Lúc Ninh Uyển tỉnh dậy, đầu óc như muốn nổ tung. Từ trước đế nay cô chưa bao giờ uống rượu, vậy mà hôm qua rượu mạnh như thế mà lại bị ép uống gần nửa chai, nên dạ dày rất khó chịu.
Cô đứng dậy, quan sát bài trí xung quanh, có cảm giác quen thuộc giống như căn phòng ở hội sở đêm hôm đó.
Kí ức hôm qua của cô dừng lại lúc mình đâm Trần Hữu Thắng bị thương, còn chuyện sau đó nữa thì không nhớ gì nữa.
Đột nhiên hoảng hốt phát hiện cả người hơi lạnh, cô vội kéo tấm chăn mỏng lên nhìn, bên dưới trần trụi, nhưng may mà không có thêm dấu vết kì lạ nào, chỉ còn lưu lại mấy vết xanh tím mờ nhạt của đêm hôm trước.
Đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?Tại sao cô lại ở trong căn phòng này?
Trần Hữu Thắng thương xót tha cho cô sao?
_____
Ninh Uyển nghĩ mãi mà không ra nên vứt nó ra khỏi đầu. Bây giờ điều cô cần làm là đến khách sạn, 10h30’ phải đưa mẹ Ninh đi khám bệnh.
Cô quấn chăn loay hoay tìm một vòng trong căn phòng, nhưng vẫn không thấy quần áo của mình, không có một mảnh vải che thân, cô không thể đi đâu được cả.
Ninh Uyển lo lắng ngồi trên giường.
Lúc này, có người mở cửa phòng bước vào.
Là một cô gái xinh đẹp, mái tóc ngắn vén sau tai gọn gàng cá tính, mặc bộ váy công sở màu đen, trông rất giỏi giang và thông minh.
Ninh Uyển ôm chặt chiếc chăn che trước ngực, nhìn cô ấy với ánh mắt đề phòng.
“Xin chào, cô Ninh. Tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên An Kỳ, thư kí của Lệ Tổng, về sau có việc gì cô có thể trực tiếp liên hệ cho tôi.” Cô ấy mỉm cười lịch sự, vô cùng đúng mực.
Ninh Uyển nghi ngờ hỏi, “Lệ tổng là ai?”
Sau khi nghe cô ấy giải thích, cuối cùng Ninh Uyển cũng hiểu rõ một số vấn đề rõ ràng.
Thì qua tối hôm qua Lệ tổng đã cứu cô.
Thì ra Lệ tổng chính là người đàn ông đầu tiên của cô.
Và bây giờ Lệ tổng đã giữ hợp đồng bán thân của cô.
Anh vừa là ân nhân cứu mạnh, cũng là kim chủ của cô. Ngoài chấp nhận ra, Ninh Uyển không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết cam chịu số phận.
Thật ra hoàn cảnh của cô bây giờ đã là tốt đến mức không thể tốt hơn được rồi.
Ninh Uyển lúng túng nhìn về phía cô gái, sau cùng mới hỏi, “Ai đã… cởi quần áo tôi vậy?”
An Kỳ nhìn cô nói, “Khi tôi đến, Lệ tổng đang tắm cùng cô, theo tôi suy đoán có thể do cô say rượu nôn ra quần áo nên bị bẩn.”
Mặt của Ninh Uyển lập tức đỏ ửng, xấu hổ tột cùng.
Cô không hỏi gì nữa, mặc quần áo của cô ấy đưa đến rồi rời khỏi hội sở, đến khách sạn đón bà Ninh đến bệnh viện khám bệnh.
Quá trình chẩn đoán rất nhanh, bệnh của bà Ninh nghiêm trọng nên bác sĩ đề nghị phẫu thuật càng sớm càng tốt. Ngay ngày hôm đó, Ninh Uyển làm thủ tục nhập viện cho mẹ.
Theo sắp xếp của bác sĩ mổ chính, buổi chiều, Ninh Uyển cùng bà Ninh đi kiểm tra xét nghiệm nước tiểu và bản điện tim.
Mấy ngày tiếp theo, phải làm nhiều loại kiểm tra, nên Ninh Uyển phải đi đi về về giữa bệnh viện và trường học. Do bà Ninh đang làm hàng loạt các kiểm tra, có nhân viên y tế ở đây chăm sóc, nên Ninh Uyển không cần phải lúc nào cũng đi theo.
Tận dụng thời gian rảnh hiếm hoi của mình, cô mượn tập của Tiền Văn, bạn cùng phòng của cô, nắm bắt thời gian để học bù các tiết mà cô đã bỏ lỡ.
Đồng thời, cô lén đi gặp giáo viên hướng dẫn, giải thích tình hình của mình với ông. Bà Ninh phẫu thuật nên trong thời gian này cô xin phép nghỉ rất nhiều, hy vọng thầy ấy thông cảm cho cô.
Giáo viên hướng dẫn rất thấu hiểu, nên bày tỏ không có việc gì, còn hỏi thăm cô vài câu, rồi đi họp.
Đang trên đường về kí túc xá, Ninh Uyển bất ngờ gặp một người.
Sở Tư Ngưng, bạn cùng lớp của Giang Thành, người yêu thầm anh ta.
Cô ta vụng trộm yêu thầm Giang Thành, chôn giấu tình cảm trong lòng, nên không ai biết.
Nếu không phải kiếp trước, cả hai đã liên hệ cùng với một tổ chức bán trứng, tình cờ gặp nhau, cùng chung cảnh ngộ nên có tâm sự với nhau, thì cô cũng không biết chuyện này.
Hôm đó trời trong gió nhẹ, hai cô ngồi trên bãi cỏ.
Sở Tư Ngưng hỏi cô: “Vì sao cô lại bán trứng vậy?”
Cô bảo, “Kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ.” Sau đó lại hỏi Sở Tư Ngưng, “Còn cô thì sao?”
Sở Tư Ngưng mỉm cười nói, “Khá tầm thường, tôi muốn trở nên xinh đẹp, trong nhà không có tiền cho tôi làm đẹp, nên tôi chỉ có thể tự lo. Vay tiền thì khó mà bảo mật được, rất mất thể diện, mà vay cũng không được nhiều. Nghe nói bán trứng được rất nhiều tiền, nên tôi đến để thử xem sao.”
Cô khuyên, “Bán trứng rất tổn hại cho sức khỏe, mà cô cũng đã rất xinh đẹp rồi, trang điểm lên sẽ càng đẹp hơn mà.”
Sở Tư Ngưng cười châm biếm: “Nhưng Giang Thành thích cô, nên anh ấy không cảm thấy tôi đẹp. Nếu tôi cũng có vẻ đẹp như cô, thì có lẽ anh ấy sẽ để ý đến tôi hơn.”
Tình yêu làm cho cô ta mù quáng và đánh mất chính mình.
Ninh Uyển nghĩ đến lúc lấy trứng, thật giống như một cơn ác mộng. Cô nằm trên bàn mổ sơ sài, không được gây tê, cũng không biết người phẫu thuật cho mình là ai.
Hai chân cô bị tách ra, cây kim thép dài lạnh buốt, , ước chừng khoảng hai mm, mũi nhọn trông cực kì sắc bén, dần dần tiến vào cơ thể cô, sau đó đâm âm đạo cô, đau đơn như bị kim chích bình thường, rồi tiếp tục tiến sâu vào trong buồng trứng, chọc vào nang trứng và hút trứng ra, khi ấy bụng dưới cô rất khó chịu, vừa trướng vừa đau, đau gấp trăm lần nỗi đau bà dì đến.
Cô đau đớn đến mức chết lặng rồi mất ý thức dần, mồ hôi thấm ướt đẫm lưng áo, không biết bị lấy bao nhiêu trứng ra.
Cuối cùng, cô không qua nổi ca phẫu thuật, mất máu và chết trên bàn mổ, không ai hay biết.
Còn Sở Tư Ngưng ra sao, cô cũng không biết, nhưng chắc cũng không khá hơn cô là bao.
Sở Tư Ngưng chủ động tìm tới, cô nghĩ chắc chắn là vì Giang Thành. Có lẽ cô nên mượn cơ hội này, giúp cô ta tránh đi vào vết xe đổ.
Không đợi cô ta mở lời, Ninh Uyển đã nói trước: “Chúng ta đến sân thể dục nói chuyện đi.”
Sở Tư Ngưng hơi bất ngờ, gật đầu.
Hai người một trước một sau bước vào sân thể dục.
Mới vừa đến nơi, Sở Tư Ngưng đã hỏi cô: “Cô với Giang Thành làm sao vậy, anh ấy đã nghỉ học rất nhiều ngày, cũng không có ở kí túc xá, không biết đi đâu nữa.”
Ninh Uyển nói theo sự thật; “Tôi nói với anh ấy là tôi đã có bạn trai rồi, bảo anh ấy giữ khoảng cách với tôi.”
“Bạn trai? Ai?” Sở Tư Ngưng cực kì ngạc nhiên.
“Tôi không muốn trả lời câu này.”
Ninh Uyển nhìn cô ta, dùng câu trần thuật giọng để hỏi: “Cô có thích Giang Thành chứ gì.”
“Không có, cô đừng nói nhảm. Tôi là một ủy viên của đoàn hoạt động tư tưởng, nên có nghĩa vụ quan tâm đến tình trạng của các bạn cùng lớp thôi.” Sở Tư Ngưng đảo mắt, nhất quyết không chịu thừa nhận.
“Giang Thành không phải là người chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài. Tôi tin rằng cô cũng không vì bề ngoài nên mới thích Giang Thành, mà vì tính cách của anh ấy mà, phải không?”
Cô nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói tiếp: “Hay là cô nghĩ rằng mình không đủ xinh đẹp, không đủ xuất sắc, nên không xứng với anh ấy.” Nhưng đó chỉ suy nghĩ của cô mà thôi, ngay cả chính bản thân mình cũng xem thường mình thì làm sao người khác thích mình được.”
Bị nói trúng tim đen, nhưng Sở Tư Ngưng vẫn ngoan cố nói: “Tôi không biết cô đang nói gì hết.”
Ninh Uyển dịu dàng cười, nhìn sâu vào mắt của cô ta rồi xoay người bước đi.
Cô chỉ có thể nói đến vậy thôi.
________
Cuộc sống vẫn bận rộn như thường, nếu không có cuộc gọi điện thoại của An Kỳ, thì Ninh Uyển đã cho rằng Lệ tổng trong truyền thuyết kia đã quên mất con người nhỏ bé này từ lâu. Cô còn thầm vui mừng vì điều đó.
“Cô Ninh, đêm nay sẽ có tài xế đến đón cô, cô nhớ chú ý điện thoại của mình nhé.”
Ninh Uyển vâng một tiếng rồi hỏi thêm, “Có thể bảo tài xế đậu xe xa trường học một chút được không?” Cô sợ bị giáo viên và người quen nhìn thấy, sẽ có ảnh hưởng không tốt.
An Kỳ đương nhiên hiểu ý cô, “Dĩ nhiên có thể rồi.”
Ninh Uyển: “Cảm ơn.”
“Cô Ninh, đừng khách sáo.”