Cuối cùng cũng kết thúc.
Ninh Uyển nghĩ, có thể sống qua đêm nay rồi.
Đáng tiếc là, cô không ngờ rằng, đây mới chỉ là bắt đầu.
Ham muốn của Lệ Minh Đình lúc này chỉ tăng chứ không giảm..
Màn khởi đầu vừa rồi chỉ có thể coi là món khai vị, kế tiếp, anh sẽ chính thức thưởng thức bữa chính ngon lành của mình.
Anh vẫn ngồi xổm, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ra lệnh: “Lau sạch đi.”
Lau thế nào cơ?
Ninh Uyển khó hiểu, chống tay lên giường ngồi dậy, chất lỏng trên lưng cô chảy xuống, nhầy nhụa, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng được nó vô cùng dâm mỹ.
Lau thôi sẽ không thể sạch được, lát nữa phải đi tắm rồi, cô nghĩ thế.
Ninh Uyển quay đầu nhìn Lệ Minh Đình, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị kéo đến, ngay cạnh lòng bàn tay cô là thứ vừa mềm xuống sau khi ân ái, chảy đầy chất trắng đục, quy đầu ướt đẫm tinh dịch.
Chuyện riêng tư và đơn giản với anh như thế, sao lại còn bắt cô lau?
Ninh Uyển không hiểu được, cũng không muốn làm điều đó.
Từ nhỏ đến lớn cô chỉ thấy thứ này của mỗi mình anh, đầu tiên và duy nhất, đến cả nơi riêng tư của mình cô còn rất ít khi chạm vào, bây giờ bảo cô chạm vào thứ kinh khủng này, Ninh Uyển có chút chống cự.
Thấy cô bất động, Lệ Minh Đình lộ vẻ nguy hiểm: “Hử?”
Kim chủ đặc biệt không thích người khác làm trái ý mình, giọng điệu hơi nâng lên, kéo dài âm cuối. Ninh Uyển có thể nghe ra anh đang không được hài lòng, trứng không thể chọi với đá, vì vậy cô đành làm theo.
Cô run rẩy đưa tay ra, cầm lấy quy đầu hình nấm củ anh, rất ấm, vừa chạm vào thì tay cô đã run lên như bị điện giật.
Tìm không thấy khăn giấy, Ninh Uyển đành nắm lấy chiếc chăn bông mỏng bên cạnh, chịu đựng xấu hổ, nhẹ nhàng lau chùi, nhanh chóng làm nó sạch sẽ.
Cô đang định buông thứ nóng hổi này ra, thì Lệ Minh Đình đã nắm chặt tay cô, Ninh Uyển không trách được, nên xấu hổ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt như muốn hỏi anh có ý gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi của cô như cành hoa hồng có gai, đối với đàn ông mà nói, nó không hề có lực sát thương, mà ngược lại còn rất dễ thương.
“Sờ nó đi, hử?” Lệ Minh Đình nhìn cô, đôi mắt đen sâu không lường được, sáng lấp lánh, giống như đôi mắt con sói hoang đang săn mồi trong bóng tối.
Tiếng ‘hử’ cuối cùng mang theo chút dụ dỗ, xuyên vào lòng cô, tựa như chiếc lông vũ, quét lên tim chô, ngứa ngáy khiến người ta run lên.
Câu hỏi của anh hoàn toàn không có ý thương lượng, lòng bàn tay trùm lên tay Ninh Uyển, dẫn dắt cô trượt lên trượt xuống trên vật mềm mại một cách chậm rãi và nhịp nhàng.
Cô lại thất thủ lần nữa, thất bại liên tục, hoàn toàn không phải đối thủ của anh. Chỉ một cái nhìn, một lời nói của đôi phương, cũng có thể khiến cô đầu hàng. Ninh Uyển cam chịu, dùng tay giúp anh.
Lệ Minh Đình buông tay đúng lúc, dưới sự hướng dẫn của anh, cô đã nắm được kỹ thuật, có điều vậy của anh quá to, dù đã nửa mềm nhưng cô vẫn không thể nắm được bằng một tay mà phải đan hai tay vào nhau để làm.
Ninh Uyển cắn cắn cánh môi đã hơi sưng hồng rồi cúi đầu liếm lên vật của anh, đôi tay mềm mại như không xương khác với đôi tay rắn chắc của anh, chỉ chạm vào thôi đã khiến anh kích động. Cơ bắp của Lệ Minh Đình như thắt lại, ánh mắt tối sầm.
Ninh Uyển dường như có thể cảm nhận được sự thư thái của từng mạch máu của vật trong tay cô, thứ vốn dĩ đang nằm hờ dần dần bị đánh thức dưới động tác của cô, trở nên cứng rắn, nóng hổi, và to ra.
Cảm giác này rất kỳ lạ, như có một sinh mệnh sống lại trong tay mình, dần dần tràn đầy sức sống. Cô có linh cảm không lành, nó lại cứng rồi, vậy có thể chỉ dựa vào tay cô mà bắn không?
Cảm nhận sẽ có chuyện không tốt, cô đột nhiên hơi hoảng.
Lệ Minh Đình kéo tay cô ra, làm cô ngồi quỳ ở mép giường, còn anh xuống giường đứng trước mặt cô, nâng thắt lưng tới gần, để vật của mình chọc thẳng vào miệng cô.
Anh hoàn toàn lộ rõ tham vọng của mình, khuôn mặt cấm dục lạnh lùng, bình thản mà nói: “Liếm đi.”
Đôi mắt như lang sói nhìn chằm chằm vào môi cô, nóng rực lửa như thiêu đốt, mặt Ninh Uyển đỏ bừng như chảy máu, giãy dụa: “Em không biết.”
Không có lý do gì để buông tha cho con mồi trong tay mình cả, Lệ Minh Đình không nhường nửa bước: “Anh dạy em.”
Hai mắt giao nhau, ánh mắt Lệ Minh Đình rực lửa, Ninh Uyển chống lại không được, nên buông xui nghĩ rằng cứ coi như đang liếm kem là được.
Chuẩn bị tâm lý xong, cô đặt hai tay lên đùi anh, nghiêng người về phía trước, vùi đầu vào giữa hai chân anh, thè chiếc lưỡi hồng phấn ra ngập ngừng liếm lên, mùi vị của nó có thể chấp nhận được. Cô lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhìn mình chăm chú, sau đó cúi đầu tiếp tục liếm láp.
Phía trên quy đầu có vị tanh thoang thoảng, cô thấy khó chịu nên bỏ qua, liếm lên thân vật ấy từ đầu đến cuối như liếm kem, khiến nó ướt đẫm.
Đôi mi dài cong vút của cô rung rung, gò má ửng hồng, nghiêm túc liếm mút vật của anh, cặp ngực mềm mại, đôi môi hồng non mềm lấy lòng anh. Trong lòng Lệ Minh Đình dâng lên một cảm giác kỳ lạ không rõ.
“Đưa tay chạm vào túi trứng đi.” Giọng anh trở nên trầm khàn vô cùng.
Ninh Uyển lập tức ngoan ngoãn vừa vuốt ve chiếc túi trứng vừa liếm láp thân.
Hô hấp của Lệ Minh Đình trở nên nặng nề, lại ra lệnh: “Liếm quy đầu.”
Mặc dù có mùi khó chịu, nhưng dưới mệnh lệnh đầy dục vọng của anh, Ninh Uyển vẫn liếm nó, đồng thời dùng đầu lưỡi mút lấy chỗ nhạy cảm nhất của anh.
Lệ Minh Đình rất sảng khoái, cô cảm nhận được các cơ chân của anh đều co rút, thắt và cứng lại.
“Ngậm vào liếm nó đi.” Anh lại ra lệnh.
Cô nhắm mắt lại, môi run run ngậm quy đầu vào, nó quá to, coo há miệng, tiếp tục đưa lưỡi liếm.
“Đầu lưỡi xoay quanh đỉnh… mút vào… đúng rồi… chính là như vậy…” Dưới sự hướng dẫn của anh, Ninh Uyển không còn lơ ngơ như người mới nữa, thông thạo liếm láp, phục vụ anh thật thoải mái, qua tiếng rên của anh cô có thể biết được.
Vật của anh đột nhiên sống động nổi dậy, giật giật trong miêng cô.
Ninh Uyển hơi sợ hãi, muốn lui ra ngoài, nhưng bàn tay của Lệ Minh Đình lại đè ót cô, khiến cô không thể lui, trực tiếp đút vật khổng lồ vào trong miệng cô, di chuyển như đang làm tình.
Từng đợt ra vào thật sâu, như muốn đâm sâu vào cổ họng, Ninh Uyển khó chịu, gần như nôn khan, nước mắt lưng tròng.
Lệ Minh Đình bị dáng vẻ như bị tra tấn của cô kích thích, rất muốn bắn, nên càngg di chuyển ra vào nhanh hơn trong miệng cô.
Ninh Uyển há to miệng, lưỡi không có chỗ đặt, khóe môi căng đến cực điểm, như muốn rách ra bất cứ lúc nào, vô cùng khó chịu, nước miếng không thể nuốt được, chảy dài xuông cổ và ngực cô.
Thấy cô khó chịu, Lệ Minh Đình biết mình hơi quá, bèn ra vào nhanh hơn rồi bắn vào cổ họng cô, mùi tanh nồng xộc lên mũi, tinh dịch giống như sữa trong miệng cô tràn ra.
Ninh Uyển đẩy anh ra rồi nằm xuống giường, nhất thời chịu không nổi, hơi nôn nao, sau đó nôn ra toàn bộ.
(~  ̄ ▽  ̄) ~ (~  ̄ ▽  ̄) ~ (~  ̄ ▽  ̄) ~