Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 25: Ngầm Giúp Đỡ




Là một người cuồng công việc, một khi Lệ Minh Đình tập trung làm việc, thì sẽ không để ý đến chuyện bên ngoài. Bởi vậy, đến khi anh nhìn thấy tin nhắn của Tống Cảnh Chi thì đã khuya.

Trong hình, Ninh Uyển búi tóc sau ót, để lộ cái cổ tinh tế trắng nõn, mặc bộ sườn xám đỏ thêu hoa, càng tôn lên vẻ yêu kiều của cô.

Chất vải mỏng manh ôm lấy cơ thể cô, làm lộ rõ đường cong gợi cảm hấp dẫn, so với vẻ thanh thuần thường ngày, trong quyến rũ phong tình lạ thường.

Ngực lớn, eo thon, mông cong.

Nhìn nghiêng càng rõ ràng hơn, cũng dụ hoặc hơn.

Sườn xám xẻ tà thấp, đoan trang tao nhã, ít cám dỗ đi đôi chút.

Nhưng Lệ Minh Đình vẫn rất hài lòng.

Anh không muốn chia sẻ với người khác vẻ đẹp dưới lớp vải kia.

Lệ Minh Đình quét mắt qua tin nhắn, con ngươi không dao động, khó có thể nhìn ra có để ý hay không. Anh không định trả lời, tắt điện thoại, đứng dậy đi về hướng phòng vệ sinh.

Mười giờ tối, Ninh Uyển giao ca xong, nhận được tin chuyển năm trăm tệ, tiền thù lao tối nay. Vốn là ba trăm, nhưng cô đến sớm hơn ba giờ nên được tăng thêm hai trăm.

Mang giày cao năm centimet đứng bảy giờ liền, chân cô đã đau đến chết lặng, mặt cũng cười đến cứng ngắt.

Có điều kiếm được năm trăm, cũng đáng, gần bằng với số tiền cô kiếm được từ công việc bán thời gian trong mấy ngày.

Ninh Uyển đổi sang giày của mình, mới có cảm thấy thoải mái hẳn.

sau khi chào quản lý, cô ngồi chuyến xe buýt đêm về, bụng đã đói đến mức mất cảm giác, nhưng vẫn phải ăn gì đó, cô bèn ăn qua loa chút bánh mì nhạt nhẽo.

Đến trường học, Ninh Uyển không về kí túc xá, mà đi đến đường phố phía sau. Đêm khuya vắng người, đoạn đường yên tĩnh, thỉnh thoảng mới gặp người bán hàng rong.

Con gái đi một mình vào giữa đêm rất nguy hiểm, huống chi là người xinh đẹp như cô.

Nói không sợ là nói dối, Ninh Uyển đi thật nhanh, không dám quay đầu, cho đến khi vào phòng thuê mới dám thả lỏng.

“Con về rồi à?” Nghe tiếng cửa mở, mẹ Ninh đứng dậy, thấy bóng dáng quen thuộc, bà mới lại nằm trở lại, ngáy ngủ nói: “Mẹ có chừa cơm cho con đấy, nhớ ăn đó.”

Trong lòng Ninh Uyển ấm áp, nhẹ giọng nói “Mẹ, mẹ mau ngủ đi.”

Cô để túi sách xuống, thấy trong bóng tối, nồi cơm điện vẫn giữ đèn sáng, tỏa ánh sáng yếu ớt, như xua tan một ngày mệt mỏi của cô.

Mượn ánh sáng của điện thoại, Ninh Uyển đi tới, đưa lưng về phía mép giường, đặt điện thoại ở một bên. Cô mở nắp nồi cơm điện lên, lấy thức ăn còn nóng ra, bới chén cơm, im lặng ăn, cơm nước xong, lại rửa sạch chén đũa cất.

Thay đồ ngủ, vào phòng vệ sinh dùng nước ấm rửa mặt và thân thể, làm xong hết, Ninh Uyển lại nhẹ nhàng nằm ở mép giường bên, bà Ninh đang nghiêng người ngủ thật say.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên.



Vừa vang lên tiếng thứ nhất, Ninh Uyển đã tỉnh, cô lập tức tắt chuông báo thức điện thoại, bắt đầu thức dậy mặc quần áo, đi nấu cơm trước, sau đó rửa mặt.

Dưới lầu truyền tới xe cộ của người đi đường, cô lặng lẽ mở cửa đi xuống, đến chợ ở gần đây mua một con gà mái làm sẵn, về nấu canh cho tẩm bổ cho mẹ Ninh.

Lúc trở về, bà Ninh đã tỉnh dậy, đang rời giương thay đồ.

Ninh Uyển hầm canh gà, xào rau, xong xuôi, mới nói với bà Ninh: “Mẹ, lát nữa con phải đi làm thêm, về muộn lắm, nên sáng mai con mới về thăm mẹ. Mẹ nhớ khóa cửa kỹ, buổi tối chớ chờ con, nhớ uống thuốc đúng giờ, chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện thoại con nhé.”

Mẹ Ninh mẫu liên tục nói được, còn bảo cô đừng để mệt quá.

Sắp xếp cho bà Ninh xong, Ninh Uyển mới ra quán ăn mua túi điểm tâm, vừa đi vừa ăn, vội vã đi học.

Sở Tương Ngưng giúp cô giữ chổ ngồi, bạn cùng phòng cũng ngồi cạnh, mà phòng học cũng đã kín chổ, nên Ninh Uyển tiếp nhận ý tốt của cô ta.

Hai người an ổn ngồi cạnh nhau cho đến trưa.

Giữa trưa, cô chuẩn bị đi làm thêm, thì nhận được điện thoại của An Kỳ, nói mình đang ở cửa trường học, có chuyện muốn gặp cô.

Thấm thoát lại đến thứ sáu, kinh nguyệt vẫn chưa hết hẳn, Ninh Uyển nhớ lại lần trước mà không khỏi xấu hổ, tâm trạng không tốt lắm.

Cô đi tới chổ chiếc xe dừng trước cổng trường, An Kỳ đang tựa bên cạnh xe, thấy cô, bèn đưa một tấm thẻ đen tới, nói: “Cái này cho cô, sau này chi tiêu hằng ngày cứ cà thẻ này.”

Ninh Uyển có chút sửng sốt, không hiểu gì: “Tại sao cho tôi cái này?”

Không phải hai trăm ngàn mua đứt sao?

Tối hôm qua, nửa đêm An Kỳ bị boss đánh thức, vô cớ bị phê bình một trận, lại còn không phải là vì công việc, mà là vì cô tình nhân nhỏ của boss.

Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện này, An Kỳ lần đầu gặp phải, có thể thấy Ninh Uyển được cưng chiều không phải dạng thường.

Cô ấy hòa nhã giải thích: “Người của Lệ tổng đều có cái này.”

Cô ấy không nói với Ninh Uyển biết, cô là người đầu tiên được cho thêm thẻ. Bạn giường trước kia của Lệ Minh Đình đều là kiểu tình một đêm, cô ấy chỉ cần trực tiếp chuyển một khoản tiền là xong. Làm gì có ai được như lần này, quan tâm đủ điều.

Nếu cô từ chối thì là không thức thời rồi. Ninh Uyển nhận lấy, nhưng cô không định dùng.

Tiền tài dễ làm người ta sa ngã, càng dễ dàng đạt được, càng dễ dàng lầm đường lạc lối

An Kỳ lái xe rời đi, không cô ấy nhắc đến chuyện bồi ngủ, Ninh Uyển cực kỳ vui mừng, lại tiếp tục đi làm thêm.

Không ai phát hiện, sau bóng cây có người chứng kiến hết tất cả, còn trộm chụp lại.

Chủ nhật ở quảng trường.



“Dừng xe, quay trở lại”

Tài xế nghe thấy Lệ Minh Đình đột nhiên ra lệnh như thế mà choáng váng, như thế không phải là làm không tuân theo luật giao thông sao. Nhưng ông ta chỉ dám nói trong lòng, ngoan ngoãn làm theo lệnh.

Chiếc Bentley đen ngang nhiên ngừng ở bên lề đường, làm nhiều người phải ghé mắt xem, cửa kính xe hạ xuống phân nửa, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông lạnh lùng tuấn tú.

Quảng trường người đến người đi, Ninh Uyển buộc tóc đuôi ngựa, mang mũ lưỡi trai màu trắng, dáng người nhỏ nhắn mong manh, trên cổ tay treo một cái túi xách màu đỏ, cầm một chồng tờ rơi thật dầy, phát cho mọi người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng như trái táo, trên mọi treo nụ cười, không hiểu sao khiến Lệ Minh Đình cảm thấy thật chói mắt. Anh mím môi, vẻ mặt khó lường, nhìn một hồi, sau đó lạnh lùng nói: “Đi thôi.”

Tài xế ôm đầy bụng nghi ngờ, lái xe lên đường.

Bên kia, Sở Tương Ngưng núp ở cách đó không xa, âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Ninh Uyển, liên tục chụp mấy tấm hình, rồi gửi cho một người, báo cáo lịch hình của cô.

Tâm trạng của cô ta lúc này rất ngổn ngang, vừa thông cảm cho Ninh Uyển còn trẻ mà phải giác gánh nặng gia đình trên vai, lại ghen tị vì cô không phải phí nhiều sức, mà đã có thể khiến người khác một mực yêu thích.

Còn cô ta, hao tổn tâm sức, lại chỉ có thể làm kẻ thay thế.

Số phận có vẻ bất công, nhưng thực tế thì rất công bằng.

_____

Theo chỉ thị boss, An Kỳ lại tới tìm Ninh Uyển, lần này không nói đến chuyện tiền mà bàn về công việc.

Cho tiền cô cô không dùng, bây giờ còn phải thay đổi biện pháp, để cô yên tâm thoải mái lấy mà dùng.

An Kỳ thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài, thật khó khăn.

, Cô ấy biết rằng, Ninh Uyển mà không thoải mái, thì cô ấy cũng đừng mong yên ổn.

Bảo cô làm trợ lý sinh hoạt cho Lệ Minh Đình á, Ninh Uyển cứ tưởng mình đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm.

Cô khó xử nói: “Chuyện này tôi không hiểu gì cả, hơn nữa ngày thường còn phải đi học.”

Để Ninh Uyển có tiền mà không cần làm thêm, chủ ý này An Kỳ đã phải suy nghĩ cả đêm.

An Kỳ nội tâm gào thét, nhưng ngoài mặt tươi cười, nói: “Rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cần sắp xếp giặt giũ quần áo, mỗi tuần nhín thời giờ quét dọn biệt thự. Cuối tuần Lệ tổng ở nhà thì cô nấu vài món, như vậy là được.”

Ninh Uyển do dự: “Cô có thể tìm nhân viên chuyên nghiệp làm mà.”

An Kỳ nửa thật nửa giả nói: “Lệ tổng không thích người ngoài vào phòng ngủ của mình, nhưng cô thì khác, cô vào, anh ấy sẽ không tức giận. Thù lao nhận vào mỗi tuần, theo giá thị trường, một tuần hai ngàn, cố thấy có được không?”

Lời nói của An Kì để lộ chi tiết, rằng Ninh Uyển khá đặc biệt ở trong lòng Lệ Minh Đình. Ninh Uyển không khỏi động lòng, gật đầu đáp ứng.

EDITOR: Sorry mọi người vì đăng chương muộn tại mình bữa giờ bận ôn thi.