô ta cười khẽ: “Dám làm không dám chịu à?”
Đối phương đã định tội cho cô trước, có giải thích thế nào cũng chỉ phí nước bọt. Ninh Uyển không thèm tranh cãi với cô ta.
Thấy Ninh Uyển im lặng không đáp, Lệ Minh Uyển cho rằng cô sợ hãi, bèn cười tự đắc: “Cô phải tự biết mình, đừng có mà vọng tưởng chuyện bay lên cành cao thành phượng hoàng.”
Mặc kệ cô ta luyên thuyên, chìm đắm trong phán đoán tự cho là đúng của mình, Ninh Uyển tiếp tục công việc, thong dong bình tĩnh bắt đầu lau bàn.
Lệ Minh Uyển lại nói vài câu khó nghe, nhìn Ninh Uyển bình tĩnh không gợn sóng, cô ta có chút xấu hổ, ngồi một lát rồi khó chịu rời đi.
Tiễn ôn thần đi, Ninh Uyển dừng việc trong tay, ngồi ngẩn người suy nghĩ lung tung.
Tâm không dao động thì lòng người không vọng động, không động thì sẽ không đau.
Nhưng nếu tâm đã dao động sao có thể thờ ơ?
Sàn nhà bị Lệ Minh Uyển giẫm bẩn, Ninh Uyển bèn cầm khăn quỳ trên đất lau chùi, đúng lúc này cửa mở, Lệ Minh Đình trở về.
Lệ Minh Đình vừa mở cửa thì nhìn thấy Ninh Uyển quỳ trên sàn nhà, cái mông tròn trịa vểnh lên, trườn người về phía trước, vạt áo hở lên, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn, hình ảnh chọc cho người ta muốn phạm tội.
Ánh mắt Lệ Minh Đình u ám hẳn.
Ninh Uyển nhìn theo ánh mắt anh, mới phát hiện tư thế của mình hiện tại rất bất nhã, cô nhanh chóng đứng lên, căng thẳng đứng sang một bên, hai tay siết chặt khăn lau.
Anh trở về, đáng lẽ ra cô phải chào hỏi, nhưng cổ họng cô lại căng chặt không thể nói nên lời.
Ninh Uyển ngơ ngác nhìn Lệ Minh Đình đổi giày, trong tay anh cầm cặp công văn và một túi giấy.
Ninh Uyển liếc trộm đồng hồ treo tường, bốn giờ mười lăm phút chiều, hôm nay anh trở về thật sớm.
“Minh Uyển đến à?”
Câu hỏi của Lệ Minh Đình làm cô sững sờ, sao anh lại biết nhỉ? Cô ngây ngốc gật đầu: “Ừm.”
Nói xong lại cảm thấy không ổn nên bổ sung: “Cô ấy nói mình là em gái anh.”
Lệ Minh Đình đứng thẳng dậy, đột nhiên nhìn vào mắt cô, nói: “Sau này ai đến cũng không cần mở cửa.”
Giọng điệu không lạnh lùng nhưng lại dửng dưng, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, Ninh Uyển chưa từng thấy anh như thế này nên có chút sợ hãi, cụp mắt gật đầu.
“Đi thay đồ đi.”
Bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy túi giấy đưa cho cô. Ninh Uyển vội nhận lấy, tay hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra ngay nhưng lòng bàn tay cô lại nóng lên, nhìn Lệ Minh Đình lần nữa, vẻ mặt anh vẫn như thường, lạnh lùng nhưng không khiến người ta sợ hãi.
Lệ Minh Đình nói xong thì trực tiếp lên phòng làm việc ở lầu hai, để lại một mình cô ở dưới.
Mở túi giấy, lấy hộp quà đóng gói xinh xắn, mở nắp ra, bên trong là một chiếc sườn xám thêu kiểu khóe kéo màuđỏ, chất vải mỏng hơn bộ cô mặc ở khách sạn rất nhiều, nhưng lại mềm mại như lụa.
Đang yên đang lành sao lại thay quần áo làm gì?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Ninh Uyển không dám chậm chạp, ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh thay sườn xám.
Booh sườn xám này nhìn thì bình thường nhưng mặc lên lại có một phong thái khác hẳn.
Không biết vấn đều là ở quần áo hay ở cô.
Ninh Uyển cảm thấy không được tự nhiên, bộ sườn xám này chẳng khác nào đồ xuyên thấu, mặc cũng như không mặc, thân thể như ẩn như hiện, gần như lộ toàn bộ.
Khóa kéo xéo lỏng lẻo từ cổ đến tận eo, trông như bị xé rách, hai bên tà xẻ cao đến bẹn đùi, không có tất chân, chỉ cần khẽ nhúc nhích là bên dưới đã cảm nhận được hơi lạnh, hoàn toàn không che được đôi chân trắng nõn.
Thật xấu hồ, đây không phải quần áo tình thú thì là gì?
Thì ra Lệ Minh Đình ngoài mặt chững chạc đàng hoàng nhưng thật ra cũng chẳng đứng đắn gì.
Ninh Uyển lề mề trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới đỏ mặt ra ngoài.
Trì hoãn một lúc, cô cũng đã bình tĩnh hơn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ in bóng cây loang lổ lên tường, trời sắp tối rồi, có lẽ anh cũng đã đói bụng.
Ninh Uyển không rõ anh thích món gì nên lên lầu gõ cửa phòng làm việc, nhẹ giọng hỏi: “Lệ tổng, anh có kiêng món gì không? Để em chuẩn bị bữa tối.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
EDITOR: Xin nhỗi mọi người vì lỡ hẹn mấy hôm nhé, bù chương rồi nè~~~