Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 17: Vô dục vô cầu? Nghĩa khí bạn bè! Chỉ có thể là cậu




"Tiểu Nguyện? Giang Tiểu Nguyện!"

Giang Nguyện chợt hoàn hồn, Hàn Tử Phong hơi lo lắng hỏi cậu, "Cậu sao vậy?"

Giang Nguyện lắc đầu, "Tôi không sao."

"Cậu gọi đây là điệu bộ không sao đấy à? Hồn cũng bay đi đâu, không phải là..."

"Tiểu Hàn!"

"Được rồi." Hàn Tử Phong bất đắc dĩ dừng câu chuyện, chậm rãi chạy về phía đạo diễn.

Giang Nguyện không kiềm chế được mà sờ ra sau gáy, tựa như vẫn có thể cảm nhận được một chút độ ấm kia, nhưng cậu biết đó chỉ là ảo giác của mình thôi, Khương Kỳ đã đi công tác một tuần rồi.

Phải chăng nụ hôn kia cũng chỉ là ảo giác?

Giang Nguyện cũng không xác định được, buổi sáng hỗn loạn kia, rất nhiều thứ cậu chỉ nhớ một cách mơ hồ, hồi ức đan xen cùng hiện thực, tủi thân song song cùng vui mừng, cơn cực khoái làm cho con người ta không nhịn được mà run rẩy rửa sạch ký ức của cậu.

Lúc sau cậu cũng từng thử thăm dò gọi một câu "Khương Kỳ", Khương Kỳ lại bình thản như không có chuyện gì búng trán cậu, "Tiểu bại hoại, gọi anh."

Khóe môi vẫn là sự ôn nhu chưa từng thay đổi.

Tất cả đều chẳng hề thay đổi, nhưng Giang Nguyện lại cảm thấy mọi thứ đều không còn như xưa.

Nếu như nói đến những cảm xúc bất chợt trước đây của Khương Kỳ, Giang Nguyện vẫn có thể nhận ra sự nhẫn nhịn và đè nén của anh, nhưng sau đó nó đã hoàn toàn biến mất.

"Giang Nguyện, phần diễn của cậu."

Giang Nguyện gật đầu, phân cảnh nảy là cậu, Hàn Tử Phong và Vệ Hân cùng diễn.

Cậu hít sâu một hơi, thầm nhủ trong lòng, anh không phải là của ai khác, chỉ có thể là của mày, phấn chấn lên nào, Giang Tiểu Nguyện.

***

"Cậu làm gì vậy?"

Hàn Tử Phong chắn trước mặt Giang Nguyện.

Giang Nguyện ngồi dưới đất xoa mắt cá chân, kéo Hàn Tử Phong, "Tôi không sao."

Vệ Hân vẻ mặt áy náy nói: "Tôi không cố ý, cậu không sao chứ?"

"Cậu có phải cố ý hay không, ai có mắt cũng có thể nhìn thấy đi?"

"Hàn Tử Phong, Vệ Hân, xảy ra chuyện gì thế?"

Vệ Hân mím môi, "Đạo diễn Lâm, theo kịch bản tôi đang phải đánh nhau với Hứa Nam, sau đó vừa rồi Giang Nguyện ngã xuống."

Giang Nguyện vỗ vỗ quần, kéo lại Hàn Tử Phong còn đang muốn giải thích, "Không có chuyện gì, chỉ là hơi bất ngờ thôi, đạo diễn, tôi và anh Vệ Hân trước đây không hay diễn cùng nhau, hành động không chuẩn xác cũng là chuyện bình thường, với cả tôi cũng không đứng vững, không thể chỉ trách anh ấy. Tử Phong cũng là vì lo lắng cho tôi nên mới hơi kích động."

Đạo diễn Lâm liếc mắt nhìn cậu, "Ừm, đến phòng y tế kiểm tra một chút, phân cảnh này ngày mai quay sau, nếu như ngày mai vẫn không được, đoạn này trực tiếp xóa bỏ."

"Tôi đã biết, cảm ơn đạo diễn." Giang Nguyện nói cảm ơn, nét mặt thực sự bình tĩnh như không có vấn đề gì.

Phòng y tế.

"Giang Nguyện, có phải là tôi không nên kích động như vậy không." Hàn Tử Phong thở dài một hơi, tật xấu này vẫn chẳng sửa được, rõ ràng kinh nghiệm từng trải của bản thân còn phong phú hơn nhiều so với Giang Nguyện, nhưng đôi khi có vẻ mình còn ấu trĩ hơn.

"Cậu vì tôi mà ra mặt, tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ, không sai lầm khi kết bạn với một người bạn như vậy." Giang Nguyện cười híp mắt nói.

"Được rồi, cậu đừng an ủi tôi." Hàn Tử Phong nhớ lại một chút, "Thực ra là Vệ Hân cố ý để chúng ta và đạo diễn trách cứ cậu ta đi."

Cậu và Giang Nguyện đều chỉ là người mới, không thể nói có đắc tội hay không, tranh phần diễn mới là quan trọng. Trước đây bị cậu và Giang Nguyện tranh phần diễn, hẳn là Vệ Hân nuốt không trôi cơn tức này. Hơn nữa nếu Vệ Hân dựa vào bộ phim này mà tiến lên thêm một bước, về cơ bản là sẽ trở nên nổi tiếng, đương nhiên cũng không sợ những chuyện thế này, dù cậu ta phóng khoáng thừa nhận là mình cố tình đẩy, hẳn là cũng sẽ có vô số fan tìm lý do và lời bào chữa cho cậu ta.

"Có đau không?"

Giang Nguyện xoa mắt cá chân, "Không đau, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi."

"Vậy sao lúc nãy cậu lại nghe theo lời người ta?"

Giang Nguyện cười cười, nhìn thấy ở cửa có một người đàn ông gầy gầy, "Ồ, có vẻ như có người tìm cậu kìa."

Hàn Tử Phong quay đầu, nhìn thấy người đàn ông kia vẫy tay với cậu, dặn dò Giang Nguyện, "Tôi đi xem thử, cậu đừng có lộn xộn, ngoan ngoãn đắp túi chườm đá đi."

Tại sao? Đương nhiên là vì nếu như cậu không nghe theo lời Hàn Tử Phong, đạo diễn sẽ ghi món nợ này lên đầu Hàn Tử Phong, đặt điều bịa đặt, đổi trắng thay đen.

Giang Nguyện tự thấy bản thân không tính là người tốt, thế nhưng Hàn Tử Phong là bạn cậu, vì cậu mà bất bình. Hai là nổi tiếng hay không với cậu mà nói đúng là nổi cũng được mà không nổi cũng chẳng sao, cậu có thể không ăn bát cơm này*, thế nhưng Hàn Tử Phong không giống vậy.

*không làm nghề này

...

"Đóng phim? Tôi á?" Hàn Tử Phong kinh ngạc chỉ chỉ vào mình.

Người đàn ông nhìn ánh mắt cảnh giác của Hàn Tử Phong thực sự có hơi bất đắc dĩ, "Tôi và đạo diễn Lâm là bạn bè, muốn mời cậu diễn vai nam chính trong một bộ phim."

Hàn Tử Phong nhìn hắn như nhìn người bị ngớ ngẩn, "Tôi là người mới, ngoại trừ bộ phim truyền hình này thì không có bất kỳ kinh nghiệm nào cả, anh chắc chắn là không tìm nhầm người chứ?"

"Bộ phim này có hai nam chính, một vai chính khác đã xác định xong, là một diễn viên gạo cội, về phần kỹ năng diễn xuất cậu yên tâm, thậm chí cậu có thể diễn với bản chất con người thật."

Giờ thì Hàn Tử Phong đã hiểu, có một số đạo diễn thích lựa chọn người mới cho một vài nhân vật vì họ có khí chất tương đồng.

Hàn Tử Phong theo bản năng chỉ vào phòng y tế, "Giang Nguyện còn có năng lực hơn tôi, anh có muốn cân nhắc cậu ấy không?"

Người đàn ông cất giọng cười to, bao lâu nay hắn chưa từng thấy người nào bản thân mình còn chưa thỏa thuận xong đã bắt đầu giúp bạn bè tranh vai diễn, vỗ vai cậu nói: "Chỉ cậu thôi, cậu tuyệt đối phù hợp với nhân vật này, bạn cậu tôi cũng thấy rồi, rất khá, vừa khéo cũng có một vai rất thích hợp với cậu ấy, cậu gọi cậu ta cùng đi thử vai đi."

Tay Hàn Tử Phong bị nhét vào hai tập kịch bản.

"Cho tôi số điện thoại di động, tôi sẽ thông báo cho cậu về thời gian và địa điểm, lúc ấy cậu và bạn cậu cùng đi đến đó."

"À, được." Hàn Tử Phong lúc này mới nhớ tới hỏi tên của hắn, "Anh họ gì?"

"Tôi họ Hà, Hà Trọng Ân, là đạo diễn của "Hồ sâu"."

"Cảm ơn đạo diễn Hà."

"Nhớ nhất định phải đến đấy." Hà Trọng Ân như phát hiện ra trân bảo, dặn đi dặn lại.

Hàn Tử Phong gật đầu đồng ý.

***

"Cậu có biết cậu hiện giờ có thể dùng một thành ngữ để hình dung không?" Tề Ngụy nhíu mày.

"Gì cơ?" Khương Kỳ liếc nhìn đống tài liệu lát nữa cần dùng đến, thuận miệng đáp.

"Tôi tưởng cậu cai thuốc lá?" Tề Ngụy lại đổi đề tài.

Bên tay Khương Kỳ đặt một cái gạt tàn thuốc lá, không phải là đầy, nhưng cũng không ít.

—— "Anh, không cho hút thuốc, sau này em sẽ theo dõi anh đấy."

"Ừ, cai."

Tề Ngụy nhíu mày, "Cậu chắc chắn chứ?"

Khương Kỳ móc nửa hộp thuốc lá còn dư lại trên người ra, ném cho Tề Ngụy, "Cai."

Anh cũng không thể dựa vào Giang Nguyện mãi được, hơn nữa cũng không phải là anh cứ hút thuốc thì Tiểu Nguyện của anh chắc chắn sẽ xuất hiện.

Tề Ngụy bắt lấy, im lặng nhìn trời, cậu là ông chủ cậu nói là đúng.

"Cậu có muốn đoán thử là câu thành ngữ nào không?"

Khương Kỳ nhìn đồng hồ, cách buổi hẹn gặp với Chủ tịch Tùy Ánh còn mười phút, tùy ý đáp lại: "Tây trang cách lý*?"

*Âu phục giày da

Tề Ngụy lắc lắc ngón tay trỏ, "Nó miêu tả trạng thái của cậu."

"Ôn văn nhĩ nhã, bình dị gần gũi?"

Tề Ngụy: "..." Trợn mắt nói dối.

"Đúng rồi, lúc trước bảo cậu điều tra bối cảnh của Hàn Tử Phong thu được kết quả gì?"

"Vẫn đang tra, chắc sắp nhận được rồi, Mạnh Thâm nói muộn nhất là ngày mai sẽ hồi âm."

Ánh mắt Khương Kỳ nặng nề, anh sẽ không can thiệp chuyện giao lưu kết bạn của Giang Nguyện, anh cũng tin tưởng ánh mắt của Giang Nguyện. Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, chung quy anh vẫn phải điều tra rõ ràng mới an tâm được.

Tiểu Nguyện... Cũng không biết cậu có quen ở một mình không, anh cũng không muốn đi công tác, hiện giờ anh đặc biệt quý trọng từng giây từng phút thời gian ở bên cạnh Giang Nguyện.

"Đúng rồi, chính là cái vẻ mặt này." Tề Ngụy chỉ vào anh.

Khương Kỳ không để ý tới cơn động kinh của Tề Ngụy, nhìn đồng hồ, "Đi thôi."

Tề Ngụy cũng không thừa nước đục thả câu thêm nữa, "Cậu biết là thành ngữ gì sao?"

"Nói."

Hắn đối Khương Kỳ bóng lưng nói một cái từ —— "Vô dục vô cầu."

Bước chân Khương Kỳ dừng lại một lúc, "Chờ lát nữa bắt đầu họp tập trung tinh thần, Tùy Kiền là một con cáo già, nếu như có thể làm cho lão ta động tâm, việc Khương thị ra thị trường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

***

"Tôi tìm ông chủ của các anh." Hàn Tử Phong tới quán bar hôm đó một lần nữa.

Đáng lẽ ra cậu phải quay về xem cẩn thận kịch bản "Hồ sâu", nhưng chuyện này mà không giải quyết thì cậu không thể nào an tâm được.

Người phục vụ nghe cậu nói là người quen cũ của ông chủ, qua hồi lâu gọi xuống cho cậu một người đàn ông, người đàn ông to lớn nhìn cậu, xác định mình không quen biết một anh bạn trẻ như vậy, mạn bất kinh tâm* nói: "Cậu tìm tôi?"

*Không để ý, tùy tiện, không để trong lòng

Hàn Tử Phong nhíu mày, "Tôi không tìm anh, tôi tìm chú Ngũ."

Người kia sững sờ, "Cậu nói cậu tìm ai?"

"Tôi tìm Nghiêm Ngũ."

Bàn tay người đàn ông bóp chặt lưng ghế dựa kim loại tạo thành hai vết hõm.

Hàn Tử Phong tiếp lấy tầm mắt của gã, "Tôi tìm Nghiêm Ngũ, anh không hỏi chú Ngũ sao biết chú ấy không muốn gặp tôi? Hay bây giờ quy tắc đã biến thành người dưới trướng có thể trực tiếp quyết định thay ông chủ?"

"Cậu!"

"Cậu tên là gì."

"Hàn Tử Phong."

Người đàn ông nhếch lông mày lên, chưa từng nghe tới, "Tốt nhất là cậu đừng có đùa tôi, em trai, trò đùa này không hay ho gì đâu."

Hàn Tử Phong thở dài một hơi, ánh mắt có phần hoài niệm, "Giúp tôi nói với chú Ngũ, bảo kẻ điên tìm chú ấy."

Chưa đến năm phút đồng hồ, người đàn ông kia vội vã quay lại, lần này ngữ khí một mực cung kính nói: "Ngũ gia bảo tôi dẫn cậu vào, hiện giờ ông ấy đi lại bất tiện."

"Chú Ngũ mắc bệnh phong thấp?"

Người đàn ông ngẩn ra, đáp: "Đúng, mời cậu đi bên này."

Có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi trên chiếc xe lăn chờ ở cửa cuối lối đi khúc khuỷu quanh co, nhìn thấy cậu không kiềm được mà đứng lên khỏi xe lăn.

"Chú Ngũ."

"Ôi, Hàn thiếu." Nghiêm Ngũ cúi đầu, lau đi khóe mắt ướt nước.

Hàn Tử Phong dìu ông ngồi lại trên xe lăn, đẩy Nghiêm Ngũ về viện, "Cháu có phải là thiếu gia gì đâu chứ, khi ấy cha nuôi đùa mọi người thôi."

(hơn 40 tuổi cũng không nên gọi là ông, nhưng mình không biết nên chọn xưng hô nào khác, thấy Tử Phong và các nhân vật khác cũng kính trọng chú Ngũ này nên để là ông vậy)

Lần này, viền mắt Nghiêm Ngũ đỏ hẳn lên, kéo tay cậu nói: "Người vẫn khỏe mạnh... Người vẫn sống tốt là được rồi."

Hai người ôn lại chuyện xưa, người đàn ông lúc trước ở bên cạnh vểnh tai nghe, nội tâm cuộn trào sóng to gió lớn, thực ra cũng chỉ mới năm, sáu năm, nhưng chuyện này tựa như đã trở thành lịch sử, trên đường phố Thành Bắc, ai ai cũng biết, nhưng ai cũng không dám nhắc tới lịch sử kia.

"Chú Ngũ, lần này cháu tới là có việc muốn nhờ chú."

Đây là chuyện trong dự tính của Nghiêm Ngũ, "Cháu nói đi, chỉ cần là việc chú Ngũ có thể giúp nhất định chú sẽ dốc hết sức."

Hàn Tử Phong lấy video Giang Nguyện quay lại đêm đó ra, kể lại đầu đuôi câu chuyện, "Chú giúp cháu tra một chút mấy người này có lai lịch gì được không?"

Nghiêm Ngũ nhất thời giận tím mặt, trong địa bàn của ông mà Hàn Tử Phong lại bị người ta bắt làm con tin, sau này ông còn mặt mũi nào mà nhìn đại ca.

"Cháu yên tâm, cứ để chú Ngũ lo."

"Cảm ơn chú Ngũ." Nghiêm Ngũ chịu ra tay thì dĩ nhiên không phải chỉ đơn giản là điều tra rõ ràng vài người như thế.

Hàn Tử Phong cười cười, lại nói vài câu tán gẫu.

Cậu dừng bước khi đi tới cửa, "Chú Ngũ, cháu có mang theo một lọ dầu thuốc trị phong thấp đưa cho cô, chú chú ý giữ gìn sức khỏe cẩn thận."

"Cha nuôi cháu... Ông ấy rất tốt, chú yên tâm."

Nghiêm Ngũ nhìn bóng lưng Hàn Tử Phong, phảng phất như chồng lên bóng lưng của người nọ, vóc dáng cũng không giống nhau, nhưng tấm lưng đều thẳng tắp.

Tối hôm ấy, đứa con trai nhìn thấy người cha xưa nay vẫn luôn nghiêm túc thận trọng của mình vậy mà lại ngồi xem bộ phim hài kịch đô thị rất hot gần đây, vừa xem vừa cười, cười đến đỏ cả vành mắt.