Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 10: Giải Cứu




“Aaa!” Một tiếng hét thảm thiết như mổ heo vang vọng trong căn phòng, sự việc xảy ra bất ngờ, ban đầu mọi người đều sửng sốt, sau đó như chim sổ lồng bay tán loạn, chỉ sợ rước họa vào thân.

Cô gái ra tay vừa nhanh vừa độc, cây kéo đâm sâu đến tận xương, vết thương trên cánh tay chảy máu ròng ròng. Trần Hữu Thắng đau đớn che miệng vết thương lại. Ninh Uyển nhân cơ hội gã thả lỏng mà nhanh chóng bò dậy, chạy về phía cửa.

Nhưng mới chạy mấy bước thì đã bị gã đuổi theo, túm tóc kéo mạnh trở về, da đầu cô đau buốt. Ninh Uyển bèn giơ cây kéo đâm loạn xạ về phía gã.

Trần Hữu Thắng sợ hãi nên nhanh chóng buông tay ra, lật thuyền trong mương* không nói, lại còn trở thành trò cười của người khác. Gã chưa bao giờ mất mặt như vậy, nổi trận lôi đình, gào to, “Ai bắt được nó, tao thưởng mười vạn.”

(*) thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.

Danh ngôn ngàn đời quả không sai, phần thưởng lớn ắt có người gan dạ. Sau khi nghe lời hào phóng ấy, mấy người vừa rồi lo tránh còn không kịp, giờ đều bủa vây lại, chẳng ai chê tiền bạc bao giờ.

Ninh Uyển loạng choạng bước đi, quần áo tả tơi khiến bộ ngực trắng nõn bị lộ cả ra ngoài. Áo ngực ôm lấy đôi gò mềm mại đang run rẩy, khe rãnh sâu hút khoe ra đường cong đầy đặn, tất cả đều mang đầy vẻ dụ hoặc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng như đánh phấn, kiều diễm như quả đào. Ánh mắt mơ màng quyến rũ phủ đầy sương mù tựa như thác nước nơi khe núi dưới ánh trăng giữa mùa xuân.

Những gã đàn ông ở đây đều nhìn chằm chằm nơi ấy, hai mắt gần như phát sáng.

“Đừng tới đây, đồ xấu xa, các người đều là đồ xấu xa, người nào tiến tới tôi sẽ đâm người đó.”

Ninh Uyển rõ ràng đã say.

Trong tiềm thức, cô chỉ biết mình cần phải rời khỏi nơi này, vì ở đây không có ai tốt cả. Cô cầm chắc cây kéo trong tay để bảo vệ bản thân, hướng mũi nhọn về đám người đang vây quanh mình, giống như con thú nhỏ bé đang hấp hối giãy giụa trong lồng.

Âm thanh của Ninh Uyển dịu dàng mềm mại như trẻ con, pha chút ngọt ngào của men rượu nên không hề mang lực sát thương, mà chỉ nhẹ nhàng xuyên qua không trung truyền vào tai đám đàn ông, lại như vô tình rơi vào tim Lệ Minh Đình.

Không ai quen thuộc với giọng nói này hơn anh cả. Dù sao đi nữa, đêm hôm trước, chủ nhân của giọng nói này còn trần như nhộng nằm dưới thân anh rên rỉ cả một đêm mà.



Dáng điệu thưởng thức rượu của Lệ Minh Đình từ từ khựng lại, các ngón tay cầm ly rượu lộ rõ khớp xương, vẻ mặt âm trầm như đang suy ngẫm gì đó.

Không chịu nổi sự yên tĩnh này, Tống Cảnh Chi bèn đi ra ngoài xem trò hay rồi trở về, kể lại tình hình chiến đấu bên kia, “Không thể tin được, em gái này thật mạnh mẽ, dám giấu kéo theo, đâm Trần Hữu Thắng một nhát khiến gã khóc gào cả lên, hiện tại còn đang giằng co với một đám người, trông có vẻ lành ít dữ nhiều.”

Nghe thấy vậy, Lệ Minh Đình siết chặt nắm tay, đặt ly rượu đỏ xuống bàn, không nói tiếng nào đứng dậy bước ra ngoài.

Tống Cảnh Chi cho rằng anh nhất thời hứng thú nên cũng muốn hóng hớt, anh ta vội đuổi theo sau, “Chờ tôi với.”

Phản ứng và hành động của người say khá chậm chạp, Ninh Uyển làm sao có thể cảnh giác hết những người xung quanh mình. Nhân lúc cô lơ là thiếu cảnh giác, mấy gã đàn ông phía sau lưng bèn tiến lên đánh úp cô.

Ai nấy đều cảm thành sắp thành công, chỉ cần duỗi tay ra là có thể túm được cổ cô, nhưng ai ngờ lúc này lại có một người nhảy ra cản trở.

Chỉ nghe “ôi’ một tiếng, gã ta bỗng bị đạp văng ra, trượt dài về phía trước một đoạn, sau đó ngã mạnh xuống đất, thân mình mềm oặt không cử động được.

Mọi người quay ra nhìn người vừa tới, chỉ thấy trước mắt là người đàn ông chân dài eo thon, gương mặt sắc sảo như được điêu khắc, đẹp trai đến mức không ai dám nhìn thẳng. Con ngươi đen thâm thúy, đôi mắt sâu thẳm sắc bén tựa như ánh sáng rực rỡ nhưng lại lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.

Toàn thân toát ra hơi thở cao quý, vô hình chung tạo cho kẻ khác cảm giác bị chèn ép, khiến họ phải khiếp sợ.

Ninh Uyển ngây ngốc, vẫn chưa biết cú đá của Lệ Minh Đình đã giúp mình thoát khỏi một kiếp nạn.

Cô chỉ thấy mọi người trước mặt đều đang xoay vòng quanh người cô, khiến đầu óc cô trở nên choáng váng, chóng mặt đến mức không phân rõ phương hướng. Cô thử di chuyển, ai ngờ chân lại mất thăng bằng, tự khến mình trượt chân vấp ngã.

Vừa vặn lại ngã nhào vào ngực Lệ Minh Đình, cú ngã như thể nóng lòng lao vào lòng tay anh. Ninh Uyển như chú chó con ngửi tới ngửi lui trên người anh, mùi hương mát lạnh của xạ hương xen lẫn với mùi rượu nhàn nhạt.

Trước mắt cô cứ mông lung mơ hồ, nhìn không rõ gương mặt anh, chỉ loáng thoáng thấy được vẻ mặt lạnh băng, nghiêm túc, rất giống dáng vẻ của bố cô.

Là bố đến giúp cô trút giận sao?

Giống như khi còn bé, mỗi lần bị người khác bắt nạt thì bố đều sẽ giúp cô đòi lại công bằng.



Ninh Uyển suy nghĩ một chút, trong chớp mắt lại cảm thấy ấm ức vô cùng, ôm lấy thắt lưng gầy gò của Lệ Minh Đình, vùi đầu trong ngực anh khóc như một đứa trẻ, còn không quên kể lể với anh, “Bố, ở đây thật nhiều người xấu, bọn họ đều bắt nạt Uyển Uyển! Uyển Uyển rất đau!”

Lệ Minh Đình không đẩy cô gái trước ngực ra, để mặc cô thỏa sức giải tỏa, chỉ rũ mắt xuống nhìn hai hàng nước mắt rơi lã chã, ướt đẫm ngực áo anh.

Phụ nữ làm từ nước, dù là phía trên hay phía dưới thì đều thích chảy nước.

“Ha ha.”

Tống Cảnh Chi đuổi tới không sớm không muộn, vừa vặn bắt gặp màn kịch này, không nhịn được cười ra tiếng. Người nào đó thường ngày tính tình lạnh lùng, không bao giờ xen vào chuyện của người khác, thế mà hôm nay hiếm khi chạy đi diễn cảnh anh hùng hùng cứu mỹ nhân, thế mà lại bị mỹ nhân nhận nhầm là bố mình.

Trần Hữu Thắng chứng kiến toàn bộ quá trình, không ngờ một con nhóc không tiền không thế lại có thể dẫn tới hai nhân vật lớn như thế này. Một trong hai người này chỉ cần tùy tiện nhấc một ngón tay là đã có thể dễ dàng khiến gã yên lặng bốc hơi khỏi nhân gian rồi.

Con nhỏ này đúng là cao tay, chỉ phục vụ Lệ Minh Đình một đêm thôi mà lại có thể trèo cao đến vậy, gã đúng là đã quá khinh thường cô rồi.

Trần Hữu Thắng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, cố nhịn đau bước lên phía trước, đẩy “mấy con chim sổ lồng” kia ra, rồi tươi cười nịnh Lệ Minh Đình như một con chó, “Lệ thiếu, tiểu nhân có mắt như mù, không cẩn thận mạo phạm Ninh Uyển tiểu thư, mong ngài thứ lỗi.”

Lệ Minh Đình khẽ nâng mí mắt, nhìn gã như nhìn vậy thể chết, “Ông mà cũng là “nhân” à?”

Câu hỏi này khiến Trần Hữu Thắng vô cùng ngạc nhiên, không hiểu có ý gì, nhưng may mà đầu óc gã nhanh nhạy, vội vàng trả lời, “Không phải, tôi không phải là người, không phải là người…”

Gã đau khổ cười, trong lòng sợ hãi không thôi, mỗi một giây trôi qua đều không khác gì bị giày vò.

Đôi môi mỏng của Lệ Minh Đình mang nụ cười khẩy, “Vậy sao ông lại đứng?”

Lần này Trần Hữu Thắng lĩnh ngộ rất nhanh, lập tức quỳ rạp xuống đất như con chó, ngước lên cười lấy lòng anh.

Tống Cảnh Chi đứng một bên xem, vô cùng vui vẻ, trong lòng vô cùng khâm phục sự lanh lẹ vì bảo vệ tính mạng của Trần Hữu Thắng.



Lệ Minh Đình vẫn không thèm để ý đến gã, hỏi tiếp, “Tay chạm vào chỗ nào?”

“Chỉ sờ khuôn mặt và ngực một chút thôi ạ.” Trần Hữu Thắng run rẩy lên tiếng, đàng hoàng trả lời, không dám lừa gạt, sau đó lén nhìn sắc mặt anh, đưa mắt nhìn sang lại thấy mấy sợi tóc dính máu của cô gái, gã bèn nói thêm, “Còn có tóc nữa.”

Tống Cảnh Chi thích thú, Trần Hữu Thắng quả là nhân tài, ý chí sinh tồn vô cùng mạnh mẽ, xé thì nói xé đi, lại còn sờ soạng. Anh ta nhịn cười đến mức đau bụng.

Lệ Minh Đình bế Ninh Uyển lên, ôm vào trong ngực, đi đến trước mặt Trần Hữu Thắng, đôi giày da sẫm màu sáng bóng giẫm lên bàn tay của gã, từ trái sang phải nghiền qua nghiền lại từng ngón một.

Tay đứt ruột mềm, Trần Hữu Thắng đau đớn như bị xe cán. Hình như gã còn loáng thoáng nghe thấy tiếng xương ngón tay bị gãy, ngón tay như bị nghiền nát máu thịt không rõ.

Mồ hôi tuôn ra như mưa, sắc mặt gã tái nhợt, trong miệng tràn đầy vị máu tươi, đau nhưng chỉ dám cắn răng chịu đựng, rất sợ phát ra âm thanh lại chọc giận Lệ Minh Đình.

“Mắt chó của ông, có muốn bị móc không?”

Câu hỏi lạnh lùng của anh từ trên cao truyền xuống, Trần Hữu Thắng đau đớn run bắn lên, yếu ớt van xin tha thứ, “Lệ thiếu… Lệ thiếu, tha cho tôi… Cả nhà của tôi trên có mẹ già dưới có con thơ, tất cả đều dựa vào tôi mà sống… Đừng lấy móc mắt tôi… Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không dám liếc mặt nhìn Ninh tiểu thư nữa, nếu vi phạm tôi sẽ chết không toàn thây.”

Lệ Minh Đình nở nụ cười, hệt như ác ma giết người không thấy máu, “Được, ông hãy nhớ cho kỹ đấy.”

Trần Hữu Thắng gật đầu như giã tỏi.

Anh lạnh lùng liếc nhìn những kẻ khác như đang cảnh cáo.

Mọi người sợ đến mức hai chân run rẩy, đều cúi đầu nín thở, sợ kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là mình.

Cuối cùng, Lệ Minh thu ánh mắt lại, ôm Ninh Uyển rời đi.

Chân ai nấy đều mềm oặt, lập tức ngã ngồi trên ghế sô pha, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại mà kinh sợ.