Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 20: Cháu nghĩ xong rồi? Lời hứa đáng giá ngàn vàng!




Những sự phức tạp bên trong người ngoài hoàn toàn không rõ, chỉ biết hôm ấy đoàn phim "Hồ sâu" chính thức khai máy, mấy vai chính cuối cùng cũng công khai với bên ngoài, Chu Thành diễn vai Đàm Ngôn, Hàn Tử Phong diễn vai Thạch Tảo, Giang Nguyện trong vai Trình Tiểu Cửu, Thịnh Minh trong vai Trình Đông.

Bộ phim thu hút sự chú ý của người khác không chỉ vì đề tài và diễn viên toàn nam giới, mà còn có quyết định dùng người liều lĩnh của Hà Trọng Ân, trong số bốn nhân vật chính thì người mới đã chiếm hai.

Cảnh quay đầu tiên là Chu Thành diễn, kỹ năng diễn xuất đương nhiên không cần Hà Trọng Ân phải lo lắng, một cảnh qua cũng coi như là mang tới khởi đầu thuận lợi cho đoàn phim.

Hôm trước Hà Trọng Ân tìm tới y, hôm nay y mới nắm được trọn vẹn kịch bản, mặt trời giữa trưa hơi gắt, Giang Nguyện dời chiếc ghế nhỏ ngồi dưới bóng cây bắt đầu cẩn thận xem kịch bản.

Tuyến nhân vật chính của bộ phim gồm hai người, một là Đàm Ngôn, một là Thạch Tảo. Đàm Ngôn mười bốn tuổi rời nhà lang bạt, kỳ thực cũng là buộc phải tìm kế sinh nhai, cha hắn lấy học phí của hắn đánh cược hết, lấy cả tiền thuốc của mẹ hắn đánh cược hết luôn. Vì mẹ, Đàm Ngôn việc gì cũng làm, thế nhưng cha hắn vẫn thường xuyên trộm tiền thuốc thang của mẹ đi chơi gái, đi đánh bài. Năm mười sáu tuổi, tại Thành Bắc Đàm Ngôn một trận chiến thành danh, sự tàn nhẫn quyết liệt từ trong xương, được lão đại Thành Bắc lúc bấy giờ là Đỗ Tự liếc mắt một cái nhìn trúng mang theo bên người, giúp hắn chi trả toàn bộ tiền thuốc thang cho mẹ sau này, nhưng vì điều trị chậm trễ, qua một năm mẹ qua đời. Vào ngày mẹ được chôn cất, trước mặt tất cả bạn bè thân thích, trước quan tài Đàm Ngôn bẻ gãy từng ngón tay mà cha hắn đã dùng để đánh bạc, từ đây cha con ân đoạn nghĩa tuyệt.

Đỗ Tự có ân với Đàm Ngôn, Đàm Ngôn tri ân đồ báo, giúp đỡ Đỗ Tự đánh khắp toàn bộ thành phố A, thời hoàng kim hưng thịnh nhất, trên đường thành phố A, người thường đều không dám đụng phải vảy ngược của Đỗ gia. Nhưng nơi có người tất có tranh đấu, càng khỏi phải nói đây là một cái hồ sâu ngư long hỗn tạp sóng ngầm phun trào, Đỗ Tự bị phục kích.

Dựa theo bối phận, thực ra không tới lượt Đàm Ngôn thượng vị, nhưng ai cũng biết, ai cũng hi vọng nếu mình thượng vị, Đàm Ngôn có thể trung thành với mình. Mà không người nào có thể hàng phục được hắn, thực ra Đỗ Tự cũng không thể, chỉ có điều Đỗ Tự có ân với hắn. Mà Đàm Ngôn tri ân tất báo.

(Nhìn chung thì nghĩa 2 câu "Tri ân đồ báo" và "Tri ân tất báo" cũng gần như nhau, chịu ơn thì sẽ báo đáp)

Đàm Ngôn một mình đơn thương độc mã xông vào đầm rồng hang hổ đoạt lại thi thể Đỗ Tự. Sau mấy tháng minh tranh ám đấu hỗn loạn, cuối cùng Đàm Ngôn dưới sự đề cử của mọi người ngồi lên vị trí đứng đầu Thành Bắc.

Hắn không có lòng tham như Đỗ Tự, cuối cùng thành phố A lại chia ra thành bốn phương cân bằng, có điều, trong thời gian ngắn đều lấy Thành Bắc dẫn đầu. Năm đó Đàm Ngôn cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi.

Đây chỉ là chuyện trước đó, Hà Trọng Ân dự định dùng mười phút đầu phim thuật lại đoạn lịch sử này, tập trung dùng năm cảnh quay trọng tâm tả lại hai mươi lăm năm cuộc đời Đàm Ngôn. Một là người cha bài bạc của Đàm Ngôn, hai là cuộc chiến thành danh của Đàm Ngôn, ba là tang lễ của người mẹ, bốn là Đàm Ngôn đơn thương độc mã mang thi thể Đỗ Tự về, năm là Đàm Ngôn ngồi lên vị trí của Đỗ Tự. Mà Đàm Ngôn cùng Thạch Tảo gặp gỡ mới chính thức kéo ra màn mở đầu cho toàn bộ câu chuyện.

Thạch Tảo rất giống Đàm Ngôn, mà cũng chỉ giống ở những chuyện đã từng trải qua, cha Thạch Tảo say rượu bạo ngược, mẹ không chịu nổi nhục nhã lựa chọn nhảy xuống giếng bỏ mình, mà người cha mất đi một đối tượng bạo lực, chuyển hướng tay đấm chân đá đứa con mới hơn mười tuổi.

Lúc Đàm Ngôn nhặt được Thạch Tảo là trong một đêm mưa, hắn vừa kết thúc một hồi đàm phán kinh tâm động phách, nước mưa gột rửa đại địa, mùi máu tanh mơ hồ truyền đến khiến hắn dừng chân, có lẽ là vì đứa nhỏ thương tích đầy mình, cũng có lẽ là vì ánh mắt dường như thật thân quen kia.

"... Cháu cứ tiếp tục như vậy sẽ chết, chú biết cháu không muốn chết, cháu nguyện ý đi theo chú không?"

Thạch Tảo đưa tay ra, vì vậy, vận mệnh của hai người từ đây dây dưa cùng nhau.

Đàm Ngôn dẫn cậu về nhà, tự tay tắm rửa sạch sẽ cho Thạch Tảo, hỏi rõ ngọn nguồn, hút một điếu thuốc, "Chú không có con, nếu cháu bằng lòng có thể suy nghĩ một chút."

Trên thực tế, Đàm Ngôn vốn không cảm thấy mình có thể sống lâu lắm, vừa qua nhi lập chi niên* hắn cũng chưa từng nghĩ đến cuộc sống lập gia đình sinh con, Đỗ Tự chính là vết xe đổ của hắn, chỉ là Đàm Ngôn đã không còn con đường nào khác để lựa chọn.

*Tam thập nhi lập, nhi lập chi niên ở đây chỉ năm 30 tuổi

Đàm Ngôn gọi bác sĩ cho cậu, đợi đến khi sắc trời dần sáng, bác sĩ mới xử lý xong tất cả vết thương trên người cậu.

"Sáng mai chú sẽ đi đến nơi khác, cháu có đủ thời gian để cân nhắc, nhưng bất kể cháu nghĩ như thế nào thì cũng không được chạy loạn, một thân thương tích, cháu không sống nổi đâu."

Thạch Tảo cắn môi gật đầu.

Đàm Ngôn vừa định đứng dậy, góc áo liền bị bàn tay nhỏ bé đen gầy nắm chặt.

Đàm Ngôn cúi đầu, Thạch Tảo nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chú."

Mã Tử đến tìm Đàm Ngôn trợn to hai mắt, nhìn Đàm Ngôn giơ tay xoa đầu Thạch Tảo.

...

"Giang Nguyện?"

Giang Nguyện đang ghi chép, nghiêng đầu nhìn, một người ngồi bên cạnh cậu, "Tôi tên là Thịnh Minh, lần đầu gặp gỡ, trong phim tôi là anh trai của cậu."

Giang Nguyện chậm rãi nói: "Chào Minh đại ca."

"Không phải cậu nên gọi tôi là anh sao? Tiểu Cửu đệ đệ?" Thịnh Minh đỡ tim một bộ thương tâm.

Giang Nguyện cúi đầu dịch ghế.

Thịnh Minh đưa tay kéo cậu lại, nhưng lại rơi vào khoảng không, Giang Nguyện ngẩng đầu dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn ta.

"Đạo diễn mới vừa gọi tôi, tôi vẫn chưa hóa trang để quay nữa, Minh đại ca anh cũng mau lên đi."

Thịnh Minh thu tay lại đút vào túi quần, nhún vai một cái, hướng về phía bóng lưng cậu hô: "Tiểu Cửu đệ đệ, sau này quan tâm nhiều hơn nhé."

***

"Đạo diễn bảo trước tiên quay đoạn đêm mưa kia, chờ một chút, yêu cầu hóa trang hiệu ứng đặc biệt*."

*Mấy kiểu hóa trang tạo vết thương, thay đổi ngoại hình,...

"Không sao, làm phiền chị rồi." Hàn Tử Phong gật đầu.

"Cứ gọi tôi là chị Doanh Doanh là được rồi, không cần khách khí thế đâu." Chuyên viên trang điểm Hà Doanh Doanh không nhịn được mà cười.

(Ở câu trước Tử Phong dùng từ kính trọng hơn)

Giang Nguyện trức tiếp chạy vào phòng hóa trang ngồi trên ghế salon, tiếp tục xem kịch bản, kiểu như đang đọc dở tiểu thuyết mà bị cưỡng chế buộc phải ngừng lại thực sự khiến lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Nửa tiếng sau Giang Nguyện rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng này chọc cười Hà Doanh Doanh.

"Kịch bản kia tôi cũng xem qua rồi, thực sự rất đặc sắc. Cậu đây là đang xem đoạn nào thế?"

"Thạch Tảo đang thuyết phục Đàm Ngôn rửa tay chậu vàng*, mà thậm chí Đàm Ngôn cũng bắt đầu suy xét." Giang Nguyện cười híp mắt nói.

*Nghĩa như rửa tay gác kiếm

Tay Hà Doanh Doanh không ngừng hoạt động thỉnh thoảng đáp lại Giang Nguyện vài câu, trò chuyện một hồi, cô bỗng dưng ngạc nhiên nói: "Ôi, cậu xỏ nhiều lỗ tai thế? Còn xuyên qua xương tai nữa, không đau à?"

Hàn Tử Phong sờ sờ tai trái, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Không đau."

"Làm sao có thể không đau cơ chứ." Hà Doanh Doanh có phần thương tiếc cái tai đẹp đẽ của Hàn Tử Phong.

"Ở tai này sẽ tạo vết thương cho cậu, có lẽ sẽ hơi ngứa đấy, cậu nhịn một chút nhé."

"Vâng." Hàn Tử Phong không dám lộn xộn.

...

"Thật tiếc quá mà." Giang Nguyện thở dài một hơi, "Đàm Ngôn cuối cùng vẫn đi tự thú."

"Tiểu Hàn Tử, cậu biết không, tối đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Tối nào?" Hà Doanh Doanh cũng hiếu kì.

"Chính là lúc Đàm Ngôn đã có dự cảm rằng mình sẽ bị bắt, sau đó hắn đưa Thạch Tảo đến trường đại học, sau đó trở về không phải hắn đi tìm cha ruột Thạch Tảo sao?"

"Ừ."

"Sau đó trời tối, trên phố nghe đồn có người chơi ma túy quá liều nên tử vong. Rồi Đàm Ngôn tự thú. Người chết này hẳn là chỉ cha ruột Thạch Tảo đi?"

Hà Doanh Doanh gật đầu.

"Thế nhưng ở đây chưa nói vì sao Đàm Ngôn muốn giết gã ta."

"Tôi cũng hỏi đạo diễn Hà rồi." Hàn Tử Phong đột nhiên mở miệng nói.

"Đạo diễn Hà nói thế nào?"

"Hắn nói hắn không biết."

"Hả? Ra là thế." Giang Nguyện nghĩ sau này lại đi hỏi đạo diễn một chút, nếu không lại đến chỗ biên kịch đào sâu thêm nội dung kịch bản cũng được.

"Tiểu Hàn, lần đầu trang điểm hiệu ứng đặc biệt nên hơi lo, nhưng thả lỏng mới có thể hóa trang được hiệu quả tốt."

"Vâng, cảm ơn chị Doanh Doanh."

... Lúc Thạch Tảo biết Đàm Ngôn xảy ra chuyện, Đàm Ngôn đã bị chuyển đến ngục giam, hắn phục tùng phán quyết sơ thẩm, không kháng cáo.

Thạch Tảo quỳ gối trên nền đất ở ngoài ngục giam, gào khóc, trời đổ mưa rào tầm tã.

Thạch Tảo biết cậu đã mất đi thân nhân duy nhất của mình.

Kỳ thực đoạn cuối Giang Nguyện cũng đã biết từ trước đó rồi, nhưng không nghĩ tới cuối cùng còn có một màn, bảy năm sau Thạch Tảo làm tình nguyện viên trong một cô nhi viện, đứa trẻ con quấn lấy cậu kể chuyện xưa.

Sau khi Thạch Tảo kể xong chuyện xưa, nghe mấy đứa trẻ khóc nức nở, "Nhưng Đàm lão đại rõ ràng là rất tốt mà."

Thạch Tảo sờ sờ đầu đứa trẻ, "Hắn đối người nhà của hắn rất tốt, nhưng đối với người khác lại rất xấu."

Đứa trẻ nửa hiểu nửa không mà nhìn cậu.

"Đàm gia từng nói một câu, hắn nói hắn biết thiếu nợ trả nợ, tạo nghiệt thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa."

"Hắn rất vui vì mình không chết dưới dao của kẻ khác."

"Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cho nên, đây là điều hắn đáng nhận được."

Thạch Tảo thần sắc lãnh đạm, sau khi từ biệt đứa nhỏ đi qua con hẻm nhỏ, đẩy ra cánh cửa đến một mảnh sân, đây là những gì Đàm Ngôn đáng nhận được. Nhưng cũng không ngăn được việc cậu chờ đợi hắn.

Lời hứa của Đàm Ngôn đáng giá ngàn vàng, Thạch Tảo tin tưởng câu nói năm xưa hắn cũng sẽ thực hiện.

—— "Sớm thôi, chờ chuyện này sáng tỏ, cha nuôi liền rửa tay chậu vàng, hai chúng ta tìm một nơi sống yên ổn."

***

"Cháu nghĩ xong rồi?"

"Vâng." Thạch Tảo gật đầu.

"Nếu cháu đã nghĩ xong thì dập đầu ba cái, sau này chú chính là cha nuôi cháu."

Thạch Tảo thương tích còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng đầu óc lại không hồ đồ.

Một lần, hai lần, ba lần.

Tin tức như mọc cánh bay đi, trong một buổi chiều, toàn bộ Thành Bắc đều biết Đàm gia thu nhận một đứa con nuôi.

Đàm Ngôn uống ly trà cậu dâng kính, đứng dậy dìu cậu.

"Gọi cha là gì?"

"Cha nuôi." Thạch Tảo ngẩng đầu nhìn người đàn ông này.

"Cắt ——" Hà Trọng Ân rất hài lòng, "Không tồi không tồi, Tiểu Hàn cảm xúc như đắn đo nhưng rất đúng chỗ. Cảnh tiếp theo Thịnh Minh và Giang Nguyện chuẩn bị."

Hàn Tử Phong không để Chu Thành dìu, tránh khỏi tầm mắt y đứng dậy trở về vị trí, cầm ống hút uống từng ngụm nước, cậu lo lát nữa lớp trang điểm này còn cần dùng đến.

Chu Thành như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn cậu, đứa trẻ này, không nên nhanh chóng nhập vai như thế chứ?

***

Giang Nguyên và Thịnh Minh cùng thành công kết thúc cảnh quay đầu tiên của họ. Sau cảnh quay, Thịnh Minh gọi Giang Nguyện lại.

"Thịnh Minh đại ca, có chuyện gì không?" Giang Nguyện cười híp mắt hỏi.

Thịnh Minh tướng mạo anh tuấn còn có điểm tà ý, luôn luôn chiều lòng dỗ vui các cô gái, tính cách tự nhiên cũng hoạt bát, đùa giỡn với cậu, "Em trai, anh đây mời cậu uống một chén nhé?"

"Trong phim, Trình Đông sẽ không mời Tiểu Cửu uống rượu đâu." Giang Nguyện cười nói: "Đạo diễn luôn nói, cần phải nhập vai, tôi là người mới, cảm phiền Thịnh Minh đại ca thông cảm cho tôi."

Thịnh Minh đụng phải cái đinh mềm, nhìn bóng lưng cậu cười nhạo, "Đây là thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thế."

***

Giang Nguyện thực sự có việc gấp, vốn nói ở lại xem cảnh diễn trong đêm này của Hàn Tử Phong, nhưng Giang Nguyện không muốn chờ thêm một khắc nào nữa.

Khương Kỳ cũng vừa bước vào nhà chưa được bao lâu, vào phòng ngủ thả kịch bản trong tay lên giường, có phần như người mất hồn, bộ phim Tiểu Nguyện nhận, anh đương nhiên phải biết một chút nội dung, liệu có nguy hiểm hay không.

Cũng không phải là nói kịch bản của "Hồ sâu" không hay, xét về nội dung thì Khương Kỳ cảm thấy không thể chỉ trích được điểm nào, nhưng khi anh nhìn thấy cảnh tượng khi Trình Tiểu Cửu cuối cùng cũng lên tiếng gọi Trình Đông là "anh", trái tim Khương Kỳ bỗng dưng có cảm giác như bị một bàn tay lớn nhào nặn đủ kiểu, anh rất khó chịu.

Lần này đi công tác, Tề Ngụy đột nhiên chia sẻ với anh hắn cảm thấy thế nào khi mình biết tin Nguyên Mạc sắp đính hôn, rồi cuối cùng cảm khái nói: "Có một số chuyện, đặc biệt là những chuyện mà bản thân đã chuẩn bị tâm lý cả trăm ngàn lần. Anh cho rằng anh có thể tiếp thu, anh cho rằng anh có thể mỉm cười mà đối mặt, nhưng đến khi chuyện đó thực sự xảy ra, thường thì anh sẽ nhận ra, nó vốn là gánh nặng mà anh không thể nào chịu đựng nổi."

Giang Nguyện gọi một người khác là anh sao?

Khương Kỳ vẫn nghĩ rằng anh sẽ rất hào phóng, cho dù là Giang Nguyện kết hôn hay kể cả là có con đi nữa, thậm chí anh còn nghĩ đó là những gì mà anh sẽ vui khi nhìn thấy.

Nhưng giờ đây Giang Nguyện chỉ mới gọi người khác một tiếng "anh" thôi, anh nhận ra mình lại khó mà tiếp thu được.

Trong lúc Khương Kỳ đang nghĩ đến những chuyện này, áo sơ mi trên người mới cởi một nửa, mà thứ cản trở anh lại chính là bản thân anh, ngón tay lẽ ra lúc này nên cởi khuy áo lại nắm chặt chiếc khuy, sợi chỉ trắng như sắp đứt đến nơi.

"Anh!" Giang Nguyện nhìn phòng ngủ lộ ra ánh đèn, chạy như bay lên tầng, chẳng đợi Khương Kỳ phục hồi lại tinh thần, Giang Nguyện như khẩu pháo nhỏ lập tức bắn lên lưng anh, hai tay ôm eo anh thật chặt, trán đặt trên nửa tấm lưng trần, không nhịn được mà hít mũi một cái.

Rõ ràng dường như có hơi tủi thân, nhưng Khương Kỳ có thể nghe được sự vui vẻ hân hoan lộ ra trong chút tủi thân kia, "Anh... Tiểu Nguyện rất nhớ anh..."