Kim Chủ, Cưng Ra Đây!

Chương 24




Nhắn tin chúc ngủ ngon với Thần Hựu trên weixin như thường lệ xong, Minh Tiêu nhìn màn hình dần dần tối đi, tâm trạng lại loạn tung tùng phèo.

Mấy ngày nay quan hệ giữa anh và Thần Hựu tựa hồ đã thân thiết hơn đôi chút. Kĩ thuật chụp hình của tên kia rất khá, còn có thể phối hợp thêm tiêu đề đi kèm vừa thoải mái, dí dỏm lại không hề ngả ngớn, đăng lên weibo nhận được tương tác rất tốt. Điều càng khiến anh không nghĩ tới chính là khi Thần Hựu nói về tình tiết cũng như tính cách nhân vật Hoa Phi Minh trong tiểu thuyết Mắt Thấy quả thực vô cùng mạch lạc rõ ràng, có lý có chứng cứ, nghiễm nhiên cậu hẳn là kẻ thích đọc sách lâu năm, nhiều chỗ cậu phân tích đã khiến anh hiểu sâu hơn về tác phẩm.

Không thể không thừa nhận, có cách lý giải nhân vật Hoa Phi Minh của Thần Hựu, anh đã nắm chắc hơn về câu chuyện, cậu quả thật đã giúp anh một việc lớn.

Hằng ngày tiếp xúc với nhau, không gian riêng tư mà anh thiết lập nên tựa hồ đã bị Thần Hựu chậm rãi tạo ra một kẽ nứt. Anh cảm thấy đáng lẽ ra mình cần phải phẫn nộ, mâu thuẫn, thế nhưng trên thực tế thì không chỉ không có, mà còn có phần mong đợi được tiến gần hơn tới Thần Hựu.

Điều này rất không bình thường.

Năm 12 tuổi, mặc dù Minh Tiêu thoát ra khỏi Quốc học viện nhưng anh và ba mẹ đã trở nên xa cách, không còn lưu lại chút tình cảm nào. Năm ấy anh đưa phần lớn tiền bồi thường cho cha mẹ, chỉ để lại một ít chi trả cho học phí và sinh hoạt trong tương lai.

Dưới sự trợ giúp của những nhà từ thiện với tấm lòng hảo tâm, Minh Tiêu tự chọn cho mình một ngôi trường nội trú rất xa nhà, anh ở đó học hết cấp hai, sau đó thì vừa làm công vừa học cấp ba, ngóng trông sớm ngày thành niên, sớm ngày nhận được bằng tốt nghiệp.

Giai đoạn đó, trong cuộc sống của anh gần như chẳng có gì êm đềm. Anh hận ba mẹ, ba mẹ cũng coi anh thành nỗi xấu hổ khó có thể mở miệng. Qua miệng lưỡi thế gian, những đứa trẻ từng sống trong Quốc học viện đều bị quy thành nạn nhân từng bị xâm hại, mặc dù đám trẻ ấy không bị xâm phạm nhưng sau lưng vẫn bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ, buông lời gièm pha.

“Nhìn kìa, là thằng bé kia đó! Thật đáng thương, nhỏ như vậy liền bị… Aiii, sau này làm sao kết hôn sinh con được! Đáng thương thật đấy! Cha mẹ cũng chịu nghiệp chướng, cả đời không ngóc đầu lên được!”

Trước mắt họ, ba mẹ của Minh Tiêu chính là đám người cả đời không ngóc đầu lên được kia.

Điều khiến lòng người căm giận lại là, nguyên nhân khiến bọn họ không ngóc đầu lên được không phải là vì sự ngu xuẩn của mình suýt hại thảm đứa con trai ruột, mà là vì họ không chịu nổi lời bàn tán của kẻ khác.

“Nghe nói Minh Tiêu nhà họ cũng bị… thế kia đó, thật thê thảm quá, con gái nhà ai mà chịu gả tới nhà họ nữa đâu.”

Minh Tiêu trưởng thành sớm, hiểu được trong lòng ba mẹ mình nghĩ cái gì.

Thiếu niên bình thường e rằng không chịu nổi người đời nghị luận và sự lạnh nhạt của người nhà thế nhưng anh thì khác.

Khi còn ở trong Quốc học viện anh đã tự xây lên một bức tường phòng vệ cho mình, không ai có thể hoàn toàn đi vào thế giới của anh, tùy ý tổn thương anh.

Khoảng chừng sau khi đủ 16 tuổi, Minh Tiêu liền cắt đứt liên hệ với ba mẹ. Một món nợ oan trái, công ơn sinh thành và nuôi dưỡng, anh đã lấy chuyện cũ nghĩ lại mà sợ cùng với tiền bồi thường để trả hết nợ, anh không còn nợ họ, cũng không trông chờ họ có thể sám hối và áy náy.

Trường nội trú có chỗ tốt của nó, thông tin nơi đây tương đối hạn hẹp. Minh Tiêu ở nơi đó ba năm, mặc dù không thân thiết với bạn cùng phòng và bạn trên lớp nhưng cũng là tính hòa hợp, chỉ có thầy cô mới biết chuyện anh từng học trong Quốc học viện mà thôi.

So với bạn bè cùng trang lứa thì anh sống xa cách và lạnh nhạt hơn rất nhiều, sau khi lên cấp ba bởi vì tướng mạo xuất chúng mà trở thành hotboy của trường. Khi đó sóng gió về Quốc học viện đã được dẹp yên, người vây xem náo nhiệt cũng đã dần quên lãng, không ai còn lôi đám trẻ đáng thương năm đó ra làm đề tài tán gẫu lúc nhàn hạ nữa.

Cho nên dù Minh Tiêu có khiến người khác chú ý thì cũng không có ai moi móc ra những chuyện cũ của anh.

Rất nhiều nữ sinh yêu thích vẻ ‘lạnh lùng’ của Minh Tiêu, có người còn bĩu môi nhận xét rằng anh chỉ đang giả ngầu thôi, không một ai hay biết rằng thực chất anh chỉ không muốn quá thân thiết hay qua lại với ai quá nhiều.

Sau khi gia nhập giới giải trí, tính tình của anh kỳ thực sáng sủa hơn hẳn, cũng dần mềm mại đi không ít, có thể học được cách treo nụ cười ở trên mặt, học được cách dùng những khuôn mặt khác nhau để ứng phó với người khác, thậm chí học được cả cách đùa giỡn, bán manh. Thế nhưng mặc dù là bạn tốt nhất như Trình Hạo thì cũng chưa từng đi vào ‘lãnh địa an toàn’ sâu trong nội tâm anh.

Thần Hựu là người duy nhất khác biệt.

Thế nhưng cậu lại là người mà Quý tiên sinh nuôi ở bên cạnh.

Hai tay Minh Tiêu vùi vào trong tóc, trái tim càng lúc càng siết chặt lại.

Trước kia Thái Bao từng nhắc nhở anh đừng quá thân thiết với Thần Hựu, phải biết giữ chừng mực với cậu, thế nhưng anh vẫn chẳng thể khống chế được, cứ thế, từng bước từng bước bị Thần Hựu hấp dẫn.

Hiện tại là như thế nào đây?

Minh tinh bé nhỏ bị bao dưỡng lại nảy sinh tình cảm với ‘người’ của kim chủ nhà mình?

Minh Tiêu cố sức lắc đầu, nỗ lực đánh bay hết các ý nghĩ không nên có. Mà nụ cười của Thần Hựu lại càng ngày càng khắc sâu, có cố xóa đi thế nào cũng không được.

Thần Hựu đã nói: “Anh Tiêu, ánh mắt của anh thật mê người, để em chụp cho anh một tấm nhé.”

Cậu còn nói: “Anh Tiêu, đây là sữa dâu em chuẩn bị cho anh, anh nếm thử đi!”

Hoặc như: “Anh Tiêu, sao anh lại đẹp trai vậy được nhỉ? Ảnh nào cũng đẹp hết, em thật sự không chọn được rồi.”

Có lần thì: “Anh Tiêu, sao anh còn chưa tới, em nhớ anh.”

Hay như mới nãy đây thôi, Thần Hựu còn dùng chất giọng buồn ngủ làm nũng với anh: “Em buồn ngủ quá đi, anh nói chúc ngủ ngon với em được không?”

Nhớ tới chất giọng ngái ngủ hơi khàn khàn của Thần Hựu, Minh Tiêu bất giác nắm chặt bàn tay.

Trong đầu có một giọng nói cứ văng vẳng vang lên: Giá như Thần Hựu không có quan hệ gì với Quý tiên sinh thì tốt biết mấy.

Một giọng khác lại bảo: Không có quan hệ thì mày có thể làm gì? Chớ quên thân phận của mày bây giờ!

Câu nói sau kia hệt như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu anh, cóng đến nỗi anh phải giật mình bừng tỉnh.

Thần Hựu và Quý tiên sinh không có quan hệ thì đã sao? Hiện tại tài nguyên của anh đều là do kim chủ ban cho, vì tương lai mà anh đã bán đứng chính mình.

Anh chẳng còn tư cách có bất kỳ tâm tư không an phận gì với Thần Hựu nữa cả.

Minh Tiêu đứng trên ban công sững sờ một lúc lâu mới lắc đầu cười khổ, lúc trở vào phòng cầm lấy kịch bản chuẩn bị đọc lại một chút chợt thầm nghĩ: Làm bạn bè bình thường cũng không tồi.

Trước khi anh ngủ, điện thoại di động lại vang lên, người gọi tới là Trình Hạo.

Gần đây Trình Hạo có rất nhiều cơ hội mới, lần trước khi sắm vai quần chúng trong phim được Hàn ảnh đế điểm danh biểu dương, còn nói mong đợi tương lai có thể hợp tác. Trình Hạo không coi đây là chuyện to tát, dù sao ảnh đế bao giờ mà chẳng cách xa tít tắp mây trời với đám nhân vật quần chúng. Không ngờ Hàn ảnh đế lại nói được làm được, không lâu sau đã liên hệ qua anh Trương để tìm tới Trình Hạo, dặn Trình Hạo chuẩn bị thử vai nam phụ thứ tư trong một bộ phim truyền hình cổ trang.

Trình Hạo giống với Minh Tiêu, đều là những người chăm chỉ nỗ lực vươn lên, thái độ dĩ nhiên không thành vấn đề, kĩ năng diễn xuất lại càng không có trở ngại, nếu như có người chuyên nghiệp chỉ điểm, nhất định sẽ tiến bộ nhanh chóng, điều thiếu nhất chỉ là cơ hội. Bây giờ vận may giá lâm rồi, Trình Hạo thuận lợi thông qua buổi casting, sắp tới sẽ đến phim trường để trình diện.

Minh Tiêu tất nhiên sẽ vui mừng thay cho anh em của mình, và bên cạnh đó dĩ nhiên cũng có mấy phần ước ao —— cơ hội của Trình Hạo so với anh càng thêm danh chính ngôn thuận, Hàn ảnh đế hào phóng tạo điều kiện cho người khác phát triển, còn người nâng đỡ anh thì lại chậm chạp không chịu lộ diện.

Dĩ nhiên Minh Tiêu sẽ không nói lời ủ rũ khiến Trình Hạo mất hứng, hai người hàn huyên hơn một tiếng đồng hồ, tâm trạng đôi bên luôn rất hưng phấn. Trước khi cúp máy Trình Hạo còn nói: “Đúng rồi, gần đây em nghe được vài chuyện phiếm, vốn không định kể cho anh đâu nhưng sắp tới em phải đi quay xa tận ba tháng lận. Giờ em cũng xem như người mới trong đoàn, khẳng định phải theo người ta nghe nhiều nhìn nhiều, có lẽ không có thời gian thường xuyên liên hệ với anh. Đắn đo một hồi em nghĩ vẫn nên nói thì hơn.”

Minh Tiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cười bảo: “Không sao, nhóc cứ nói đi, có lời khó nghe nào mà anh chưa từng nghe đâu.”

“Cũng không khó nghe, chỉ là đám nghệ sĩ khác đều đồn ầm lên là Quý tiên sinh bao dưỡng anh mà thôi.”

Dĩ nhiên Minh Tiêu không quá ngạc nhiên: “Ừ.”

“Anh biết không, Trương Hải và Tần Phi bị đuổi rồi, hơn nữa còn là ‘đóng băng’ mọi hoạt động mãi mãi, không thể tiếp tục phát triển trong giới nữa.” Trình Hạo tiếp tục nói: “Còn cả Liêu Khả nữa, anh nhớ cậu ta không? Cậu nhóc nổi tiếng sau cuộc thi tuyển chọn tài năng đó.”

“Biết, cậu ta rất đáng yêu.” Minh Tiêu hỏi: “Sao đột nhiên cậu ta lại bị đuổi vậy?”

“Mọi người rỉ tai nhau là bởi vì anh đó.”

“Anh á?” Thân thể Minh Tiêu hơi nghiêng về phía trước.

“Trương Hải và Tần Phi thì có ai lạ nữa đâu, ai có tài nguyên tốt bọn họ liền mắng chửi sau lưng, nghe nói trước đây còn bán tin về Diêu Diệp cho đám phóng viên để bôi đen ảnh nữa đó.” Trình Hạo cười đưa ra dự đoán: “Có lẽ Quý tiên sinh đã muốn trừng trị bọn họ lâu rồi, anh chỉ là mồi dẫn mà thôi.”

Minh Tiêu nhíu chặt hai hàng lông mày, nghe Trình Hạo tiếp tục nói: “Anh ở trên ấy được Niệm Hàm bảo vệ rất tốt, Diêu Diệp cũng thời thời khắc khắc quan tâm anh, anh không nghe được tin tức gì dưới này cũng phải. Bọn họ có gì mà không dám bịa đặt ra để bàn tán đâu, Liêu Khả quả thật cũng hơi xui xẻo, có lần cậu ta đứng trên hành lang nghe Trương Hải và Tần Phi nói xấu cậu, lại bị người bên cạnh Quý tiên sinh nghe được.”

“Người bên cạnh Quý tiên sinh ấy hả?” Trong đầu Minh Tiêu nhất thời chợt lóe lên một bóng người.

“Chính là Thần Hựu dạo gần đây thường hay ở bên anh đó.” Trình Hạo nói: “Lúc ấy đám Trương Hải còn không biết cậu ta là ai, chỉ nói vẻ mặt đối phương rất kinh khủng, sau đó biết được thân phận của Thần Hựu thì sợ đến nỗi ngay cả công ty cũng không dám tới.”

“Chắc không phải là Thần Hựu làm đâu.” Bên tai Minh Tiêu bên dần dần nóng lên.

Những khi Thần Hựu ở bên anh gần như lúc nào cũng nở nụ cười, dù là cố gắng kìm nén khóe môi cong lên thì trong mắt cũng mang theo ý cười rất rõ ràng.

Vẻ mặt rất đáng sợ? Anh thật sự không thể tưởng tượng ra được khi Thần Hựu trưng ra thái độ ấy thì sẽ như thế nào.

“Là Thần Hựu thật đấy.” Trình Hạo nói: “Bọn họ đều bảo vậy mà, hơn nữa cũng hợp lí, bằng không ai sẽ có cơ hội tố cáo vụ này với Quý tiên sinh chứ?”

Minh Tiêu thở dài, trong lòng hơi không thoải mái.

Anh không thân quen gì Trương Hải và Tần Phi, gặp mặt thì chẳng qua cũng chỉ khẽ gật đầu chào một cái mà thôi, Liêu Khả thì lại càng chưa bao giờ nói chuyện lần nào, trong ấn tượng ngay cả gặp mặt cũng chẳng được mấy lần. Tuy hành vi của những người này tồi tệ thế nhưng anh lại không muốn mình là nguyên nhân khiến họ bị đuổi đi.

Khi còn bé Minh Tiêu đã từng trải qua những lời bàn tán xôn xao đầy ác ý khiến người nghe nghẹt thở, chuyện ấy đã làm anh chẳng còn lưu tâm đến cái nhìn của người ngoài và những lời hãm hại của họ nữa rồi.

Trình Hạo còn nói thêm: “Em hiểu anh mà, cho nên lúc mới biết chuyện em không tính kể cho anh nghe đâu, chính là vì sợ anh lại mang gánh nặng trong lòng đó. Thế nhưng nghĩ kĩ thì em thấy vẫn nên để anh biết, bởi vì tương lai anh sẽ phải đối mặt với những chuyện thế này rất nhiều. Thực ra em thấy anh cũng chẳng cần nhẫn nhịn mãi thế đâu, nên đáp trả thì phải đáp trả, nên dựa vào ai thì cứ dựa vào kẻ đó. Hơn nữa anh cũng đừng tự trách mình, những thứ đó đều là bọn họ tự chuốc lấy, cứ xem như Trương Hải và Tần Phi tránh thoát lần này đi thì bằng vào cái miệng thối của chúng, sau này chọc tới Kiều Ngộ có khi còn thảm hơn nữa. Liêu Khả cũng thế, thằng nhóc đó thấy anh có cơ hội tiến thân liền ấm đầu muốn dụ dỗ Quý tiên sinh đó.”

“Chuyện này…”

“Rất ngu đúng không? Cho nên em nói ấy mà, đám người này đều là lũ rỗi hơi, chuyện của mình không lo làm cứ chăm chăm nói xấu nhau, hóng hớt còn hơn cả paparazzi. Quý tiên sinh không trừng trị bọn họ thì trừng trị ai?” Trình Hạo bật cười: “Nhưng mà Thần Hựu che chở anh thế kia thì em ngạc nhiên lắm đấy.”

Minh Tiêu khựng lại mất 2 giây, hơi lúng túng nói: “Quan hệ của anh và cậu ấy rất tốt.”

“Em biết, lần trước tới thăm anh còn gặp được cậu ta ở trong phòng nghỉ mà.” Trình Hạo nói: “Chẳng qua là đám Trương Hải mắng anh rồi bị Thần Hựu bắt gặp là chuyện lâu lắm rồi, lúc ấy em còn chưa trở lại đâu. Ấy thế mà khi đó cậu ta đã bảo vệ anh rồi.”

Đêm ấy Minh Tiêu mất ngủ, không phải vì có người bị đuổi do liên quan tới anh, cũng không phải bởi vì những người khác nhận định kim chủ của anh là Quý tiên sinh, mà là vì câu sau cùng kia của Trình Hạo “Khi đó cậu ta đã bảo vệ anh rồi”.

Nói là không mong đợi gì dĩ nhiên là điều không thể, nhưng anh không dám tùy ý bản thân nghĩ theo một hướng khác.

Có khi nào Thần Hựu cũng thích…

Mỗi lần suy nghĩ tới đây đều phải ngừng lại, nếu còn nghĩ tiếp nữa thì sẽ rất buồn cười.

Nói cho cùng, loại tình cảm này giống như hoa bồ công anh vậy, không có đường về, cũng không biết sẽ trôi dạt đến phương trời nào.

Minh Tiêu tự hỏi: Mày hiểu cậu ấy sao? Mày biết về quá khứ của cậu ấy sao?

Mày chẳng biết cái khỉ gì hết!