Chương 5
Editor: Mèo tam thể
Bởi vì chuyện này, Trần Trí ảo não cả một buổi tối, cho nên sáng sớm ngày thứ hai gã đã giục Bạch Thần dậy đi kí hợp đồng, chỉ lo Lục Hành Vũ đổi ý.
Điểm hẹn là ở phòng tổng thống của một khách sạn năm sao, Bạch Thần là lần đầu tiên tới chỗ sang trọng như vậy, tuy rằng ngoài mặt luôn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng cũng vẫn có chút sốt ruột.
Trần Trí đi trước dẫn đường, Bạch Thần yên lặng theo sau, dọc đường Trần Trì vì lo Bạch Thần tạo rắc rối trước mặt Lục Hành Vũ nên liên tục dặn cậu một lát nữa đừng nói nhiều, chỉ cần giả bộ ngoan ngoãn chút là được.
Bạch Thần cũng không nói gì, yên lặng gật đầu đồng ý – cậu vốn cũng không phải là dạng người thích nói nhiều trước mặt người lạ.
Trong lúc đứng chờ thang máy, Trần Trí lại nhớ tới cái gì, liền quay đầu dặn dò. “Tính cách Lục tổng có chút lạnh nhạt, cậu đừng cảm thấy ảo não, hắn lúc nào cũng như vậy, sau này cũng tránh đùa giỡn với hắn, nhớ rõ chưa?”
Bạch Thần nghe Trần Trí nói có chút buồn cười, cũng chẳng phải là tình nhân thật, tâm tư đâu mà đùa giỡn với nhau? Lo cho chính mình là được rồi.
Suy nghĩ một lát, Bạch Thần mới hiểu ý gã, liền yên lặng ngẩng đầu, dùng cặp mắt đẹp đẽ nhìn Trần Trí.
Quả nhiên Trần Trí ho khan một tiếng, thấp giọng nói, “Cậu làm người mẫu hạng hai cũng không có tiền đồ, chỉ có thể kiếm tiền khi còn trẻ, lần này cố gắng nối quan hệ với Lục tổng nói không chừng liền từ chim sẻ thành phượng hoàng luôn ấy chứ!”
Bạch Thần nghe lời này của Trần Trí thật sự rất muốn bỏ đi, nhưng cậu yên lặng bấm lòng bàn tay, mím môi nhịn xuống.
Gã quả nhiên vẫn cảm thấy mình là dựa vào nhan sắc mà kiếm sống…
Trần Trí nhìn một mặt không tình nguyện của Bạch Thần còn muốn nhiều lời, nhưng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Trần Trí vội vàng vẫy tay kêu Bạch Thần, ra hiện cho cậu đuổi theo. Bạch Thần bởi vì câu nói vừa nãy của gã tâm tình vẫn hơi kém, mặt mày có chút khó chịu.
Trần Trí lại không chú ý tới cảm xúc của cậu, ra khỏi thang máy liền vội vàng tiến vào căn phòng tổng thống đã đặt trước, nhấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa liền tự động mở ra.
Trần Trí thấy thế, thúc giục nhìn về phía Bạch Thần.
Bạch Thần vốn còn đang do dự, nhìn thấy cửa lớn đã mở toang, cậu bỗng nhận ra rằng, đã đến bước này rồi thì còn do dự gì nữa chứ.
Yên lặng nhắm mắt lại, Bạch Thần đi theo Trần Trí.
Trần Trí thay một đôi xép xốp của khách sạn, cũng ra hiệu cho Bạch Thần đổi, cậu vừa đổi dép lê vừa suy nghĩ xem Lục tổng kia đến cùng là hạng người gì.
Trần Trí nói dáng vẻ hắn rất đẹp, nhưng Bạch Thần trong lòng vẫn hoài nghi, dù sao trong thời đại này, tổng giám đốc chức quyền như thế đều là một đám hói đầu bụng bia, cao phú đã ít, đừng nói đến cao phú soái.
Bạch Thần vừa đi vừa ngẩn ngơ suy nghĩ, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới sàn.
Mỗi khi căng thẳng, cậu cần phải nghĩ lung tung mới có thể làm bộ trấn tĩnh.
Mải nghĩ, cậu không để ý rằng Trần Trí đi trước bỗng nhiên dừng lại, thế là tí nữa thì đụng vào lưng gã.
Cậu vừa dừng chân thì nghe tiếng Trần Trí mang theo vài phần lấy lòng, cười nói. “Lục tổng, tôi đã mang người đến đây, ngài xem trước một chút xong hẵng quyết định xem có kí hợp đồng hay không nhé.”
Nói, Trần Trí liền ra hiệu cho Bạch Thần ở đằng sau.
Bạch Thần vốn đang nhìn xuống dưới sàn, thấy Trần Trí nháy mắt với cậu, liền yên lặng ngẩng đầu lên.
Trên ghế sofa đối diện là một chàng trai âu phục giày da ngay ngắn, hai bàn tay đan vào nhau để trên đầu gối, ánh mắt dị thường bình tĩnh nhìn cậu, trong con ngươi màu đen lấp ló mấy phần ý vị sâu xa.
Bạch Thần nhìn cặp mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, mới chỉ lướt qua một lát thôi đã thấy trong đầu trống rỗng như bị máy bay ném bom ném thành bình địa.
“Bạch Thần.” Lục Hành Vũ nhìn Bạch Thần, nhàn nhạt nói, không mang theo bất cứ tâm tình nào, ngữ khí như đang giải quyết chính sự.
Mà Bạch Thần nghe giọng của Lục Hành Vũ, cũng không biết làm sao, một cảm xúc quen biết hiểu ngầm liền vọt ra khỏi đáy tim.
Thời cấp ba, vì sợ bị phát hiện yêu sớm, họ liền đóng vai thành đôi bạn học tập cùng tiến.
Mỗi lần tan học, Lục Hành Vũ yên lặng cầm cặp sách lên, sau đó liền dùng giọng nói lãnh cảm mà gọi tên Bạch Thần, hệt như bây giờ.
Sau khi ra khỏi trường, Bạch Thần sẽ ngồi sau yên xe đạp của Lục Hành Vũ, Lục Hành Vũ lúc ấy sẽ cười mà kéo tay Bạch Thần vòng quanh hông hắn, sau đó đạp xe với tốc độ xé gió.
Cho nên Bạch Thần mới sửng sốt mà mở to mắt, nhưng sau đó lập tức tỉnh lại, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói một câu. “Xin chào, Lục tổng.”
Lục Hành Vũ băn khoăn chậm rãi nhìn Bạch Thần, hắn nhàn nhạt nói. “Cảm phiền Trần tổng giám đi ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với Bạch Thần.”
Trần Trí nhìn hai người đều là một bộ thờ ơ bất đắc dĩ trong lòng liền cuống cuồng, nhưng mà gã lại chẳng thể nói thêm cái gì, chỉ có thể yên lặng liếc Bạch Thần một cái, sau đó vừa cười vừa lui ra ngoài.
Trần Trí rời đi, Bạch Thần vẫn đứng tại chỗ, nghe tiếng cửa mở liền theo bản năng ngoái đầu nhìn, xác nhận Trần Trí thực sự đã đi ra ngoài cậu mới quay đầu lại.
Vào lúc này, vẻ mặt Lục Hành Vũ ngồi đối diện đã nhu hoà đi không ít, hắn nhìn Bạch Thần đang đứng yên, ánh mặt giật giật, nói. “Ngồi xuống đi.”
Thanh âm của Lục Hành Vũ thanh lãnh mà từ tính, so với hồi cấp ba đã trầm đi không ít, Bạch Thần hơi mím mím môi, bỗng nhiên có điểm lúng túng.
Vừa mới cảm thấy hiểu nhau trong nháy mắt xong, hiện tại đối diện là bạn trai cũ đã từng bị bố mình ác độc đánh đuổi mắng mỏ, Bạch Thần thực sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong lòng cậu vốn đã rất hổ thẹn với Lục Hành Vũ, mà bây giờ lại gặp nhau với thân phận này… cảm giác y hệt như bị bắt gian ở trên giường vậy.
“A Thần, đã lâu không gặp.”
Lục Hành Vũ ngay tại thời điểm Bạch Thần còn đang lúng túng do dự, không đầu không đuôi nhẹ giọng nói ra một câu như vậy.
‘A Thần’, hai chữ này trôi vào tai Bạch Thần liền cảm thấy đau xót, chỉ thiếu điều mà rơi nước mắt.
Danh xưng này làm cậu nhớ lại thật nhiều chuyện ngọt ngào mà đau lòng.
Năm đó Bạch Triển vì không cho cậu và Lục Hành Vũ gặp mặt liền dứt khoát chuyển cậu đi vào trường nội trú, mà khi ấy Lục Hành Vũ nhà rất nghèo, chỉ vì có thể nhìn thấy Bạch Thần mà mỗi ngày thứ 6 hắn đều lọc cọc đạp xe đến trường nội trú tìm Bạch Thần.
Hành động của Lục Hành Vũ làm Bạch Thần đau lòng, nhưng rốt cuộc cậu vẫn nhốt mình trong kí túc xá, khóc cả một ngày trời, không dám đi gặp hắn.
Bởi vì khi ấy Bạch Triển nói, nếu như cậu còn dám qua lại với Lục Hành Vũ, ông liền tìm người quen đá Lục Hành Vũ ra khỏi trường.
Lục Hành Vũ nhà nghèo, ngoại trừ đọc sách thì không còn đường nào để đi. Bạch Thần không muốn Lục Hành Vũ vì mình mà phải bỏ học, cho nên ngày hôm sau, cậu quẹt đi nước mắt viết cho Lục Hành Vũ một phong thư tuyệt giao, rồi gửi ra ngoài.
Sau đó, Bạch Thần liên tục thu được đến hơn mười phong thư hồi âm của Lục Hành Vũ, nhưng cậu chẳng bao giờ dám mở ra xem.
Bởi vì chỉ cần thấy tên hắn trên thư thôi, Bạch Thần liền cảm thấy đau lòng, sợ sệt không nguôi.
Đoạn thời gian đó, Bạch Thần tưởng chừng như mình sắp phát điên.
Tuy rằng cậu biết mình cứ vì một đoạn tình cảm đó mà tan nát cõi lòng quả thực rất uổng phí, nhưng cậu chẳng còn cách nào khác.
Cậu yêu Lục Hành Vũ lắm, yêu đến không thở được.
Nhưng bây giờ thì sao, Bạch Thần cảm thấy mình thật không xứng với Lục Hành Vũ.
Nhìn Bạch Thần sờ môi, viền mắt ửng đỏ, cả người là một bộ dáng sắp khóc, thần sắc Lục Hành Vũ liền nhu hoà mấy phần, thấy Bạch Thần vẫn cứ đứng yên, Lục Hành Vũ liền chậm rãi đứng dậy, hướng cậu đi tới.
Bạch Thần thấy động tác của Lục Hành Vũ cũng không biết tại sao lại rụt rè, liên tục lùi về sau, nói năng lộn xộn. “Tôi… ừm… Đã lâu không gặp.”
Kiêng kị của Bạch Thần làm ánh mắt Lục Hành Vũ tối sầm, nhưng hắn vẫn khống chế được tâm tình của mình, đứng lại, sau đó chỉ cái ghế sofa đối diện, nói. “Ngồi xuống rồi bàn.”
Bạch Thần giờ đã trấn định, cũng biết chính mình vừa nãy hơi thất thố, liền dụi dụi mắt, quay người yên lặng đi tới ghế sofa.
Bóng lưng Bạch Thần dị thường thon gầy, cái eo mặc áo len mỏng thấp thoáng lấp ló, vô cùng động lòng người.
Cao lên rồi, nhưng người nhỏ quá.
Lục Hành Vũ lặng lẽ nghĩ.
Hai người cách nhau đến ba mét, Bạch Thần ngồi xuống rồi vẫn lẳng lặng rũ mắt, mang theo vài phần né tránh, không dám nhìn thẳng đối diện với Lục Hành Vũ.
Lục Hành Vũ nhìn Bạch Thần rũ mắt, dáng vẻ vừa trầm mặc vừa đáng thương, trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần.
Lục Hành Vũ không nói, Bạch Thần cũng không mở miệng.
Nửa ngày sau, Lục Hành Vũ nhàn nhạt thở dài một hơi, đẩy hợp đồng trên khay trà, nói. “A Thần, xem hợp đồng một chút đi, có gì không hài lòng em có thể nói, chúng ta sẽ cùng suy xét.”
Bạch Thần nghe Lục Hành Vũ nói câu này, ánh mắt rơi xuống bản hợp đồng trên khay trà thuỷ tinh trong suốt kia, tâm tình nhất thời như bị thiêu đốt, vô cùng khó chịu.
Nhìn sắc mặt Bạch Thần, ánh mắt Lục Hành Vũ giật giật, thấp giọng nói. “Hợp đồng không có bất cứ nội dung không đứng đắn nào, em không cần lo lắng.”
Thấy Bạch Thần vẫn cứ duy trì sắc mặt biệt nữu (?) kia, Lục Hành Vũ lại bổ sung. “Nếu như A Thần không muốn ký cũng không sao, tôi sẽ đi tìm người khác.”
Lục Hành Vũ đã điều tra rõ tình hình kinh tế của Bạch Thần, cho nên hắn đã nhờ Trần Trí đi trả nợ giúp cậu, hắn cũng không muốn cưỡng bức cậu, bởi vì hắn rất rõ tính tình Bạch Thần, làm chuyện như vậy sẽ chỉ khiến Bạch Thần khó chịu.
Tuy rằng đối tượng là hắn…
Lục Hành Vũ cũng chẳng hề chắc chắn rằng Bạch Thần vẫn thích hắn.
Mà Bạch Thần nghe câu vừa rồi của Lục Hành Vũ lại cảm thấy cả người như bị sét đánh, lập tức tỉnh lại.
Tìm người khác ư?
Điều Bạch Thần khó chấp nhận nhất cũng chỉ có vậy thôi – nhìn thấy Lục Hành Vũ bên người khác, cho dù chỉ là hiệp ước.
“Tôi ký!” Bạch Thần trong lúc nóng đầu thốt lên.
—
anh Lục nhạt nhẽo quá nên làm cái gì cũng nhàn nhạt…