Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 22: Đọc không hiểu? Không phải là câu chuyện xưa!




"Cha nuôi, con thi lên đại học."

"Sao? Muốn thưởng?" Đàm Ngôn cao giọng cười to nói, Thạch Tảo chưa bao giờ chủ động nhắc tới chuyện gì với hắn, "Nói, cha nuôi nhất định sẽ đáp ứng con."

Thạch Tảo mím môi, "Thật chứ?"

Đàm Ngôn nhíu mày, "Nhất ngôn cửu đỉnh."

Thạch Tảo nhìn vết thương do súng đạn gây ra còn chưa lành hẳn trên người Đàm Ngôn, nhắm mắt lại, đập nồi dìm thuyền quyết tâm liều chết nói: "Cha nuôi, con thi lên đại học, sau đó con có thể nuôi cha... Cha rửa tay chậu vàng có được không."

Sau đó là im lìm tĩnh lặng.

Thạch Tảo lo sợ bất an mở mắt ra, Đàm Ngôn vân đạm phong khinh* nở nụ cười, "Sao thế? Chuyện lần trước làm con sợ?"

* Vân đạm phong khinh: bình thản, nhàn nhã

Thạch Tảo quỳ một chân trên nền đất, đầu đặt trên đầu gối hắn, giọng nói rầu rĩ, "Cha nuôi đồng ý với con đi."

Đàm Ngôn xa xăm thở dài một hơi, sờ tóc cậu, "Chờ con tốt nghiệp đại học rồi nói, ngoan."

Thạch Tảo lắc đầu một cái, cố chấp mà kiên quyết nói: "Không."

"Cha nuôi còn chưa già đâu."

Thạch Tảo giọng nức nở, nói: "Lừa người, bác sĩ cũng nói rồi, cha mà bị thương nữa, sau này già rồi cũng không được mạnh khỏe."

Qua một hồi cực kỳ lâu, lâu đến nỗi cảnh vật tựa như bất động, Đàm Ngôn mới nói: "Cha nuôi đồng ý với con."

"Cắt ——" Hà Trọng Ân rất hài lòng, "Tiểu Hàn đoạn này nên khóc, tôi nói đó chính là điểm còn thiếu!"

Hàn Tử Phong cả người cứng đờ, nhìn về phía ống kính, phát hiện ra, ở nơi mà Chu Thành không nhìn thấy khóe mắt mình quả thực đã đỏ lên rồi, mà cảnh này trong kịch bản cũng không hề xuất hiện.

Giang Nguyện ở một bên như có điều suy nghĩ nhìn Hàn Tử Phong một chút, lại ngó qua Chu Thành.

Chu Thành cũng vỗ đầu Hàn Tử Phong như trong kịch bản, "Diễn nhập vai đấy, đạo diễn Hà không nói, tôi cũng quên mất đoạn này cậu vốn không cần khóc."

Hàn Tử Phong nụ cười có chút miễn cưỡng, tránh khỏi bàn tay y, "Cảm ơn, tôi vào nhà vệ sinh một lát."

Hà Trọng Ân lại rất vui vẻ, chờ mọi người đều tản ra lôi kéo Chu Thành một mặt bát quái nói: "Có hi vọng nha."

Chu Thành bất đắc dĩ nói: "Nhìn được có hi vọng từ đâu ra vậy?"

"Xấu hổ thôi." Hà Trọng Ân chỉ điểm cho y, "Anh nói xem, nếu cậu ấy không có ý gì với anh, sao có thể có cảm xúc như thế?" Hắn lắc lắc ngón tay, "Anh cũng đừng nói với tôi là kỹ năng diễn xuất nhé, lúc cậu ấy đối diễn với anh rất nhập vai, ừm, đối diễn với Giang Nguyện cũng tương đối tự nhiên, những người khác lại hơi kém." Dù sao cũng là người mới, cũng không phải xuất thân chính quy, Hà Trọng Ân đã rất hài lòng rồi, vốn để tránh điểm này, hắn dứt khoát tăng thêm phần diễn chung của Hàn Tử Phong cùng Chu Thành và Giang Nguyện.

"Chỉ là, dù sao cậu ấy cũng còn nhỏ, nếu như vì quá nhập vai mới nảy sinh tình cảm như vậy với anh..." Hà Trọng Ân biết rõ khả năng sát thương của kịch bản này.

Chu Thành bất đắc dĩ nói: "Thành cũng là anh nói, không thành cũng là anh nói, vậy rốt cuộc là thành hay không thành?"

"Thành hay không thành anh phải hỏi Tiểu Hàn người ta chứ." Hà Trọng Ân thấy bộ dạng buồn bực của Chu Thành liền vui vẻ.

Chu Thành lắc đầu, quả thực là kết bạn không cẩn thận.

Ngay lúc định rời đi lại bị Hà Trọng Ân kéo lại, "Làm bạn bè, tôi ủng hộ anh, thế nhưng làm đạo diễn, Chu Thành à, hai người cho dù muốn nói rõ ràng cũng chờ đến khi quay phim xong đã."

"Yên tâm." Chu Thành nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn gật đầu, y biết Hà Trọng Ân không muốn phá hoại phần cảm xúc kia của Đàm Ngôn và Thạch Tảo.

...

Hàn Tử Phong trốn được Chu Thành lại không tránh được Giang Nguyện, cậu bị Giang Nguyện chặn ở cửa phòng hóa trang.

"Tâm sự chút không?"

Hàn Tử Phong sờ sờ lỗ tai, lắc đầu, "Tiểu Nguyện, cậu để tôi bình tĩnh một chút trước đã, tôi sẽ nói cho cậu nhưng không phải bây giờ."

Giang Nguyện cười toe toét nói: "Cậu nghĩ gì thế? Tôi nói là có rảnh không, tâm sự chuyện của tôi."

***

"Yêu và không yêu, có thể hay không thể, nên hay không nên?" Hàn Tử Phong lặp lại một lần, "Cậu đây là đang suy nghĩ về nhân sinh à?"

"Không rõ hiện giờ mối quan hệ này là gì nữa."

Hàn Tử Phong thấy được khổ sở nơi đáy mắt Giang Nguyện, không tìm hiểu sâu thêm vì sao cậu và Khương Kỳ lại gặp phải vấn đề này.

"Yêu và không yêu mới là quan trọng nhất, nếu như không yêu, những chuyện khác từ đâu mà nói? Cho dù thấy hẳn là phù hợp, không yêu thì không nên ở bên nhau mà dằn vặt lẫn nhau."

"Nếu như không phải không yêu..." Hàn Tử Phong thở dài một hơi, Giang Nguyện bắt gặp ánh mắt mê man y như bản thân mình rất nhiều năm trước, "Chỉ cần không làm tổn thương người thứ ba, những chuyện khác đều không quan trọng."

"Không quan trọng?"

Hàn Tử Phong nằm nhoài trên lan can nhìn màn đêm sắp buông xuống, "Không quan trọng, Tiểu Nguyện, mọi chuyện đều không quan trọng, anh ấy thấy không thể, thì cậu nói cho anh ấy biết rằng cậu yêu anh ấy, anh ấy thấy không nên, thì cậu vẫn phải nói cho anh ấy biết rằng cậu yêu anh ấy."

"Tình yêu không phải là vạn năng, nhưng hai người cùng đồng hành bên nhau dù sao cũng sẽ có nhiều dũng khí hơn so một người đối mặt với vấn đề có thể hay không thể, nên hay không nên."

"Chung quy thì vẫn luôn có một số thành phần khốn nạn, thà rơi xuống địa ngục một mình cũng phải đưa người kia tới thiên đường." Ánh mắt Hàn Tử xa xăm hướng về nơi nào đó ở phương xa.

Giang Nguyện cũng cười, đôi mắt sáng lấp lánh, "Cho nên, tôi phải nói cho anh ấy biết tôi có thể đứng chung một chỗ với anh ấy, cùng đối mặt với vấn đề có thể hay không thể, nên hay không nên này."

Hàn Tử Phong cười nhẹ, "Nói cho anh ấy biết, vườn địa đàng dù có tốt tươi, không có Adam và quả táo cũng rất cô quạnh."

***

"Tiểu Hàn, hôm nay có hai cảnh quay cực kỳ quan trọng."

Hàn Tử Phong gật đầu.

Hà Trọng Ân hiểu rõ hai cảnh quay này gần như gắn với linh hồn của cả bộ phim, đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không giày vò nhau một thời gian thì không thể đạt được hiệu quả như mong muốn.

Cho nên mới phải nói trước với Hàn Tử Phong, "Hai cảnh quay này cực kỳ quan trọng, hôm nay cậu đừng bận tâm đến chuyện gì cả, cũng đừng để ý tới bất cứ việc gì."

Chỉ có thể nói suy nghĩ của Hà Trọng Ân thì đúng, nhưng Hàn Tử Phong quỳ gối ở cửa nhà tù viền mắt đỏ lên lại không khóc nổi.

Hà Trọng Ân không thể cho phép cậu dùng nước nhỏ mắt, không thể làm gì khác ngoài gọi người lại đây nói chuyện một chút, "Sao không khóc được? Cậu đối với cảnh này có cái nhìn khác sao?" Hắn biết một diễn viên, đặc biệt là một người mới, nếu không đồng ý với kịch bản thì khó mà diễn được hiệu quả như ý.

Hàn Tử Phong mím môi, "Tại sao phải khóc?"

Hà Trọng Ân không hiểu lời này của cậu từ đâu mà ra, "So sánh thử xem, nếu như cha mẹ cậu..." Lời còn chưa dứt đã cảm thấy cái ví dụ nảy không thích hợp lắm, "Nếu như cậu là Thạch Tảo."

Hàn Tử Phong lắc đầu, "Khi mẹ tôi mất, tôi khóc."

Hà Trọng Ân ngẩn người, dường như không biết phải an ủi người trẻ tuổi này như thế nào.

Hàn Tử Phong tỏ vẻ mình đã không còn e ngại từ lâu.

"Vậy cậu cảm thấy Đàm Ngôn bị bắt, Thạch Tảo không nên khóc?"

"Tôi cảm thấy Đàm Ngôn và Thạch Tảo cũng không đơn thuần chỉ là tình thân."

Mắt Hà Trọng Ân kinh hoảng mà mở to, lạnh lùng nói: "Sao cậu lại cảm thấy như vậy?"

Chu Thành nghe thấy tiếng nên tới đây, Hàn Tử Phong không thèm để ý đến y, cũng không lùi bước chút nào nói: "Cảm giác của tôi, cho nên Đàm Ngôn bị bắt, Thạch Tảo ngoài thương tâm khổ sở, còn phải có cả tự trách, có cả hận."

Có thể có tự trách, nhưng còn hận là từ đâu? Hà Trọng Ân châm một điếu thuốc, hút thật mạnh một hơi, khụ một tiếng, nói: "Mấy người để tôi suy nghĩ thêm, chuẩn bị cảnh tiếp theo sau một tiếng nữa."

...

"Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cho nên, đây là hắn..."

Hàn Tử Phong chạm vào đầu đứa trẻ, lời thoại tiếp theo bị kẹt lại.

Hà Trọng Ân không biết hôm nay cậu có chuyện gì, đứa trẻ tìm đến dù sao cũng vẫn còn là trẻ con, sau mấy lần quay lại đã ngồi không yên.

Tâm trạng Hàn Tử Phong có phần không ổn, cúi đầu nhận sai, "Đạo diễn, là trạng thái của tôi không tốt."

Ánh mắt Hà Trọng Ân rất nghiêm khắc, ngữ khí cũng không hòa hoãn, sắc bén mà vạch ra, "Bây giờ cậu khóc được mà lúc nãy sao lại không khóc nổi?"

"Đàm Ngôn bị bắt, Thạch Tảo mất đi toàn bộ cuộc sống trong mơ của mình, tôi cảm thấy Thạch Tảo hận hắn." Hàn Tử Phong nhìn chằm chằm mũi chân của mình, "Thế nhưng ở thời điểm bảy năm sau này, tôi lại thấy Thạch Tảo hận chính bản thân mình."

"Cậu không cảm thấy Đàm Ngôn có lỗi?" Hà Trọng Ân hiện giờ không nghĩ tới việc cùng cậu đàm luận về tình cảm giữa Đàm Ngôn và Thạch Tảo, vấn đề này hắn vẫn chưa nghĩ kỹ sẽ xử lý như thế nào. Thế nhưng hắn bén nhạy bắt được một điểm không đúng.

Hàn Tử Phong không cảm thấy Đàm Ngôn có lỗi, cho nên cậu không thể đọc lên vế sau của lời thoại kia—— cho nên, đây là những gì hắn đáng nhận được.

"Đàm Ngôn có lỗi, thế nhưng, đạo diễn Hà, một đêm trước khi Đàm Ngôn tự thú không có bất kỳ miêu tả nào cả."

Hà Trọng Ân hơi bực mình, "Đây là thủ pháp quen thuộc hay được dùng trong phim điện ảnh, chúng ta không cần phải quay mỗi một chi tiết nhỏ."

"Có thể không quay, nhưng tôi muốn biết."

Chu Thành cũng gật đầu, "Đạo diễn Hà, yêu cầu này khá hợp lý."

"... Được, mấy người biết tìm việc cho tôi đấy, để tôi nghĩ lại. Hai người các cậu quay cảnh sau phân cảnh đã quay hôm qua đi."

...

"Tiểu Cửu đệ đệ, tôi cũng không ăn thịt cậu, cậu chạy cái gì?..."

Giang Nguyện làm bộ không nghe thấy gì, dời chiếc ghế ngồi xuống cạnh Hà Trọng Ân, Thịnh Minh quả nhiên liền ngừng lại.

"Thực ra tôi thấy Tử Phong nói rất có lý."

"Nói chút xem?"

"Tôi cũng không cảm thấy Đàm Ngôn và Thạch Tảo có quan hệ cha con thông thường, anh cảm thấy Tử Phong diễn tốt, nhưng Tử Phong chưa bao giờ chỉ dùng tình cảm cha con đơn thuần để diễn giải mối quan hệ này."

"Tôi biết rất nhiều cảm xúc ống kính không thể thể hiện được, nhưng anh cũng phải hiểu Tử Phong tiên nhập vi chủ* đắm chìm trong nhân vật, có lẽ tạm thời cậu ấy không thể bị lay chuyển đâu."

*Tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, chiếm ưu thế, sau này gặp suy nghĩ, quan niệm khác sẽ khó mà chấp nhận

Hà Trọng Ân thở dài, cảm thấy đau đầu cực kỳ.

"Cậu thấy Tiểu Hàn là nhập vai?"

"Không phải sao?"

"Tôi lại cảm thấy cậu ấy căn bản là đọc không hiểu cái kịch bản này." Hà Trọng Ân nói không chút lưu tình.

"Đạo diễn Hà, câu này nói thế nào?" Hàn Tử Phong ngừng diễn, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía hắn.

Chu Thành muốn dìu cậu, nhưng cũng chính trong giây lát đó, Hàn Tử Phong lập tức đứng vững ổn định lại thân thể đang run rẩy, y cũng chỉ đành thu tay về.

"Mục đích ban đầu của bộ phim này là gì? Trọng tâm là gì? Mấy người có nghĩ tới vì sao tôi lại muốn quay bộ phim này không?"

"Có lẽ là tôi cũng có tư tâm của mình trong đó." Giọng nói của Hà Trọng Ân có chút phiền muộn, thở dài, "... Cho nên tôi vẫn luôn không vạch trần."

"Mục đích của bộ phim này từ trước đến nay không phải là tái hiện lại chuyện xưa của Đàm Ngôn, thể hiện tình thương của người cha cũng như nghĩa khí của hắn, kỳ thực tôn chỉ cũng đã viết trong kịch bản, đơn giản chính là thiện ác cuối cùng rồi cũng sẽ có hồi báo, cho dù hắn đã làm bao nhiêu chuyện tốt đi chăng nữa, từng phạm sai lầm thì vẫn phải bù đắp."

"Hàn Tử Phong, thực ra, cậu vì Đàm Ngôn mà bất bình minh oan, tôi có thể hiểu được, thậm chí về mặt tình cảm tôi cũng không thể tiếp thu được kết cục này. Nhưng bản thân Đàm Ngôn lại chưa bao giờ cảm thấy như vậy, cho dù không phải là pháp luật trừng phạt, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết dưới súng của kẻ thù, giống như Đỗ Tự."

"Cho nên Đàm Ngôn đã từng nói hắn rất vui, hắn còn có cơ hội lưu lại một cái mạng, chuộc tội, ra tù là lại có thể sinh sống dưới ánh mặt trời."

"Tiểu Hàn, cậu từng hỏi tôi, tối hôm ấy đã xảy ra chuyện gì." Hà Trọng Ân lắc đầu, "Nói thật, tôi thực sự không biết."

"Tôi biết mấy người đều có nghi hoặc, kỳ thực tôi cũng có, tôi cũng muốn hỏi hắn một chút Đàm Ngôn và Thạch Tảo rốt cuộc là có quan hệ như thế nào."

"Hắn?" Chu Thành nhíu mày.

"Đi gặp Đàm Ngôn chân chính một chút đi." Hà Trọng Ân chậm rãi nói: "Đây chưa bao giờ là một câu chuyện xưa được hư cấu."

Câu nói này của Hà Trọng Ân không thể nghi ngờ như khối đá lớn nặng trịch đặt trong lòng mỗi người.

Thăm tù nhân không thể mang nhiều người đến thế, Hà Trọng Ân vốn chỉ muốn dẫn Hàn Tử Phong và Chu Thành đi.

Nhưng nhìn Hàn Tử Phong như hồn lìa khỏi xác, Hà Trọng Ân vẫn quyết định mang theo cả Giang Nguyện. Dù sao thì thêm một người những gì nhìn thấy được cũng sẽ khác, Giang Nguyện đủ nhạy bén, cũng là người duy nhất trong số họ có thể thuyết phục, lay động được Hàn Tử Phong.

Một đường không nói câu nào, Hàn Tử Phong sờ một hàng lỗ tai kia trên xương tai mình, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Giang Nguyện không muốn quấy rầy cậu, chỉ có thể dùng di động nói lại với Khương Kỳ chuyện xảy ra hồi sáng. Khương Kỳ đang họp, không thể trả lời cậu, cậu dứt khoát cất điện thoại di động, suy nghĩ về chuyện xưa của Đàm Ngôn và Thạch Tảo.

Chu Thành cũng hiếu kỳ, cũng có kháng cự, trước đây y nghĩ rằng mình diễn đủ tốt rồi, thế nhưng đến khi y biết Đàm Ngôn vốn có nguyên mẫu thì bỗng nhiên cảm thấy có áp lực cực kỳ lớn.

Thần sắc của Hà Trọng Ân lại có chút thất vọng cùng tiếc hận, kỳ thực ý Hàn Tử Phong nói hắn không phải là không nghĩ tới, thế nhưng nhiều thêm một phần tình cảm, hắn chợt cảm thấy câu chuyện xưa này biến chuyển, trở nên vô cùng nặng nề.

Một người hòa tình thân và tình yêu cùng trút lên một người khác, giao cả thân lẫn tâm và toàn bộ lòng tin cho người kia. Rồi một ngày vùng trời vẫn luôn nâng đỡ cậu bỗng nhiên sụp đổ, một kết cục như vậy sẽ khốc liệt đến cỡ nào. Hà Trọng Ân không dám nghĩ tới.

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao cái người kia lại luôn nhấn mạnh, toàn bộ mọi chi tiết đều có thể chỉnh sửa, chỉ trừ hai điều, thứ nhất là không thể sắp đặt cho nhân vật Đàm Ngôn này bất kỳ phần diễn yêu đương nào, yêu cầu thứ hai là, một cảnh cuối cùng nhất định phải được thể hiện hoàn chỉnh.

Hà Trọng Ân đột nhiên đề hồ quán đỉnh*, trong nháy mắt chợt thanh tỉnh, cái người kia rõ ràng là không thèm để ý bất kỳ việc gì, sao lại cố tình đồng ý cho hắn quay bộ phim này.

*Đề hồ quán đỉnh: câu này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khai mở thì con người có thể trừ bớt phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Nó còn có nghĩa là giúp cho người khai ngộ một cách mau chóng.

Điều hắn muốn đơn giản là dùng bộ phim này để khuyên bảo Thạch Tảo sống cho thật tốt, sống một cuộc sống thật thoải mái.

Người khác có thể không hiểu, nhưng Thạch Tảo thực sự chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra rõ ràng.

Kiểm tra an ninh trong trại giam rất phức tạp, mấy người lục tục quét chứng minh thư, ghi lại thông tin cá nhân.

Trước đây Hà Trọng Ân đã từng tới, thông tin đều còn trong sổ sách, ký tên vào là được. Nhưng Hàn Tử Phong cũng ngừng bút từ lâu, mặc dù hắn có chút hiếu kỳ, nhưng nhìn cảnh sát trại giam không nói gì, cũng không dám ở một nơi như thế này tùy tiện tán gẫu.

"Tên phạm nhân." Cảnh sát trại giam hỏi, xác định thông tin hẹn trước.

"Đàm Vấn."

"Chờ một chút, sẽ có người đưa mấy người đi."

Chu Thành hơi híp mắt lại, bỗng dưng cảm thấy ngoại hình cảnh sát trại giam đang vội vã bước tới đây hơi quen mắt.

Lúc bước vào cánh cửa sắt cuối cùng, dường như không khí cũng bí bách hơn. Trầm mặc hơn một tiếng đồng hồ, Hàn Tử Phong mở miệng.

Cậu nhìn về phía Giang Nguyện, "Không phải cậu hỏi tôi vì sao Thạch Tảo hận Đàm Ngôn sao?"

Giang Nguyện gật đầu.

"Vì yêu bao nhiêu sẽ hận bấy nhiêu."