Chương 11
Editor: Mèo tam thể
Bạch Thần biết trong khách sạn có người quản lý, cho nên cậu không thể mang thuốc về, hơn nữa bao bìa của nó cũng rất dễ gây hiểu lầm.
Cậu không muốn cho người ta biết rằng thể chất cậu đặc biệt.
Vì vậy Bạch Thần đi đến một cửa hàng trà sữa, nhờ em gái phục vụ lấy cho mình một chén nước sôi, em gái thấy Bạch Thần lớn lên đẹp trai cũng không thu tiền cậu.
Bạch Thần liền bưng ly trà sữa bên trong chứa toàn nước sôi yên lặng sang công viên bên cạnh.
Cậu một tay lôi hướng dẫn sử dụng của thuốc tránh thai ra nghiêm túc nhìn, một tay vứt vỏ hộp vào thùng rác.
Uống hai viên thuốc, số còn lại Bạch Thần liền nhét vào trong túi, sau đó cậu ngồi trên băng ghế dài lẳng lặng uống cốc nước kia.
Cho dù cậu cùng Lục Hành Vũ hai bên tình nguyện, mang thai vẫn là chuyện phiền phức, hơn nữa cậu còn muốn tiếp tục làm người mẫu, mang một đứa trẻ trong bụng khẳng định không được.
Uống xong nửa ly nước, Bạch Thần đứng dậy, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi một vòng quanh công viên, sau đó đút tay vào trong túi áo, chậm rãi đi về.
Vừa vào đến cửa khách sạn, điện thoại di động của Bạch Thần bỗng dưng vang lên, cậu lấy ra nhìn, là Trần Trí.
Ánh mắt giật giật, Bạch Thần cố gắng bình tĩnh, bấm nút nghe máy.
Chuyện tối hôm qua đã giúp cậu nhìn rõ con người tên là Trần Trí này, nhưng mà cho dù thế nào đi nữa thì gã coi như cũng đã giúp cậu, tạm thời Bạch Thần còn chưa muốn trở mặt.
Kết quả Bạch Thần vừa nhận điện thoại liền nghe thấy ngữ khí vô cùng thê thảm mang theo vài phần oán giận của đối phương. “Tiểu Thần a, cậu lần này hại chết anh đây rồi.”
Bạch Thần nghe Trần Trí nói vậy, ngẩn người ra, sau đó liền nhanh chóng nghĩ ra lí do. Cậu thầm nghĩ mình còn chưa đến tìm Trần Trí, gã đã tới tìm cậu, thật sự là…
Lập tức Bạch Thần liền nhàn nhạt nói, biểu tình không vui. “Em không có nói sự việc kia cho Lục Hành Vũ, nếu như anh ta có biết thì nhất định là do anh ta đoán ra.”
Trần Trí nghe Bạch Thần nói vậy liền an tâm vài phần, nói. “Tiểu Thần a, anh trai đây bình thường đối với cậu cũng coi như là tốt đi? Cậu giúp anh trai đây nói đỡ vài câu với Lục tổng có được không?”
Bạch Thần nhíu lông mày một cái, lạnh lùng đáp. “Em còn chưa tính toán chuyện của em đâu kìa, làm sao mà chen miệng vào nói mấy câu với Lục Hành Vũ được?”
Bạch Thần vốn định trực tiếp từ chối Trần Trí, nhưng lời ra khỏi miệng lại không quá cường ngạnh. Trần Trí nghe vậy liền ngẩn người, có chút không vui. “Cậu vừa mới bấu víu quan hệ với Lục tổng xong liền quăng anh đây đi như vậy sao?”
Bạch Thần nghe thế lại phừng phừng lửa giận, cậu há miệng muốn mắng trả, nhưng lại không nói được câu nặng nề nào.
Trầm mặc một lát, Bạch Thần đơn giản trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại đã bị tắt rồi, nhưng mỗi khi Bạch Thần nhìn màn hình, trong lòng vẫn rất tức giận.
Cậu cũng không phải sẽ không sinh khí, nhưng có điểm chậm chạp, khi ấy đã muốn mắng người, nghĩ một hồi rồi lại quyết định cúp máy.
Yên lặng nhìn màn hình, Bạch Thần hít sâu một hơi, đem số điện thoại của Trần Trí kéo vào danh sách đen.
Bạch Thần đúng là lớn gan hơn so với trước đây, nếu là khi trước, cậu tuyệt đối không dám đôi co với Trần Trí.
Mà lần này, không biết tại sao, cậu lại muốn nuông chiều* mình một chút.
*nuông chiều ở đây ý là chiều theo ý muốn của mình.
Cũng không phải vì kí hợp đồng, mà là bởi vì Lục Hành Vũ.
Cậu biết rằng, Lục Hành Vũ nhất định sẽ là của cậu.
Vậy là đủ rồi.
Nghĩ tới đây, Bạch Thần yên lặng cười cười, bước nhanh đi tới bên cạnh thang máy.
Bạch Thần trở về phòng, ngồi ở trên giường giường mềm mại suy tư một hồi liền nhắn cho Lục Hành Vũ một cái tin nhắn ngắn.
—— buổi tối anh có phải họp không?
Lục Hành Vũ vốn đang làm việc, nghe điện thoại di động vang lên liền mặt than kéo về nhìn môt chút, kết quả liếc thấy hai chữ ‘A Thần’ này, trong nháy mắt khuôn mặt lạnh lẽo của hắn liền trở nên nhu hòa.
Cầm lấy điện thoại di động, Lục Hành Vũ mang trên mặt mấy phần ý cười, nhắn trả lời cậu.
—— không có, em muốn làm gì sao?
Bạch Thần còn đang nằm ườn trên giường, nhìn thấy tin nhắn từ Lục Hành Vũ liền bật dậy.
Suy nghĩ một chút, Bạch Thần thử nhắn qua một cái tin.
—— anh có muốn đi dạo phố với tôi không? Nếu ngại paparazzi thì thôi, không sao đâu.
Bạch Thần đều đã nói như vậy, Lục Hành Vũ làm sao nỡ từ chối, hắn yên lặng cười cười, đưa tay gõ lại mấy dòng.
—— tôi không phải minh tinh, sẽ không bị nhìn nhiều đâu
Bạch Thần đọc xong mấy chữ này, trong lòng nhảy một cái.
Vậy là đáp ứng rồi hả?
Cậu vô cùng vui vẻ gửi lại tin nhắn cho Lục Hành Vũ.
—— vậy buổi tối đi dạo phố đi, tôi biết rất nhiều chỗ vui chơi, hàng ăn ngon cũng biết.
Nhìn màn hình, Lục Hành Vũ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của Bạch Thần, chỉ mới trải qua một buổi tối mà Bạch Thần đã chủ động đến như vậy, biết thế hắn cũng đã không vội vàng ——
Nghĩ tới đây, Lục Hành Vũ nhíu nhíu mày, gõ một cái lên trán của chính mình.
Thực sự là càng ngày càng thích suy nghĩ lung tung.
Trầm mặc một hồi, Lục Hành Vũ quyết định chỉ gửi một chữ “Ừ” liền thôi.
Thế mà Lục Hành Vũ bên này đợi nửa ngày, vẫn không thấy Bạch Thần bên kia đáp lại.
Nhưng thật ra Bạch Thần biết, Lục Hành Vũ không thích trả lời tin nhắn của người khác, cho nên mới cố ý không đáp lại hắn, vì cậu biết Lục Hành Vũ nhiều việc như vậy, nhất định rất khổ cực, mình không cần phải gây thêm chuyện cho hắn làm.
Bạch Thần lại không nghĩ tới, chỉ trong vòng mấy chục phút Lục Hành Vũ đã bật đi tắt lại điện thoại không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng lần nào có thông báo tin nhắn mới.
Bất quá Lục Hành Vũ cũng coi như chuyên nghiệp, mặc dù có điểm mất tập trung, nhưng vẫn rất nghiêm túc công tác, đem công việc trong ngày làm xong xuôi mới lên xe để tài xế chở về khách sạn.
Lục Hành Vũ vẫn luôn cho rằng, qua nhiều năm như vậy, hắn không còn có thể quá nhiệt huyết trong chuyện tình cảm nữa, cũng dần trở nên lý trí.
Vậy mà vừa đụng đến Bạch Thần hắn liền không làm được.
Chưa bao giờ Lục Hành Vũ muốn tan làm đến như vậy.
Mà Lục Hành Vũ cũng không ý thức được, ở trong lòng hắn Bạch Thần đã được thăng cấp lên làm đối tượng yêu đương, lại còn cảm thấy chuyện này đương nhiên phải như vậy.
Nhưng Bạch Thần thì không.
Mục tiêu hiện tại của cậu chính là đánh bại “bạch nguyệt quang”, giành về Lục Hành Vũ.
Vừa nghĩ tới sự kiện này, Bạch Thần vừa cảm thấy thấp thỏm vừa cảm thấy hưng phấn.
Thời điểm xế chiều, cậu thay ra bộ quần áo mà mình thích nhất, xoay qua xoay lại trước gương.
Cậu biết mình lớn lên đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy đẹp trai lại có lợi thế đến vậy.
Áo sơmi trắng nhàn nhã, túi da một quai màu đen in chìm, quần bò thẫm màu cùng giày thể thao trắng, toàn thân chỉ thuần hai loại màu sắc, được tô điểm thêm bởi thắt lưng màu bạc vô cùng linh động.
Sơmi được bỏ một nút trên cùng lộ ra cần cổ thon nhỏ cùng xương quai xanh tinh xảo, Bạch Thần ngày hôm nay còn cố ý làm đầu tóc một phen, mái tóc ngắn đen tuyền mềm mại xoã tung, bên dưới là đôi mắt đen láy sáng ngời, sống mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi hồng nhuận, Bạch Thần như vậy có khi trực tiếp đi chụp tạp chí cũng được luôn ấy chứ.
Lục Hành Vũ khi bước vào cũng không nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy được một Bạch Thần linh động đẹp trai đến thế.
Ấn tượng Bạch Thần tạo ra cho hắn mấy ngày nay chỉ gói gọn trong bốn chữ “ôn nhuận mềm mại”, đột nhiên thay đổi một thân xiêm y này, làm cậu trở nên góc cạnh hơn.
Vẫn cho rằng cậu là một con thỏ nho nhỏ, hoá ra lại là mèo.
Nhưng thay đổi này mang đến cho Lục Hành Vũ nhiều kinh hỉ hơn là lo sợ.
Con ngươi Lục Hành Vũ lập loè khiến Bạch Thần có hơi bối rối, cậu trầm mặc một hồi, cúi đầu nhìn chính mình một chút. “Mặc như vậy rất kì cục sao?”
Lục Hành Vũ nghe vậy vội vã lắc đầu, đi tới nắm vai Bạch Thần, hôn hôn trán cậu, thấp giọng cười nói. “Không, A Thần của tôi rất đẹp trai.”
Bạch Thần đột nhiên bị Lục Hành Vũ ôm hôn làm cho thần trí quay cuồng.
Quá, quá nhanh đi?
Hơn nữa, cậu không có nghe lầm chứ?
Lục Hành Vũ vừa rồi nói, Bạch Thần của tôi.
Nghĩ nghĩ một hồi liền đỏ mặt, len lén nhìn Lục Hành Vũ một cái, lại thấy hắn nhìn về phía mình, con ngươi ánh lên vài phần ý cười ôn hoà.
“Chúng ta đi đâu dạo phố?”
Lục Hành Vũ biết Bạch Thần đang rối rắm cái gì, cũng không nói toạc, Bạch Thần đương nhiên chẳng thể mặt dày hỏi ra, ánh mắt giật giật, cậu nói. “Đi phố đi bộ.”
Lục Hành Vũ mỉm cười. “Được.”
—
Nói thế mà lại đi thật.
Lục Hành Vũ đổi một cái áo gió màu đen nhàn nhã, cũng mặc quần bò, để cho an toàn, hắn còn đội thêm mũ lưỡi trai. Tuy rằng ăn mặc rất bình thường, nhưng vóc người kia của Lục Hành Vũ đứng cạnh người khác liền thấy không tầm thường.
Hai người lái xe đến bãi đỗ xe của phố đi bộ, sau đó Lục Hành Vũ liền đưa tay kéo Bạch Thần, đỡ cậu ra khỏi xe.
Mấy hành động hôm nay của Lục Hành Vũ làm cho Bạch Thần rất kinh ngạc, cậu vốn cũng nghĩ rằng Lục Hành Vũ sẽ chủ động nhiều hơn so với hôm qua, nhưng lại không hề tưởng tới hắn sẽ thân thiết đến mức này.
Lẽ nào là bởi vì… việc kia?
Bạch Thần yên lặng đỏ mặt.
Tuy rằng sau đó cậu cũng cảm thấy rất thoải mái.
Lục Hành Vũ nắm tay Bạch Thần, đem bàn tay xinh xẻo của cậu bao trọn trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Bàn tay hắn rộng lớn, ngón tay thon dài, có điểm khô ráo nhưng không hề thô ráp, trên ngón tay có mấy vết chai do viết chữ để lại, khi vuốt ve mu bàn tay của hắn liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi hầm đậu xe, Lục Hành Vũ nhìn chung quanh, quay đầu hỏi Bạch Thần. “Em muốn đi đâu trước?”
Bạch Thần vốn muốn mang Lục Hành Vũ đi mấy quán đồ ăn vặt mà cậu yêu thích, nhưng bây giờ suy nghĩ lại liền do dự.
Cuối cùng, Bạch Thần nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên mắt loé sáng, nói. “Chúng ta đi xem phim đi?”
Lục Hành Vũ nghe lời Bạch Thần đề nghị không cảm thấy quá cao hứng cũng không thấy bất ngờ, kỳ thực hắn chưa bao giờ thích đi dạo phố, có Bạch Thần ở đây rồi thì đi chỗ nào cũng như vậy thôi.
Cho nên Lục Hành Vũ yên lặng cười cười. “Được.”
Tình nhân đi xem phim, thực sự xem cái gì chỉ là việc phụ, thứ chính là bầu không khí khi xem, còn cả cảnh “tối lửa tắt đèn” nữa.
Tại chỗ bán vé, Lục Hành Vũ yên lặng đứng sau lưng Bạch Thần, chờ cậu mua vé cùng đồ ăn vặt. Mua xong xuôi, Lục Hành Vũ liền nắm tay Bạch Thần đi tới rạp chiếu phim.
Vừa vào trong rạp, đèn đã tối thui, động tác nắm tay của Lục Hành Vũ liền biến thành ôm eo.