“Mẹ, con phải về trường một chuyến, ngày mai con lại đến thăm mẹ.”
Ninh Uyển cầm túi xách lên và nói với mẹ. Bà đang trò chuyện với cụ bà giường kế bên, “Nếu mẹ không thoải mái chỗ nào thì lập tức nói với y tá, cô ấy sẽ giúp mẹ, hoặc là gọi điện thoại cho con nhé.”
“Con bận thì đi đi, mẹ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt mà.” Bà Ninh cười khoát tay.
Ninh Uyển dặn đi dặn lại, dong dài như một bà mẹ không yên tâm về con của mình, cứ ba bước lại quay đầu một lần.
Cô không nói dối mẹ, cô thực sự phải về trường, nhưng chỉ ở lại một chút rồi đi.
Vẻ đẹp tự nhiên vẫn không thắng nổi sự vất vả ngày đêm, chưa kể trước giờ cô luôn để mặt mộc ra ngoài, hôm nay sắc mặt mệt mỏi nhợt nhạt, làm sao có thể đi gặp người khác.
Về phần có phải để thỏa mãn chính mình hay không thì chỉ có bản thân cô hiểu rõ.
Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ dường như không thể tách khỏi việc ăn uống chơi bời.
Khi Ninh Uyển trở về, ký túc xá chìm trong bóng tối, vắng vẻ tĩnh mịch. Bạn cùng phòng đều đã ra ngoài, không có ai có mặt.
Thời gian quý giá, trước khi tắm gội, cô bèn đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt ngoài hành lang, còn tình cờ gặp Sở Tương Ngưng đang bám vào cánh cửa thò đầu dáo dác nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy cô thì nhanh chóng bỏ chạy.
Ninh Uyển cho rằng cô ta cũng muốn giặt quần áo nên đến xem còn máy trống hay không, nên chẳng để tâm lắm.
Làm xong mọi việc thì đã gần tám giờ.
Cô thay một chiếc đầm ren thắt lưng cao, trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi anh đào được tô một lớp son mỏng màu hồng phấn, càng tôn lên nước da trắng nõn, khiến cô cảm thấy tràn đầy sức sống.
Bản thân giống hệt một cô tiên nhỏ.
Đợi không bao lâu, đúng giờ tài xế đã đến.
Ninh Uyển khóa cửa cẩn thận rồi bước xuống lầu.
Khi cô đi ngang qua cầu thang thì thấy phòng bên cạnh mở cộng rửa, Sở Tương Ngưng đang ngồi ở bên trong, trông thấy cô lại cúi đầu nghịch điện thoại, chẳng biết đang nhắn tin với ai.
Cô ta giống như bông hoa sắp chết mà vẫn không muốn tàn đi, đánh mất sức sống ngày xưa, lại tăng thêm vài phần u ám vô hồn.
Trong lòng Ninh Uyển thấy lạ lùng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên bước xuống lầu, cảm thấy có lẽ bản thân đã quá nhạy cảm.
Giang Thành đội mũ lưỡi trai, núp ở một góc khuất, nhìn chằm chằm vào cánh cửa ký túc xá nữ. Bóng tối là vỏ bọc hoàn hảo nhất, không ai chú ý đến hành động lạ thường của hắn.
Khoảnh khắc Ninh Uyển bước ra, đèn hành lang sáng lên, cô trang điểm tinh tế, quần áo đẹp đẽ, liếc mắt là có thể thấy được.
Giang Thành chưa từng thấy cô ăn mặc xinh đẹp như vậy. Hắn từng tưởng tượng trong đầu không biết bao lần dáng vẻ của cô khi cùng hắn hẹn hò, hôm nay cuối cùng cũng thấy được, nhưng lại nở rộ vì người khác.
Thật là mỉa mai, con ngươi của hắn đột nhiên trở nên u ám lạnh lẽo.
Hắn bám sát phía sau cô, không gần không xa, nhìn cô bước ra khỏi cổng trường, quen thuộc đi tới góc đối diện, bước lên chiếc Bentley màu đen phiên bản giới hạn trên thế giới, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Giang Thành vội vàng bắt một chiếc taxi ở ven đường, nói với tài xế, “Đi theo chiếc xe phía trước.”
Tài xế bất đắc dĩ, “Chàng trai à, tôi đây làm ăn đàng hoàng, mấy chuyện lén lút thế này tôi không làm được đâu.”
Giang Thành rút từ ví ra một xấp tiền, vỗ vào hộp để tay ở giữa, “Đủ chưa?”
Tài xế nở nụ cười, đuổi theo chiếc Bentley.
Đèn đường sáng trưng, nam sinh ai mà không hứng thú với xe hơi. Hắn đã mê chiếc xe này rất lâu rồi nên tin tưởng bản thân sẽ không nhìn lầm.
Nhưng hoàn cảnh gia đình cô khó khăn, tính cách lại lầm lì, ở trường cũng không có bạn tốt, phạm vi giao thiệp vô cùng sạch sẽ, làm cách nào có thể tiếp xúc được với những người giàu sang sở hữu chiếc xe quý giá như này.
Hắn vốn không tin, một cô gái đối với mọi chàng trai đều lịch sự xa cách như cô lại tự dưng yêu một người khác. Hôm đó cô từ chối hắn, hắn đã nghĩ như vậy.
Giang Thành say xỉn nhiều ngày, nhưng vẫn có chút không cam tâm, lòng tự trọng bị cô vô tình đả kích, hắn cần phát xả cơn giận này.
Ai ngờ đâu, trong khi hắn đang tự liếm láp vết thương và định lấy lui làm tiến, một lần nữa từ từ theo đuổi cô, thì phát hiện cô thực sự có người khác.
Dưới sự theo đuổi công khai phô trương của hắn, ai mà lại không có mắt dám cướp cô gái của hắn. Khoảnh khắc đó, trong lòng Giang Thành như rỉ máu, hắn muốn tìm xem người nào to gan đến thế, muốn khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Mà bây giờ, sự việc hiển nhiên đã vượt xa dự đoán của hắn.
Có thể, người khiến hắn hận thấu xương kia là nhân vật hắn hoàn toàn không đụng tới nổi.
Cô gái trẻ xinh đẹp, mẹ bệnh nặng nằm viện, và chủ xe giàu sang bí ẩn.
Những từ ngữ mập mờ làm người khác không khỏi suy nghĩ xa vời.
Xâu chuỗi những sự việc và con người này lại với nhau, khiến người ta không thể không nghĩ tới chuyện xấu xa, đáp án dường như dần hiện ra.
Bạn trai à?
Là kim chủ mới đúng!
Một giọng nói tàn ác đang gào thét tự đáy lòng.
Những suy nghĩ đen tối lặng lẽ sinh sôi, bành trướng, bao trùm lấy trái tim của Giang Thành. Sự thật bày ra trước mắt, hắn buộc phải tin tưởng.
Cô đang bị bao nuôi.
Giới thượng lưu làm gì tồn tại chuyện cổ tích, hoàng tử yêu cô bé lọ lem, tất cả chỉ là hi vọng hão huyền.
Bọn họ chỉ vui đùa với các cô gái bán rẻ nhan sắc như cô mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Không ai có thể yêu cô nhiều hơn hắn, từ đầu đến cuối Giang Thành đều vững tin như thế.
Nhưng vì sao cô lại không thích hắn chứ?
Thà tình nguyện dâng hiến thân thể cho một người không quen biết, không chừng còn là một lão già ham mê sắc dục, cũng không muốn hẹn hò với hắn.
Giang Thành chăm chú dõi theo chiếc Bentley kia, ánh mắt cứ như mũi tên nhọn có thể xuyên thủng chiếc xe phía trước.
Đến nơi, xe dừng ở dưới lầu, bên ngoài thoạt nhìn không hề tầm thường chút nào, không khác gì khách sạn, dù không treo biển nhưng có mở cửa đón khách.
Ninh Uyển một mình bước xuống xe, trực tiếp đi vào.
Xem ra kim chủ không ở trên xe, Giang Thành không nhìn thấy người nọ nên rất không cam lòng.
Hắn lập tức xuống xe, chuẩn bị theo cô vào bên trong xem tình hình.
Không ngờ lại bị người ngoài cửa ngăn cản, “Xin lỗi, anh không thể đi vào.”
Nhân viên đón khách đều là đám đàn ông vóc người cao to, bề ngoài hiền lành lịch sự, thái độ thì có vẻ lễ độ, nhưng khi Giang Thành chống cự, thì lại có thể cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của đối phương.
Hắn không dám chống đối mạnh mẽ, chỉ cố chấp nói, “Cô gái vừa rồi có thể đi vào, vì sao tôi lại không được?”
Một gã đàn ông trả lời, “Cô ấy là khách VIP của chúng tôi. Xin lỗi, thưa anh, nơi này là hội sở tư nhân, không mở cửa kinh doanh.”
Hội sở tư nhân, Giang Thành đã từng nghe qua.
Tính bảo mật của kiểu hội sở này vô cùng tốt, chuyên dành cho giới tư bản chính trị giao thiệp làm ăn với nhau, cung cấp các dịch vụ khác nhau, phí gia nhập vô cùng cao.
Trong giới của bọn họ cũng được chia thành ba bảy loại, gia đình Giang Thành không thuộc loại dưới, cũng không thuộc phía trên, càng không thể nằm ở giữa.
Hắn làm gì có đủ tư cách ra vào loại hội sở cao cấp thế này.
Hết cách, Giang Thành đành trở lại taxi ngồi chờ, hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy gương mặt thật của người đàn ông phía sau Ninh Uyển.
Ninh Uyển không hề hay biết rằng mình đã bị người khác theo dõi, cô dựa theo số phòng An Kỳ gửi, dò từng phòng tìm số 101, đi đến căn phòng cuối cùng, rốt cuộc cũng tìm được.
Cô hít một hơi thật sâu, thả lỏng tâm lý đang khẩn trương, chậm rãi giơ tay gõ cửa, mỗi một tiếng gõ cứ như đang đập vào trái tim cô.
Không lâu sau, cửa mở ra.
Người mở cửa là Tống thiếu, cậu ấm cô đã từng gặp ở bệnh viện.
Ninh Uyển sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
Tống Cảnh Chi thấy cô, bèn nhếch môi, nghiêng người sang một bên, cười xấu xa với người bên trong, “Minh Đình, người đẹp đến.”